Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai kêu thảm thiết liên tục, cuối cùng âm thanh khàn đi.

Đó là một loại đau khổ khó có thể thừa nhận.

Long Lân nhích lên một chút cũng làm hắn cảm thấy như thiên đao vạn quả, những nơi Long Lân đi qua, máu thịt và kinh mạch đều thối rữa, mặc dù với cường độ thân thể của Dương Khai cũng không thể ngăn cản sự ăn mòn của long uy.

Cũng may sinh mệnh lực của hắn cực kỳ ngoan cường, khí huyết cuồn cuộn, cho nên tốc độ chữa trị ngang với tốc độ tổn hại.

Rồi Long Lân kia cũng chui được vào tim Dương Khai.

Ầm ầm... Tim đập mạnh hai tiếng, Dương Khai cứng đờ người, ngay sau đó, trái tim hoàn toàn ngưng đập, bị ánh sáng vàng bao phủ, ngã bịch xuống đất.

Hỏa điểu Lưu Viêm và Thạch Khổi Tiểu Tiểu ở xa thấy vậy cả kinh thất sắc, nhanh chóng vọt tới, Lưu Viêm đỡ Dương Khai dậy, sắc mặt ngưng trọng thử dò xét hơi thở và mạch đập của hắn, Tiểu Tiểu nhảy tưng tưng bên cạnh không biết làm gì.

Sau khi nhận ra tim Dương Khai không còn đập nữa, thậm chí hơi thở cũng ngừng lại, ánh mắt Lưu Viêm tối sầm, giương mắt nhìn Thạch Khổi, chậm rãi lắc đầu.

Tiểu Tiểu phát ra tiếng "Ô ô", không ngừng rên rỉ, đưa ngón tay chỉ chỉ Lưu Viêm, lại chỉ chỉ Dương Khai, hai tay không ngừng hoa lên, dường như đang thúc giục xúc nàng nhanh nghĩ biện pháp.

Lưu Viêm không biết nói gì.

Bỗng nhiên, Dương Khai tưởng đã chết bỗng xoay mình mở mắt, mạnh mẽ hít một hơi, giống như vừa nhập hồn lại, búng người lên, hai tay bưng kín ngực, con ngươi run lẩy bẩy.

Thùng thùng...

Tim đập mạnh hơn bao giờ hết, một tiếng lại một tiếng như trống trận, đinh tai nhức óc.

Thời gian trôi qua, nhịp tim bất thường từ từ trở nên vững vàng, cuối cùng trở lại bình thường.

Đến lúc này Dương Khai mới hoàn toàn khôi phục lại, chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt vẫn còn vẻ sợ hãi.

Lưu Viêm cau mày nhìn hắn, xác nhận hắn không có nguy hiểm, lúc này mới lén thở phào, mà Tiểu Tiểu đơn thuần hơn, vây ở bên Dương Khai, gương mặt vui thích.

- Thiếu chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm các ngươi lo lắng. Dương Khai mỉm cười, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn không ngờ chỉ là dung hợp một mảnh Long Lân lại hung hiểm như thế, trước đó hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, thậm chí ngay cả lúc Long Lân dung hợp thân mình cũng không tính là gian khổ, nhưng lúc Long Lân đi vào tim, Dương Khai bỗng sinh ra cảm giác sắp chết.

Cũng may thân thể hắn khác hẳn với thường nhân, dựa vào sinh mệnh lực cường đại chống đỡ, nếu không có lẽ đã xảy ra vấn đề.

Với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường đại mà dung hợp Long Lân suýt chết, có thể tưởng tượng chuyện này khó khăn cỡ nào.

Lúc này mới vẻn vẹn là kiện Chân Long bí bảo thứ nhất, muốn dung hợp kiện thứ hai, kiện thứ ba, trong thời gian ngắn sợ là không được, trừ phi chờ thực lực mạnh một chút, mới có thể nghĩ tới Long Tích Cốt và Long Châu.

Thấy hắn đã không còn chuyện gì, Lưu Viêm khẽ gật đầu, thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, lại biến thành hỏa điểu, tiếp tục bế quan.

Thạch Khổi đứng bên chân Dương Khai, vỗ vỗ chân hắn, sau đó vỗ vỗ ngực mình, như muốn nói Dương Khai biết lần sau gặp nguy hiểm đừng lo lắng, hết thảy đã có ta...

Bộ dáng vô cùng tự tin!

Dương Khai đưa tay vỗ đầu nó, gương mặt vui vẻ.

Đúng lúc này, Dương Khai bỗng nhướng mày, thần niệm thả ra, biểu tình trở nên cổ quái, hắn nói với Tiểu Tiểu:

- Ngươi đi tu luyện đi, bên ngoài xảy ra chút chuyện, ta đi xem một chút.

Tiểu Tiểu cái hiểu cái không, Dương Khai đã biến mất.

Trong tinh không, chiến hạm đang bay tới Thủy Nguyệt Tinh, không biết dừng lại từ bao giờ, mà ở ngoài chiến hạm đang có đại chiến.

Trên chiến hạm Hằng La Thương Hội, trình độ tổng thể của các võ giả không tính là thấp, trừ Dương Khai ra còn có một vị Hư Vương Cảnh, đó chính là Phòng đấu giá Thông Thiên Xuân di, chỉ có điều nàng chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh mà thôi.

Mà dưới nàng, bất kể Lê Nặc hay là Hoa U Mộng, hay các võ giả Hằng La Thương Hội khác đều là cường giả Phản Hư Cảnh, trong đó không ít Phản Hư tam tầng cảnh.

Chiến lực không yếu.

Nhưng dù vậy, Hằng La Thương Hội cũng bị áp chế không ngừng kêu khổ.

Xuân di đang bị một vị Hư Vương nhất tầng cảnh dây dưa, không thể phân tâm, Lê Nặc, Hoa U Mộng và mấy vị Phản Hư tam tầng cảnh cũng đều bị từng người đối phương quấy nhiễu, chỉ có thể chia thành tốp nhỏ, từng người chiến đấu.

Đám người Ngũ Phương Thương Hội Hạ Kinh Vũ, Hải Đường, Diêu Khánh sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đang thua thiệt.

Ngược lại số lượng địch nhân rất nhiều, có không ít địch nhân đứng xung quanh không vội xuất thủ, vẫn ung dung ngắm nhìn, dường như đang tìm cơ hội thích hợp.

Nhìn ra, cuộc chiến đấu này không phải vừa mới bắt đầu, mà đã đánh rất lâu, mạnh như Xuân di và cường giả Hư Vương Cảnh kia cũng sắp cạn kiệt thánh nguyên.

Cũng chính vì hai bên đều có cường giả Hư Vương Cảnh, cho nên ai cũng không dám hạ sát thủ.

Nếu không một khi ép Hư Vương Cảnh tức giận, chỉ sợ hai bên đều tổn thất thảm trọng.

- Dương huynh sao còn không ra? Thần Đồ vừa bức lui một tên địch nhân, vừa thở hổn hển hỏi Diêu Khánh.

Diêu Khánh buồn bực nói: - Sao ta biết được, trước ta có đi kêu cửa, nhưng đại nhân không trả lời, không biết đại nhân đang làm cái gì.

- Có lẽ là đang bế quan, bằng không hắn sẽ không bỏ mặc. Thần Đồ ưu tư, có Xuân di, tuy rằng không cần lo lắng nhiều lắm, nhưng vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bọn họ những này người chỉ sợ tất cả đều bị bắt giam.

Thần Đồ cảm thấy chuyến này mình thật xui xẻo!

Ngày thường chiến hạm Hằng La Thương Hội xông pha trong Tinh Vực không gặp chuyện gì, phàm là võ giả nhận ra dấu hiệu thương hội đều tránh xa, lần này thì hay rồi, trước thì bị quấn vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi trên Tử Tinh, bị bắt giam, thật vất vả mới đào thoát được, trên đường trở về không ngờ lại gặp chuyện như vậy, quả thực là cực kỳ xui xẻo.

Nhìn chung quanh, trong lòng Thần Đồ không khỏi trầm xuống, hắn phát hiện tình trạng của những người khác đều không tốt, nếu Dương Khai vẫn không xuất hiện, bọn họ tất sẽ có thương vong hoặc bị bắt sống.

Trong lúc hắn đang lo âu, một thanh âm quen thuộc bỗng vang lên bên tai: - Đều là người một nhà, đừng đánh, toàn bộ dừng tay!

Người bên Hằng La Thương Hội vừa nghe đều vui mừng quá đỗi, tất cả đều nhìn qua, phát hiện một thân ảnh quen thuộc đứng sừng sững giữa hư không, lập tức yên tâm, gạt bỏ hết mệt mỏi.

Dương Khai xuất hiện làm cho bọn hắn tự tin hẳn lên.

Biến hóa này làm địch nhân của Hằng La Thương Hội hơi giật mình.

Võ giả đang đánh nhau với Xuân di nghe vậy không ngừng cười lạnh: - Ăn nói bừa bãi, ai là người một nhà với ngươi?

Dương Khai nhìn về bên kia, cười ha hả: - Thế nào? Mới mấy năm không gặp, tiền bối đã quên mất tiểu tử?

- Ngươi nhận biết lão phu? Bên kia, hắn sợ hãi cả kinh, ngay sau đó lại ngạc nhiên kêu lên: - Thanh âm này...

Trong lúc nói chuyện đã nhìn thoáng qua Dương Khai, vừa thấy con mắt liền trợn trừng, tay chỉ Dương Khai nói: - Ngươi... ngươi...

- Ba Hạc tiền bối, đã lâu không gặp!

Dương Khai mỉm cười hướng hắn ôm quyền.

Ba Hạc vẫn kinh ngạc nhìn Dương Khai, dùng sức giụi giụi mắt, lúc này mới xác định không nhìn lầm, gương mặt cổ quái nói: - Dương Khai! Thật là tiểu tử ngươi!

- Này, muội phu ngươi khỏe a! Một thanh âm hùng hồn vang lên, dường như đang chào hỏi với Dương Khai, người nói chuyện vóc người khôi ngô như tháp sắt, lông lá xồm xoàm, để râu quai nón, thoạt nhìn như một con gấu, làm người ta không rét mà run.

- Thì ra Dục Hùng ngươi cũng ở đây. Dương Khai cười nhìn đối phương.

- Kêu anh vợ! Dục Hùng rầm rì.

- Ha ha... Dương Khai cười mà im lặng.

Dục Hùng không khỏi liếc mắt.

Bị Dương Khai náo loạn như vậy, chiến đấu hơi ngừng lại, tất cả đều quái dị nhìn Dương Khai, bất quá vẫn không bỏ qua cảnh giác, vẫn đề phòng đối thủ của mình.

- Dương huynh... Thần Đồ bay đến bên cạnh Dương Khai, nhẹ giọng hỏi: - Ngươi quen biết đám Yêu tộc này?

- Ừ. Dương Khai gật gật đầu. - Có chút giao tình.

Khi hắn phát hiện võ giả chiến đấu với đám người Thần Đồ là của Đế Thần Tinh Xích Nguyệt Lĩnh, không hiểu sao bọn họ lại chạy vào Tinh Vực.

Bất quá Ba Hạc đã tấn thăng Hư Vương nhất tầng cảnh, nằm trong dự liệu của hắn.

Năm đó lúc gặp Ba Hạc, hắn đã gần bằng Diệp Tích Quân, Diệp Tích Quân có thể tấn thăng Hư Vương Cảnh, đương nhiên hắn cũng có thể, nhất là hắn cũng đi Huyết Ngục thí luyện, kiếm được lợi ích trong đó.

Nhưng Dục Hùng vẫn là Phản Hư tam tầng cảnh, bất quá khí tức nhưng ngưng luyện hơn rất nhiều.

- Ngươi biết bọn họ có lai lịch gì không? Thần Đồ kinh ngạc nhìn Dương Khai. - Theo ta biết, bọn họ là Yêu tộc Xích Nguyệt Lĩnh trên Đế Thần Tinh, ngươi cũng biết chứ?

- Ta biết. Dương Khai mỉm cười, hỏi: - Sao các ngươi lại đánh nhau?

Thần Đồ cười lạnh nói:

- Đám người kia học cái gì không học, lại học đám tinh đạo Tinh Hà Chi Tích và Di Khí Sào Huyệt, muốn tranh đoạt chiến hạm của chúng ta, có lẽ chúng nghĩ trong chiến hạm có thứ tốt gì.

Dương Khai sa sầm mặt.

Dục Hùng kêu ầm lên: - Ta không phải là tinh đạo, là đám nhân tộc các ngươi xâm nhập phạm vi Đế Thần Tinh, chúng ta mới ra tay trừng phạt cảnh cáo!

- Đế Thần Tinh ở gần đây? Dương Khai kinh ngạc vạn phần, quay đầu nhìn quanh, phát hiện ở xa xa kia có một hành tinh rất quen mắt, như một cự yêu vắt ngang tinh không, tản ra yêu khí nồng nặc!

- Hơn 5 triệu dặm! Dục Hùng hùng hồn đáp.

- Ngươi cũng biết là hơn 5 triệu dặm, Yêu tộc các ngươi quản rộng quá rồi? Thần Đồ khó chịu.

- Lão tử không quản, lão tử nói nơi này là phạm vi Đế Thần Tinh, đó chính là phạm vi Đế Thần Tinh, Nhân tộc các ngươi mà xâm phạm, đương nhiên phải bị dạy dỗ. Dục Hùng không giảng đạo lý.
Advertisement
';
Advertisement