Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Thế cục đột nhiên thay đổi, bầu trời Tử Tinh Cung bỗng xuất hiện nhiều thứ kỳ quái như vậy làm mọi người hoa cả mắt, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

- Hống...

Thạch Khổi Tiểu Tiểu gầm lên giận dữ vang tận mây xanh, nhận được chỉ thị của Dương Khai, hai tay đấm vào ngực, thân thể lớn lên, hóa thành một thạch cự nhân.

Ngay sau đó, bên ngoài cơ thể nó hừng hực ánh lửa, một cỗ nhiệt lượng nóng rực lan ra, lớp đá bên ngoài nhanh chóng bị nung chảy.

Nhìn qua giống như đang lột xác.

Hình thái biến hóa cuối cùng của Tiểu Tiểu, nhân cự nhân!

Chỉ với thân hình mười mấy trượng đã tạo cảm giác vô cùng áp bách, đừng nói chi trên vai nó còn khiêng một cây Hám Thiên Trụ, Hám Thiên Trụ nặng mấy trăm ngàn cân nằm trên tay Tiểu Tiểu nhẹ như không, chỉ đảo qua, nhà cửa xung quanh nó trăm trượng đều biến thành phấn vụn.

Lực lượng cuồng bạo tạo cảm giác như đại chùy giáng vào tim làm các cường giả Hư Vương Cảnh lộ vẻ kiêng kỵ.

Bùm

Pháp thân rơi xuống mặt đất.

Pháp thân rơi xuống như sao băng, làm cho cả Tử Tinh Thành đều lung lay, cho dù là nhà cửa ở ngoại thành cũng xuất hiện khe nứt, trong nội thành càng không cần phải nói, trực tiếp sụp đổ, xa xa thì lung lay sắp đổ.

Dương Khai đứng giữa không trung, gương mặt thản nhiên, nhẹ nhàng huyt sao, mặt nở nụ cười, chăm chú nhìn sắc mặt tái xanh của Cuồng Sư Tông.

Pháp thân chậm rãi nhấc bàn chân to tướng lên, bước lên một bước.

Động tác của pháp thân vô cùng chậm chạp, giống như bị dính chú ấn gì đó, thoạt nhìn rất gian khổ, nhưng một chân kia đặt xuống liền để lại một dấu chân to lớn, những thứ dưới đó đều bị giẫm bẹp...

Pháp thân không làm gì khác, chỉ bước đi như vậy.

Nhưng nó lại mang đến lực phá hoại khó có thể tưởng tượng!

- Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì?

- Nhanh. Mau công kích nó! Không ngăn cản nó thì cả Tử Tinh Thành này coi như xong!

Rất nhiều cường giả hô lên, không đợi Cuồng Sư Tông ra lệnh, rối rít thi triển thủ đoạn đánh pháp thân.

Cả mười vị cường giả Hư Vương Cảnh, trong đó có hai vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh đều thi triển bí thuật, lấy bí bảo ra, tạo thành sát thương cường đại tấn công pháp thân, muốn ngăn trở động tác của pháp thân.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, đất đá bay tán loạn, ánh sáng khắp nơi làm người ta không tự chủ được phải híp mắt.

Đợi cho ánh sáng dịu đi, mọi người nhìn lại thấy lạnh như băng.

Mười vị Hư Vương Cảnh liên thủ lại không thể phá hủy vật đó, tuy rằng nó bị đánh mất không ít đá trên người, nhưng những tổn thất này căn bản không ảnh hưởng tới hành động của pháp thân, ngược lại còn kích phát hung tính của nó.

Khống chế hành động của pháp thân là một luồng phân thần của Dương Khai, thừa kế tính tình, cách suy nghĩ và phương thức làm việc của hắn, sao có thể tha thứ cho bọn người đã công kích mình?

Chỉ thấy ánh mắt pháp thân tuôn ra hung quang khiếp người, thân thể to lớn hơi khuỵu xuống, một chân nâng lên, giẫm mạnh một cái.

Răng rắc rắc...

Trên mặt đất xuất hiện hàng loạt khe rãnh, lan ra bốn phương tám hướng với tốc độ cực nhanh.

Pháp thân nhấc hai tay lên, từ trong mặt đất vỡ vụn có vô số tảng đá lớn nhỏ bị một lực lượng vô hình nâng lên, có viên nhỏ bằng đầu người, có viên lớn bằng căn phòng.

Thân thể pháp thân chấn động, giận dữ rống lên, tất cả những tảng đá bị khống chế bắn ra khắp nơi.

Công kích như vậy có lẽ không thể làm thương tổn Hư Vương Cảnh, thậm chí ngay cả Phản Hư Cảnh cũng có thể thoải mái tránh ra, nhưng từng tòa cung điện, từng căn nhà lần lượt sụp đổ.

Chỉ ngắn ngủi năm hơi thở, với pháp thân làm trung tâm, nửa Tử Tinh Cung đã bị hủy hoại!

Sắc mặt Cuồng Sư Tông khó coi đến cực điểm.

Tại đại bản doanh của mình, bị địch nhân lớn lối hành sự như thế, hội tụ tất cả chiến lực đỉnh cao của Tử Tinh lại không thể ngăn trở đối phương, chuyện như vậy nếu lan truyền ra ngoài tất sẽ trở thành chuyện cười của cả Tinh Vực, cũng sẽ trở thành vết bẩn lớn nhất trong lịch sử Tử Tinh.

Hắn muốn bắt kẻ cầm đầu, nhưng Dương Khai luôn chú ý tới hắn làm hắn không tìm được cơ hội.

- Chíp... Tiếng chim hót vang lên, hỏa điểu vốn an ổn bay múa trên đầu Dương Khai, lao ra ngoài mà không có lệnh của hắn.

Dương Khai nhướng mày, không biết nó muốn làm gì, nhìn theo nó, sau khi thấy được vật kia, trong lòng lập tức hiểu rõ, không ngăn trở hỏa điểu.

Hỏa điểu bay đi cực nhanh, hai cánh mở ra, vọt đi trăm trượng.

Nó bay thẳng tới trước mặt Lý Mậu Danh, há mỏ ra, một ngọn lửa xen lẫn sấm sét như giao long xuất hải bắn ra.

Nhận ra ngọn lửa này ẩn chứa năng lượng khiếp người, tất nhiên Lý Mậu Danh không dám sơ suất, vội vàng né tránh, cùng lúc đó, vỗ tay vào hồ lô, trong hồ lô bắn ra lượng lớn Lam Diễm, Lam Diễm kia biến thành thiên hà, như dải tơ quét tới hỏa điểu.

Thấy tình cảnh này, trong mắt hỏa điểu lộ vẻ xảo trá, không lùi mà tiến tới, há miệng cắn lấy Lam Diễm, đồng thời bụng lớn lên, một chuyện xảy ra làm người ta há hốc mồm.

Nó trực tiếp nuốt Lam Diễm vào trong bụng.

Một chiêu đắc thủ, hỏa điểu bay lại về phía Dương Khai.

Làm cho Lý Mậu Danh há to miệng, đứng ngây ra thật lâu không tỉnh lại.

Một hồi sau, hắn mới vỗ đùi, thất thanh kêu kêu: - A, Khôn Lam Băng Diễm của ta!

Vừa nói, hắn vừa không ngừng khởi động pháp quyết, thần niệm và thánh nguyên đồng loạt khởi động, muốn khống chế Khôn Lam Băng Diễm vốn bị hắn luyện hóa thoát khỏi hỏa điểu quay trở về, mắt thường có thể thấy bụng hỏa điểu không ngừng phập phồng, phảng phất có gì đó đang quậy phá trong bụng nó.

Xung quanh người nói không ngừng lóe lên ánh sáng đỏ và lam.

Hỏa điểu kêu lên đau đớn.

Nó muốn cưỡng ép thu Khôn Lam Băng Diễm, đương nhiên không thể thoải mái như vậy, luôn phải bỏ ra giá cao, dù sao Khôn Lam Băng Diễm không phải phàm vật gì, là Lý Mậu Danh trải qua nguy hiểm cửu tử nhất sinh mới có được.

Hỏa điểu ánh lên ba màu sắc, màu đỏ đại biểu cho lực lượng hỏa hệ của bản thân nó, màu tím là lực lượng Càn Thiên Lôi Hỏa, còn màu lam kia dĩ nhiên là Khôn Lam Băng Diễm.

Ba màu cùng sáng, ngươi mạnh ta yếu, lấy thân thể hỏa điểu làm chiến trường, đánh nhau túi bụi.

Nhưng dù sao hỏa điểu cũng là hỏa điểu, hấp thu lực lượng Thái Dương Chân Hỏa và Càn Thiên Lôi Hỏa, hai loại này bất kể loại nào cũng không thua Khôn Lam Băng Diễm, cho nên chỉ giằng co một hồi, hào quang màu lam liền mờ dần.

Đến lúc này, thân thể hỏa điểu chấn động, trong cơ thể chợt hiện lên một hư ảnh bảo đỉnh.

Chính là bí bảo bản mạng của nó, lò luyện khí cấp Hư Vương!

Thời khắc này, Khôn Lam Băng Diễm bị lò luyện khí phong ấn hoàn toàn, chỉ cần cho hỏa điểu đủ thời gian, nó liền có thể luyện hóa kỳ hỏa này, đến lúc đó, thực lực nhất định sẽ tăng lên.

- Phốc... Xa xa, Lý Mậu Danh phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy liên lạc giữa bí bảo và mình bị cắt đứt, biết Khôn Lam Băng Diễm là không thể lấy lại được nữa, trừ phi giết con hỏa điểu kia.

Trong lúc hỏa điểu và Lý Mậu Danh tranh đoạt Khôn Lam Băng Diễm, Thạch Khổi Tiểu Tiểu cũng đánh nhau túi bụi với Công Tôn Lương.

Tuy rằng Tiểu Tiểu hóa thân thành nhân cự nhân, nhưng so với pháp thân vẫn không bằng một góc, Công Tôn Lương cảm thấy không làm gì được pháp thân, liền đánh chủ ý với Tiểu Tiểu.

Bí bảo đoản kiếm có linh tính lớn nhất của Công Tôn Lương đã không dùng được nữa, mà lấy ra một kiện bí bảo hình búa sắt.

Hắn thúc giục lực lượng toàn thân rót vào bí bảo, nện xuống Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu dùng côn đón đỡ.

Bí bảo búa sắt biến thành phấn vụn, cả người Công Tôn Lương bay ngược ra sau, xương cốt hai tay đều bị chấn nát.

Cho đến lúc này, Công Tôn Lương mới biết mình phạm sai lầm lớn, tuy rằng búa sắt kia không phải bí bảo cấp Hư Vương, nhưng cũng là một kiện bí bảo Hư cấp thượng phẩm, vô cùng chắc chắn, lại dễ dàng nổ thành phấn vụn, có thể tưởng tượng một côn nhìn nhẹ nhàng của đối phương cường đại cỡ nào.

Riêng cổ lực lượng này cũng đủ một đánh mười!

Hai đại Hư Vương lưỡng tầng cảnh bị chặn họng, còn lại tám vị Hư Vương nhất tầng cảnh nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm gì.

Pháp thân vẫn chầm chậm bước đi, mỗi bước đều để lại khe rãnh, để lại dấu chân to lớn, sự tồn tại của nó giống như núi cao vạn trượng, làm người ta không thở nổi.

Cho dù là đám người Thần Đồ được Dương Khai bảo vệ, lúc này cũng há to miệng, ngây ngốc mà nhìn, trong đầu trống rỗng, không còn năng lực suy nghĩ.

Dựa vào một mình hắn mà đối kháng với tất cả cường giả Tử Tinh, trong đó bao gồm tám vị Hư Vương nhất tầng cảnh, hai vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh, một vị Hư Vương tam tầng cảnh... không rơi vào hạ phong, ngược lại còn chiếm ưu thế.

Chuyện như vậy nếu không tận mắt thấy, đánh chết bọn họ cũng không tin.

Thần Đồ rung động, tâm tình chua xót.

Nhớ lại hồi đó hắn và Dương Khai lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng biểu hiện của Dương Khai rất xuất sắc, nhưng tu vi còn kém hắn một đoạn lớn, hai người giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố nhau mới có cơ hội sống sót.

Nhưng lần này gặp lại, Thần Đồ phát hiện đối phương đã đứng ở vị trí mà mình ngước nhìn không thấy, chênh lệch này cả đời hắn cũng không bằng...

Phát hiện này làm Thần Đồ cảm thấy mất mát...

Những năm này hắn không lãng phí thời gian, luôn luôn nỗ lực tu luyện, muốn được hội trưởng Ngả Âu chấp nhận, muốn vượt qua tam đệ thiên phú xuất chúng, nhưng lấy thành tựu của hắn so với Dương Khai không đáng là gì.
Advertisement
';
Advertisement