Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Luyện hóa căn nguyên Huyền Không đại lục, giai đoạn đầu tiến triển tương đối thuận lợi, mắt thấy chỉ cần dẫn dắt lực lượng căn nguyên vào cơ thể là có thể đại công cáo thành, không ngờ rằng ở bước cuối cùng này lại thất bại trong gang tấc.

Dương Khai trầm mặt, hồi tưởng lại, chau mày: - Chẳng lẽ hai loại lực lượng căn nguyên không thể cùng tồn tại trong một thân thể?

Khoảnh khắc vừa rồi, hắn rõ ràng cảm thấy căn nguyên U Ám Tinh trong cơ thể mình bạo phát, như chim bảo vệ tổ, ép căn nguyên Huyền Không đại lục trở ra.

Làm cho Dương Khai bị cắn trả thụ thương.

- Lực lượng căn nguyên có pháp tắc thiên địa, một thiên địa chỉ có một pháp tắc, một hành tinh chỉ chịu một loại pháp tắc thiên địa cụ thể, càng không nói đến thân người...

- Ta đã luyện hóa căn nguyên U Ám Tinh, có liên hệ chặt chẽ với pháp tắc U Ám Tinh, sợ là khó chứa them pháp tắc khác, căn nguyên khác...

- Đúng, nhất định là như vậy!

Dương Khai suy nghĩ, không lâu sau liền hiểu rõ hết thảy, mặc dù chỉ là suy đoán của hắn, nhưng hắn tin điều này đúng tám chín phần mười.

Chính vì mình đã luyện hóa U Ám Tinh nên lần này không thể luyện hóa căn nguyên Thông Huyền đại lục.

Như thế xem ra, trong Tinh Vực chưa bao giờ xuất hiện lưỡng tinh chi chủ, không phải vì những cường giả Hư Vương Cảnh kia thực lực không đủ, mà chuyện này căn bản là không thể a.

Hiểu rõ điểm này, Dương Khai cảm thấy chán nản.

Tình huống này giống như một người đang rất đói bụng, bụng lại không chứa được món gì, đích thực làm người đó vô cùng buồn bực.

Cơ hội trời cho này, không lẽ bỏ qua như vậy?

Không nói đến căn nguyên Thông Huyền đại lục vừa mới sinh ra không lâu, cực dễ luyện hóa, trong căn nguyên còn có thần hồn lạc ấn của mình, chuyện như vậy có thể nói là vạn năm khó gặp, bỏ qua căn nguyên trước mặt, Dương Khai rất không cam lòng.

Nhưng thân thể hắn không thể chứa thêm căn nguyên khác, hắn không thể làm gì.

Dương Khai ngồi tại chỗ, vừa trị thương vừa vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào.

Nghĩ đã lâu vẫn không có biện pháp nào tốt, trong lòng hắn khó chịu

Bất chợt, hắn nhớ ra cái gì đó, ánh mắt vốn nóng nảy bỗng sáng lên, kinh ngạc suy tư một hồi, rốt cuộc không nhịn được cười ha ha.

- Ngu xuẩn a, thật là ngu xuẩn a, sao không nghĩ tới điểm này ngay từ đầu. Dương Khai vỗ trán.

Ngay sau đó, hắn vung tay lên, Tiểu Tiểu và hỏa điểu đồng thời hiện ra trước mặt hắn.

- Chủ nhân có gì phân phó? Lưu Viêm vừa hiện thân liền lên tiếng.

- Hai người các ngươi nhìn vật này, ai có thể cắn nuốt? Ai có thể cắn nuốt liền thuộc về người đó, nếu cả hai cùng có thể cắn nuốt thì chia đôi!

Dương Khai chỉ vào căn nguyên trước mặt, nhàn nhạt mở miệng nói.

Tiểu Tiểu và hỏa điểu vẫn là trợ lực cường đại nhất của hắn, hai vị này giờ đã có chiến lực Hư Vương Cảnh cường hãn, nếu để họ cắn nuốt căn nguyên, tất sẽ còn mạnh hơn nhiều.

Nếu mình không thể luyện hóa, không bằng để cho hai đại trợ lực này thử một chút, vạn nhất bọn họ có thể thành công, đối với mình cũng là lợi lớn.

Lưu Viêm nghe vậy, quay đầu nhìn căn nguyên, ngay sau đó, con ngươi xinh đẹp lộ vẻ kiêng kỵ, sợ hãi nói: - Chủ nhân, vật này tuy ta không biết là gì, nhưng ta cảm giác mình không có năng lực cắn nuốt, trên người nó có một loại ý cảnh cao thâm so với ta, nếu ta tùy tiện cắn nuốt tất bị nó hủy diệt.

- Đó là pháp tắc. Dương Khai gật đầu giải thích.

Lưu Viêm là thân khí linh cho nên kiến thức không cao, không nhận ra căn nguyên tinh tú, nhưng nàng có bản năng của mình, giống như mãnh thú, biết thứ gì gây nguy hiểm cho mình.

Căn nguyên trước mặt cho Lưu Viêm cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Lực lượng pháp tắc, cao thâm khó lường, sao Lưu Viêm dám càn rỡ cắn nuốt?

Chẳng những Lưu Viêm, ngay cả Tiểu Tiểu một mực khờ khạo, lúc này cũng trừng mắt đôi mắt nhỏ, nhìn chằm chằm căn nguyên trước mặt, không có bất kỳ động tác gì.

Nếu là trước kia, Dương Khai cho phép nó cắn nuốt cái gì, chỉ sợ nó đã sớm làm, nuốt vào rồi nói sau, dù sao với thiên phú thần thông của nó không sợ tiêu hóa không được.

Hiện tại nó dừng lại không tiến lên, là vì cảm nhận được căn nguyên tinh tú đối với nó có tính uy hiếp.

Lần trước nó có thể cắn nuốt hết căn nguyên trên viên khoáng tinh kia, thật sự là vì khoáng tinh đã chết, căn nguyên tán loạn, chỉ còn sót lại một chút, đối với nó không có nguy hại nên mới đắc thủ, nhưng lúc này, căn nguyên Huyền Không đại lục hoàn chỉnh, mặc dù vừa mới sinh ra nhưng Tiểu Tiểu cũng không dám.

Thấy bộ dáng này của bọn họ, Dương Khai lập tức biết bọn họ không thể ra sức, lập tức nói: - Nếu như thế, các ngươi trở về đi.

Vung tay lên, thu Tiểu Tiểu và Lưu Viêm vào.

Một Thạch Khổi sáng rực rỡ xuất hiện trước mặt Dương Khai.

Thạch Khổi pháp thân!

Tiểu Tiểu và Lưu Viêm không nuốt được căn nguyên, Dương Khai không gấp, bởi vì hắn còn có pháp thân, sở dĩ gọi Tiểu Tiểu và Lưu Viêm ra trước là vì Dương Khai muốn cho bọn họ lợi ích để nhanh chóng trưởng thành.

Nếu bọn họ không thể làm gì, vậy thì để pháp thân xuất thủ.

Thân thể của mình không thể chứa hai loại căn nguyên, nhưng dùng một thân thể khác chắc được chứ?

Hơn nữa trong pháp thân có một luồng phân thần của mình, tương đương với một Dương Khai khác, phù hợp với lạc ấn trong căn nguyên.

Phóng ra phân thần, rót vào trong pháp thân, hai tròng mắt pháp thân vốn vẩn đục đột nhiên sáng lên.

Dương Khai khống chế pháp thân, đi tới ngồi xuống trước mặt căn nguyên, lặp lại động tác lúc nãy, thi triển Luyện Tinh Quyết.

Thời gian dần trôi qua, thần sắc của bản thể Dương Khai vô cùng ngưng trọng.

Mặc dù hắn cảm thấy ý nghĩ của mình không sai, nhưng trước khi có kết quả, hắn không dám quá mức khẳng định, vạn nhất cả pháp thân cũng không thể luyện hóa căn nguyên tinh tú, vậy hắn chỉ có thể nhịn đau bỏ qua chỗ lợi này.

Đến lúc đó hắn sẽ thử cho bằng hữu của mình luyện hóa, xem bọn họ có được cơ duyên này không, chỉ có điều như vậy thì phải chờ thực lực bọn họ trở nên mạnh mẽ mới được, tối thiểu phải đến Hư Vương Cảnh... có trời mới biết là tới bao giờ.

Mỗi một khắc, Dương Khai đều chú ý động tĩnh của căn nguyên và pháp thân, mặt lộ vẻ mừng như điên, không nhịn được cười ha ha.

Lúc này, căn nguyên trước mặt đang từ từ bị dẫn dắt vào pháp thân, không có ý bài xích.

Thành công!

Ý nghĩ của mình quả không sai, sở dĩ bản thể không thể luyện hóa là vì trong một thân thể không thể có hai loại căn nguyên cùng tồn tạ, đổi một thân thể khác là giải quyết được vấn đề.

Pháp thân tương đương với một bản thân khác, pháp thân trở thành Tinh Chủ của Thông Huyền đại lục, chẳng khác nào mình trở thành Tinh Chủ của Thông Huyền đại lục.

Mặc dù có chút gian lận, nhưng mình đã là lưỡng tinh chi chủ.

Chậc chậc... chuyện như vậy nếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ chấn động cả Tinh Vực.

Dương Khai tâm tình rất tốt, vội vàng nín thở ngưng thần, không dám có chút khinh thường, tập trung theo dõi động tĩnh của pháp thân.

Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy, chỉ đợi lực lượng căn nguyên hoàn toàn rót vào trong pháp thân là có thể đại công cáo thành.

Chỉ có điều... tốc độ có chút chậm a.

Dương Khai rất là bất mãn.

Dựa theo đánh giá của hắn, pháp thân luyện hóa căn nguyên tối thiểu phải một hai tháng, nhớ lại hồi đó hắn trở thành Tinh Chủ U Ám Tinh chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Nhưng đó là Dương Viêm đưa căn nguyên U Ám Tinh tới, hai chuyện không thể so sánh.

- Thôi, đi mở lò luyện đan! Chờ ở đây không có gì làm, Dương Khai đứng dậy, tay kết ấn, cơ thể trào ra lực lượng không gian, trong nháy mắt đã biến mất.

Pháp thân không cần chú ý, chỉ còn là vấn đề thời gian, hắn cũng lười đợi, thừa dịp này luyện mấy lò linh đan.

Giờ tu vi của hắn đã là Phản Hư Cảnh đỉnh phong, trong Thất Lạc Chi Địa đã cảm thấy cơ hội đột phá, bất quá lúc đó phong vân biến hoá kỳ lạ, thế cục biến ảo, bị hắn mạnh mẽ áp chế.

Huyền Không đại lục cực kỳ an toàn, pháp tắc thiên địa hoàn chỉnh, chính là nơi tốt để đột phá, hắn dùng việc luyện đan để đột phá.

Lần này thu hoạch trong Thất Lạc Chi Địa thật không nhỏ.

Một lát sau, Dương Khai đi tới một chỗ trên Huyền Không đại lục, thần niệm tản ra, cảm ứng xong liền đi qua bên trái.

Mười mấy hơi thở sau, Dương Khai lại hiện thân.

Lữ Quy Trần vẫn chờ ở đó liền hoảng sợ, sau khi thấy rõ khuôn mặt Dương Khai, vội vàng vui vẻ chạy tới, hai tay dâng nhẫn không gian, nét mặt cười nịnh nọt: - Thiếu hiệp, mọi thứ đều ở bên trong, ngươi xem có hài lòng không.

Sauk hi thấy thủ đoạn của Dương Khai, Lữ Quy Trần như một chú thỏ, nào dám không vâng lời.

- Ân. Dương Khai nhàn nhạt nói, hút lấy chiếc nhẫn, thần niệm đảo qua, lập tức cau mày, tức cười nhìn Lữ Quy Trần: - Những năm này ngươi thu hoạch không tệ a.

- Ha ha...

Lữ Quy Trần cười khan. - Ở đây không có gì làm, trừ tu luyện ra chỉ có thể đi lòng vòng.

- Sau đó ngươi thấy thiên tài địa bảo gì đều đào hết?

- Thiếu hiệp anh minh!

- Ngu xuẩn! Dương Khai giận dữ mắng to.

- A? Lữ Quy Trần ngạc nhiên ngẩng đầu.

- Ngu không ai bằng! Dương Khai lại mắng. - Ngươi dầu gì cũng là Phản Hư Cảnh mà không biết thiên tài địa bảo nếu đào lên mà không có phương pháp bảo quản hoàn thiện sẽ làm mất dược hiệu sao? Ngươi nhìn những dược liệu trong chiếc nhẫn này xem, có nhiều dược liệu đã hư hết một nửa, ta dùng thế nào đây? Thật là ngu như heo a.

Dương Khai đích thực muốn tức chết.

Dược liệu trong chiếc nhẫn quả thật không ít, hơn nữa có rất nhiều cấp Hư Vương, nhưng bởi vì bảo quản không tốt, dẫn tới dược hiệu mất rất nhiều, giá trị giảm mạnh.

Bất kỳ một luyện đan sư thấy vậy, chỉ sợ đều phải kêu lên.

Lữ Quy Trần bị mắng một trận, không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể cười ngượng ngùng.

Dương Khai thở dài, biết chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, nếu hắn có một cái nhẫn không gian, cũng không đến mức làm mất nhiều dược hiệu như vậy, nhưng Quỷ Tổ đã lấy mất rồi.

Chuyện này Quỷ Tổ cũng chịu một phần trách nhiệm.
Advertisement
';
Advertisement