Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tử Long cùng Nghê Quảng tranh đấu dữ dội.

Hứa Nguy cùng Khổng Pháp ánh mắt khẽ run nhìn cảnh tượng khiếp người trên bầu trời, cảm nhận sự bất lực của bản thân.

Thân là Hư Vương Cảnh, bọn họ cũng là người vênh váo kênh kiệu, nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là nhất tầng cảnh, giờ này thấy được cường giả lưỡng tầng cảnh toàn lực xuất thủ hùng vĩ như vậy liền lập tức sáng tỏ sự chênh lệch của mình với đối phương.

Nghê Quảng cùng Tử Long đều cường hãn như vậy, còn Quỷ Tổ cùng cấp bậc với bọn họ đâu?

Hai người trong lòng kích thích hướng nhìn Quỷ Tổ.

Quỷ Tổ cũng không có ý hạ thủ với nhóm bọn họ mà bảo vệ bên cạnh Dương Khai không nhúc nhích, lão cũng biết nặng nhẹ, lúc này bảo vệ sự an toàn của Dương Khai quan trọng hơn, lão nào có thể thanh thản đi quản Hứa Nguy cùng Khổng Pháp, chỉ cần hai người này không động, Quỷ Tổ sẽ không tìm bọn họ phiền toái.

Nhưng Quỷ Tổ không nghĩ rằng sự sống chết của Hứa Nguy giờ này không nằm trong tay mình mà là trong tay Tử Đông Lai.

Mắt thấy phụ huynh của mình đánh với Nghê Quảng, Tử Đông Lai tự nhiên không muốn làm phụ thân độc chiến, lúc này hắn truyền tin cho Hứa Nguy để lão đi trước đón đánh Quỷ Tổ.

Hứa Nguy sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng mắng Tử Đông Lai xối xả.

Nhưng vì thần hồn lạc ấn của mình bị Tử Đông Lai nắm trong tay nên lão không dám có chút phản kháng, chỉ có thể đánh chủ ý trên người bạn già của mình, con ngươi lão đảo một vòng, bình phục tâm tình, nhỏ giọng truyền âm cho Khổng Pháp. - Khổng huynh, cơ hội tới.

Khổng Pháp nhíu nhíu mày: - Hứa huynh, người nói cơ hội…không phải là thừa dịp hạ thủ đối với tiểu tử kia chứ?

- Ta chính là đang nghĩ vậy đấy.

- Ngươi không muốn sống nữa? Lão già bên cạnh tiểu tử kia thoạt nhìn dễ trêu nhưng ta với ngươi liên thủ đều không nhất định là đối thủ của lão. Khổng Pháp thất kinh.

- Khổng huynh, cầu phú quý trong nguy hiểm a. Ta với ngươi từ khi tới Hư Vương Cảnh đã từng đột phá thêm chưa? Ngươi chẳng lẽ muốn cả đời dừng ở nhất tầng cảnh? Bất Lão Thụ thứ chí bảo này là bao nhiêu người muốn gặp cũng không thể, bỏ qua lần này Hứa mỗ tuyệt đối không an tâm, dù sao cũng kệ ngươi nghĩ gì, Hứa mỗ đều muốn liều mạng một phen, cho dù đánh mất mạng thì đã sao? Hứa Nguy một phen khẩn thiết trấn an, ý đồ muốn dụ dỗ Khổng Pháp, nếu không chỉ bằng mình lão thể nào cũng không dám đi gặp Quỷ Tổ chuốc rủi ro.

Khổng Pháp sắc mặt không khỏi ngưng trọng, thoạt nhìn như đang trầm tư.

Hứa Nguy vừa thấy hấp dẫn vội vàng tranh thủ té nước theo mưa:

- Ta với ngươi cũng không phải không nên liều mạng với lão già kia, giờ này Nghê Quảng bị Tử Long quấn lấy chỉ cần hai người ta chia ra phân tán sự chú ý của lão già kia, người còn lại nhân cơ hội hạ thủ với tiểu tử kia là được, chỉ cần có thể bắt được tiểu tử kia nhất định sẽ có thể làm cho lão già phải dè chừng.

- Tuy nói vậy nhưng… Khổng Pháp vẫn có chút khiếp đảm.

- Khổng huynh, Hứa mỗ nguyện đi quấy nhiễu lão già kia, ngươi nhân cơ hội đối phó với tiểu tử kia. Hứa Nguy cũng bất chấp lập tức đảm nhận chuyện nguy hiểm.

Khổng Pháp thân thể chấn động ngạc nhiên nhìn Hứa Nguy nói: - Hứa huynh ngươi…

Trong ấn tượng của lão, Hứa Nguy không phải là loại người chấp nhận trả giá, nên lời nhắc nhở của Hứa Nguy làm lão rất bất ngờ.

Hứa Nguy cười ha hả một tiếng: - Chỉ mong nếu Khổng Huynh đắc thủ thì đừng quên Hứa mỗ một phen khổ lao.

- Tất nhiên là không. Khổng Pháp rốt cục bị Hứa Nguy thuyết phục, trầm giọng nói: - Hứa hhuynh ngươi nếu nói vậy Khổng mỗ còn không đáp ứng thì có vẻ rất không trượng nghĩa, chuyện này…làm đi. Nếu Khổng mỗ thực sự có thể thành công thì Bất Lão Thụ ta với ngươi ngang nhau.

- Được. Hứa Nguy mừng rỡ thầm nghĩ cuối cùng cũng dụ dỗ được lão hữu này của mình, cũng không uổng công mình một phen tốn nước miếng.

Hai người sau khi thương nghị xong cũng không tiếp tục trì hoãn thời gian mà cùng vận chuyển thánh nguyên hướng nhìn Dương Khai không có hảo ý.

- Hắc hắc hắc… Quỷ Tổ cười quái dị. - Rốt cục không kiềm chế được sao? Vừa lúc lão phu đợi quá nhàm chán rồi, hai tên tiểu tử các ngươi chơi với lão phu một chút.

Quỷ Tổ dứt lời, đầu quỷ to lớn vẫn trôi trong không trung kia bỗng nhiên gầm thét một tiếng mở to cái miệng rộng tối đen hướng cắn về phía Khổng Pháp cùng Hứa Nguy.

Hai người thất kinh vội vàng phân tán ra, thi triển thủ đoạn né tránh đồng thời tế ra bí bảo cùng bí thuật đánh đầu quỷ kia.

Quỷ Tổ không chút hoang mang chỉ tay một cái, đầu quỷ kia lập tức phân làm hai làm công kích của hai người rơi vào khoảng không, hai đầu quỷ chia thành kia vặn vẹo biến ảo, lần nữa biến thành bộ dạng ban đầu hướng truy kích về phía hai người.

Hứa Nguy cùng Khổng Pháp đềi sắc mặt trầm xuống, lúc này mới ý thức được tự mình đã quá coi thường Quỷ Tổ, chỉ cần là đầu quỷ này truy kích thì không dễ dàng thoát được, càng không thể hạ thủ đối với Dương Khai.

Trong lúc nhất thời ở nơi chim thần cư trú tràng diện náo nhiệt phi thường, trên trời dưới đất đều diễn ra chiến đấu kịch liệt.

Mà Dương Khai dưới sự bảo vệ của Quỷ Tổ và Tuyết Nguyệt hoàn toàn bình yên không lo lắng mà khống chế pháp thân hướng đẩy vào trong Thất Diệu Bảo Quang.

Không bao lâu sau pháp thân đã tới trước Bất Lão Thụ.

Xuyên thấu qua pháp thân, Dương Khai nhìn rõ gốc Bất Lão Thụ này, cảm thụ ở khoảng cách gần hắn càng có thể nhận thấy rõ sinh cơ tích chứa trong Bất Lão Thụ kinh khủng bậc nào.

Tin đồn về Bất Lão Thụ trước kia hắn đã từng nghe, cũng từng nghe nói Bất Lão Thụ sớm đã tuyệt tích trong lịch sử, nhưng không nghĩ tới ở nơi này trong Thất Lạc Chi Địa lại vẫn còn một cây sống sót.

Đây chính là chí bảo bất tử bất diệt, là thứ còn quý trọng hơn Ôn Thần Liên bảy màu, giờ này lại ngay ở trước mắt mình.

Dương Khai tâm tình không khỏi có chút kích động, vững vàng một hồi sau hắn mới khống chế pháp thân, muốn nhổ tận gốc Bất Lão Thụ.

Hai bàn tay pháp thân Thạch Khổi nắm chắc chỗ rễ cây của Bất Lão Thụ sau đó hơi dùng sức nhấc nó lên.

Nhưng điều làm Dương Khai bất ngờ chính là Bất Lão Thụ lại không chút nhúc nhích. Cây tiểu thụ này dường như có rễ được sắt thép đúc thành.

Hắn không khỏi gia tăng chút lực…

Vẫn như cũ không có gì khởi sắc.

Dương Khai không tin lại tăng thêm sức lực.

Vài ba lần như vậy hắn không khỏi khiếp sợ.

Pháp thân Thạch Khổi mặc dù không cắn nuốt quá nhiều khoáng vật quý hiếm, không trưởng thành đầy đủ, cũng không coi là cường đại, nhưng là Thạch Khổi loại sinh linh đặc thù này từ nhỏ đã là chủng tộc có lực lượng lớn vô cùng, hắn khống chế pháp thân dùng toàn lực, cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng đều có thể lắc lư.

Nhưng Bất Lão Thụ này lại không nhổ được lên.

Điều càng làm hắn khiếp sợ chính là dưới tác động mạnh mẽ này Bất Lão Thụ lại không mảy may thương tổn.

Đổi thành các loại cây cối bình thường chỉ sợ sớm đã bị gẫy thành đoạn.

Như vậy xem ra hai Khôi Lỗi của Nghê Quảng cùng Tử Long lúc trước cũng không thể lấy được Bất Lão Thụ, cũng không phải là vì bọn họ quấy nhiễu lẫn nhau mà bởi vì bản thân hai Khôi Lỗi kia lực lượng không đủ.

Lúc đó bọn họ mặc dù là liên thủ cũng đừng mong lấy được Bất Lão Thụ.

- Lực lượng không đủ sao? Dương Khai tự nói một tiếng, trong mắt tinh quang nhoáng lên một cái, liền sau đó hắn liền đưa tay huy động, Thạch Khổi Tiểu Tiểu loé sáng gia nhập.

Một khối Thạch Khổi lực lượng không đủ hai khối hẳn là không thành vấn đề.

Hơn nữa Tiểu Tiểu cắn nuốt vô số khoáng vật quý hiếm, về phương diện lực lượng hẳn là cường đại hơn pháp thân vô số lần.

Tiểu Tiểu vừa xuất hiện đã nhận được chỉ thị của Dương Khai hạ đạt cho nên nó lập tức cất bước phóng hướng về phía Bất Lão Thụ với tốc độ cực nhanh.

Ngay say đó nó đã vọt vào bên trong Thất Diệu Bảo Quang.

Bảo quang áp chế bốn phương tám hướng đánh úp lại, bên ngoài cơ thể Tiểu Tiểu thoải mái khó tả, lực lượng cao thâm chí cực dao động triệt tiêu hoàn toàn áp chế kia.

Thân thể nho nhỏ chỉ hơi dừng lại một chút liền thông suốt không trở ngại, đi lại trong Thất Diệu Bảo Quang như đi trên đất bằng.

- Đây là…lực lượng pháp tắc? Dương Khai thất kinh, tuy rằng phân thần của hắn đang khống chế pháp thân nhưng tự thân cũng không bị ảnh hưởng, cho nên hắn cảm giác rõ ràng được những biến hoá trên người Tiểu Tiểu.

Vừa rồi trong cơ thể Tiểu Tiểu thoải mái đi ra lực lượng rõ ràng là mang một tia pháp tắc thiên địa khí tức.

Loại khí tức này hắn cũng không xa lạ gì, thân là Tinh Chủ của U Ám Tinh, hắn có thể thể nghiệm được pháp tắc của U Ám Tinh, còn lực lượng pháp tắc trên người Tiểu Tiểu tuy rằng hơi yếu những rõ ràng là lực lượng pháp tắc chân chính.

Tiểu Tiểu từ khi nào lĩnh ngộ được loại lực lượng này? Dương Khai chau mày. Thạch Khổi loại sinh linh này linh trí không cao, không thể nào dựa vào ngộ hiểu của chính mình để lĩnh hội. Nói vậy lực lượng này là ngoại lực tạo thành.

Đây rốt cuộc là chuyện khi nào?

Tâm tư nhanh quay ngược trở lại, Dương Khai bừng tỉnh đại ngộ.

Trước đó khi ở khoáng tinh, Tiểu Tiểu đã từng cắn nuốt căn nguyên tinh tú còn sót lại ở khoáng tinh, sau còn ngủ sau vài ngày, lúc đó Dương Khai nghĩ thực lực của Tiểu Tiểu sau khi ngủ dậy sẽ đại tăng.

Nhưng sau đó sự thật lại chứng minh nó không có biến hoá quá lớn, Dương Khai lúc đó còn có chút thất vọng.

Hiện tại xem ra không phải Tiểu Tiểu không có biến hoá mà là nó không thể hiện ra mà thôi.

Sau khi cắn nuốt căn nguyên còn sót lại của khoáng tinh kia, rõ ràng nó đã có một tia lực lượng pháp tắc, tuy rằng hơi yếu nhưng cũng dư sức chống lại Thất Diệu Bảo Quang.

Lực lượng pháp tắc, đó là lực lượng vô cùng cao thâm.

Trong lúc Dương Khai thất thần, Tiểu Tiểu đã tới bên cạnh pháp thân đứng đối diện pháp thân, sau đó nó đưa hai tay ra cầm Bất Lão Thụ.

Ngay sau đó một tiếng hô nhỏ trầm thaaspp truyền ra từ trong cổ họng nó, hai con mắt nhỏ trợn tròn, thoạt nhìn như là khí lực cố bú sữa mẹ.

Rắc rắc…

Trong lòng đất mơ hồ như có tiếng vỡ vụn.

Còn Bất Lão Thu vẫn một mực không nhúc nhích kia giờ khắc này rốt cuộc bị lực lượng không thể địch nổi rung chuyển, cây yếu đuối như chính mình bị rút ra với tốc độ vi diệu, trên mặt đất hiện ra khe nứt như răng lược.

Theo Bất Lão Thụ bị rút ra, cả linh khí trong trời đất đã rung chuyển kịch liệt, dường như đưa tới phản ứng dây chuyền khó lường.

- Đây là… Quỷ Tổ ở một bên mạn bất kinh tâm cản trở Hứa Nguy cùng Khổng Pháp, một bên ngưng thần cảm ứng biến hoá bốn phía, thần sắc ngưng trọng. Lão hoảng sợ phát hiện khi thần niệm của lão có thể cảm giác được phạm vi trong phương viên ngàn dặm, sinh khí tích chứa trong thiên địa dường như rục rịch ngóc đầu dậy, chính đang điên cuồng hội tụ tới Bất Lão Thụ, trong thời gian ngắn ngủi, sinh khí trong dược cốc này đã giảm bớt nhiều.

Với hoàn cảnh như vậy chỉ sợ ngày sau chỗ này sẽ khó sinh trưởng ra thiên tài địa bảo gì có giá trị.

- Bất Lão Thụ này có sinh cơ chặt chẽ tương liên với dược cốc. Quỷ Tổ nhìn ra vấn đề, tinh quang trong mắt loé lên.

Đúng lúc này ở chân trời cực xa bỗng vang lên tiếng kêu to rõ, trong tiếng kêu kia tích chứa tâm tình vô cùng phẫn nộ, Quỷ Tổ ngẩng đầu nhìn lại sắc mặt đại biến.
Advertisement
';
Advertisement