Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngay khi Dương Khai và Tuyết Nguyệt chuẩn bị lặng lẽ rút lui, thì Khổng Pháp đã bay tới, đồng thời hô to

- Những người trước mặt, xin hỏi vị nào là Nghê tiên sinh của Hằng La Thương Hội?

Hiển nhiên hắn cũng đã biết sựu có mặt của Nghê Quảng, nhưng không ngờ hắn không định né tránh chút nào mà ngược lại còn chủ động tiến lên chào hỏi, điều này rất không bình thường. Bởi vì bất kể là Khổng Pháp hay Hứa Nguy cũng có thành tích hết sức bất hảo, trên tay đã nhiễm rất nhiều máu tươi của võ giả Hằng La Thương Hội. Bình thường, bọn chúng gặp phải Nghê Quảng sẽ chạy trốn còn không kịp, làm sao lại có chuyện chúng tự chui đầu vào lưới, chủ động đi tới chào đón chứ?

Nghê Quảng sửng sốt một chút, khẽ nhíu mày, thầm suy nghĩ xem đối phương đang có âm mưu quỷ kế gì, đồng thời cũng thầm đưa mắt ra hiệu cho La Lam, nhắc nhở nàng phải cẩn thận hành sự, rồi hừ lạnh nói

- Không sai, chính là Nghê mỗ!

Khổng Pháp tỏ ra hết sức vui mừng hô to

- Thật tốt quá, xin Nghê tiên sinh cứu mạng, sau này Khổng mỗ xin báo đáp hậu hĩnh!

- Cứu mạng sao? Nghê Quảng ngẩn ra, rồi dường như đã hiểu ra điều gì đó, trong nháy mắt, ánh mắt lão liền trở nên vô cùng thâm thúy, nhìn về phía sau hai người Khổng Pháp và Hứa Nguy, ngay sau đó, lão chợt tái mặt, kinh hãi hét lên

- Không xong!

Cuối cùng lão cũng hiểu rõ Khổng Pháp và Hứa Nguy đã gặp phải cái gì, vì sao lại biết rõ bọn lão ở chỗ này mà vẫn chủ động tiến đến gần.

Hai người này, không ngờ đang bị một đám hung thú thượng cổ đuổi giết!

Giờ phút này, đám người Dương Khai cũng đã phát hiện ra.

Từ lúc Khổng Pháp và Hứa Nguy hiện thân đến bây giờ, không thấy sau lưng bọn chúng có nguy hiểm gì, nhưng nhìn dáng vẻ của chúng thì khá chật vật, rõ ràng đã trải qua một cuộc đại chiến, hơn nữa có vẻ như đã bị thương.

Vốn Dương Khai còn đang tự hỏi, không biết là thứ gì mà có thể khiến cho hai vị cường giả Hư Vương Cảnh cũng bị thua thiệt như vậy. Nhưng ngay khi Khổng Pháp thét lên cảnh báo, thì đồng thời tại một nơi sau lưng của hắn không tới ba dặm chợt hiện ra những tia sáng với đủ mọi màu sắc sặc sỡ khiến người ta hoa cả mắt. Vừa nhìn qua thì không biết đó là thứ gì, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại, Dương Khai liền phát hiện đó là một đàn côn trùng quái dị tựa như bươm bướm có số lượng nhiều không kể xiết.

Đôi cánh của chúng hết sức rực rỡ mà nhẹ nhàng, thân hình thì biến hóa thất thường. Mỗi một lần đập cánh, không ngờ lại có thể làm ra động tác như thuấn di vậy, rút ngắn lại một khoảng với Khổng Pháp và Hứa Nguy.

Theo quan sát của mọi người, đàn bướm dị trùng đuổi theo phía sau Khổng Pháp và Hứa Nguy này ít nhất cũng có hơn ngàn con, chúng kết thành một mảng lớn tựa như làn sóng côn trùng di cư vậy, hung hăng đuổi theo cách bọn chúng không còn xa nữa.

- Đây là thứ gì? Gương mặt xinh đẹp của La Lam trở nên trắng nhợt, tuy rằng nàng không biết những con dị trùng giống như bướm này rốt cuộc là thứ gì, nhưng nhìn Khổng Pháp và Hứa Nguy chật vật như vậy cũng có thể thấy được, chắc chắn chúng không dễ chọc.

- Huyễn Không Điệp! Nghê Quảng nhanh chóng trả lời, rồi nói tiếp

- Là loài dị trùng thượng cổ, bẩm sinh có thể phát động được lực lượng không gian, thân thể cứng rắn như sắt thép, vô cùng hung tàn, mỗi lần xuất động sẽ như một đàn châu chấu vậy...

Lão còn chưa dứt lời, phía sau Khổng Pháp và Hứa Nguy đã hiện ra một vùng hào quang năm màu, hiện ra thân hình của Huyễn Không Điệp.

Nhìn quy mô này, đâu chỉ hơn một ngàn con, hơn vạn con còn ít ấy chứ...

Ít nhất cũng có mấy chục ngàn con Huyễn Không Điệp đang che trời rợp đất bay nhanh tới, cảnh tượng vô cùng kinh khủng. Mỗi một lần chúng đập cánh, vùng không gian ở đó liền sinh ra từng tia dao động gợn sóng mà mắt thường cũng có thể thấy được, dường như ngay cả không gian cũng bị ảnh hưởng vậy.

- Đi mau! Nghê Quảng khẽ quát một tiếng, rồi nhanh chóng điều động thánh nguyên, kéo theo Tuyết Nguyệt quay đầu bỏ chạy.

Lão không giống như La Lam, trước khi đi vào Thất Lạc Chi Địa đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Biết rằng nơi này có Huyễn Không Điệp, cũng biết rõ bọn chúng rất hung tàn và khó dây dưa, cho nên vừa phát hiện thấy thứ truy kích Khổng Pháp và Hứa Nguy là loại hung thú này liền không chần chừ nhanh chóng chạy trốn.

Thấy phản ứng của lão như vậy, làm sao Dương Khai và La Lam không biết tính nghiêm trọng của chuyện này chứ, liền vội vã thi triển bí thuật, cấp tốc bỏ chạy theo.

La Lam là cường giả Hư Vương Cảnh, tốc độ chạy trốn dĩ nhiên không chậm chút nào, mà Dương Khai tuy rằng cảnh giới tu vi thấp hơn, nhưng hắn có ưu thế mà nhiều võ giả không sánh bằng: Bất kể là tố chất thân thể hay mức độ dồi dào của thánh nguyên đều hơn xa Phản Hư Cảnh bình thường. Cho nên trên phương diện tốc độ cũng không chút nào rơi xuống hạ phong, đuổi sát theo sau La Lam.

- Nghê tiên sinh!

Khổng Pháp ở phía sau gọi to

- Xin Nghê tiên sinh ra tay giải vây cho Khổng mỗ và Hứa huynh!

Nghê Quảng giận dữ, vừa chạy như bay vừa không quay đầu lại quát

- Lăn ra chỗ khác! Còn dám đi theo lão phu, sẽ lấy mạng chó của ngươi!

Lão tức muốn bể phổi, không dưng lại đụng phải loại chuyện này. Đối phương lại còn chẳng biết xấu hổ theo sát sau đít của lão không buông, khí thế như thể quyết gieo rắc tai nạn lên đầu lão vậy, miệng thì liên tục lải nhải cầu cứu. Nếu không phải Nghê Quảng cũng hết sức kiêng kỵ những con Huyễn Không Điệp này, thì nhất định lão sẽ quay lại giết chết tên Khổng Pháp này rồi tính sau.

Đây không thể nghi ngờ là thời cơ rất tốt để đánh chết Khổng Pháp.

- Nghê tiên sinh thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Âm thanh của Khổng Pháp chợt băng như lạnh nói.

- Lão phu cùng hai người các ngươi làm gì có tình gì để nói chứ! Nghê Quảng hừ lạnh.

Khổng Pháp cười quái dị nói:

- Nếu Nghê tiên sinh bất nhân, thì đừng trách Khổng mỗ và Hứa huynh bất nghĩa.

Vừa nói xong, hắn và Hứa Nguy liền liếc nhau, mỗi tên vừa chạy vừa phát ra một chiêu bí thuật đánh về phía Nghê Quảng ở phía xa.

Lực lượng chấn động liền liên tục hiện ra, tựa như sao băng xẹt qua phía chân trời, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Nghê Quảng, khiến Nghê Quảng không khỏi bị chững lại. Lão liền quay đầu lại phẫn nộ quát

- Hai cái tên khốn kiếp, lão phu nhớ kỹ các ngươi!

- Hèn hạ, vô sỉ! La Lam cũng khẽ mắng chửi.

Hai tên cường giả Hư Vương Cảnh xuất thân từ khối u ác tính của Tinh Vực này bày ra khí thế quyết phải kéo Nghê Quảng và La Lam vào. Bởi vì chỉ có như vậy, bọn chúng mới có thể giảm bớt áp lực, mới có thể nhân dịp mấy chục ngàn con Huyễn Không Điệp đang truy kích bị rối loạn mà chạy trốn.

Nghê Quảng và La Lam chỉ dừng lại trong chớp mắt, Khổng Pháp và Hứa Nguy đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, mà Huyễn Không Điệp phía sau bọn chúng cũng càng ngày càng gần.

Sau khi mắng một tiếng, Nghê Quảng căn bản không dám dừng lại, thậm chí không có thời gian phản kích, tiếp tục dẫn theo Tuyết Nguyệt phóng nhanh về phía trước.

Vẻ mặt của Dương Khai cũng sa sầm xuống, hắn biết tình huống lần này chỉ sợ là không ổn. Theo cục diện trước mắt này cho thấy, Nghê Quảng và La Lam bị kéo vào gần như chỉ còn là vấn đề thời gian, một khi hai người này bị Huyễn Không Điệp quấn lấy, với thực lực của Tuyết Nguyệt quả rất có khả năng dữ nhiều lành ít.

Huống chi, lại còn có hai tên âm hiểm xảo trá Khổng Pháp và Hứa Nguy ở trong đó quấy rối, khiến cho cục diện càng trở nên phức tạp khó đoán.

- Nghê tiên sinh, việc đã đến nước này, nếu không ngại thì trước mắt mọi người cần liên thủ lại để loại trừ những con yêu thú này cái đã, những thứ khác nói sau, thế nào? Khổng Pháp thấy gian kế đã thành, liền chuyển từ vẻ mặt cầu xin sang bắt đầu tính toán hợp tác cùng Nghê Quảng.

Nghê Quảng sa sầm mặt xuống không nói, chỉ liếc mắt nhìn Tuyết Nguyệt tỏ ra hơi lo lắng. Với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh mạnh mẽ của lão, ngược lại lão cũng không quá lo lắng những con Huyễn Không Điệp này, cho dù bị bao vây lão cũng nắm chắc đến tám thành sẽ phá vây thoát khỏi. Nhưng dẫn theo Tuyết Nguyệt ở bên cạnh thì lại bất đồng.

Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên lão liền dùng thần niệm truyền âm cho Tuyết Nguyệt nói

- Nếu như tách ra, nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân!

Tuyết Nguyệt hơi không hiểu chỉ đành khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, Khổng Pháp và Hứa Nguy lại lần nữa thi triển bí thuật, trì hoãn tốc độ củaNghê Quảng và La Lam, để có thể kéo theo hai vị Hư Vương Cảnh này xuống nước, hiển nhiên Khổng Pháp và Hứa Nguy đều vận dụng toàn lực, vừa ra tay đã phát động công kích mạnh nhất của mình.

Chờ sau khi Nghê Quảng và La Lam hóa giải được, Khổng Pháp và Hứa Nguy đã áp sát tới gần bọn họ không tới 30 trượng, mà đàn Huyễn Không Điệp đang truy kích bọn chúng ở phía sau cũng đã gần trong gang tấc.

- Lão phu thề, nhất định có một ngày sẽ nát hai người các ngươi thành tro bụi! Nghê Quảng thấy đã không thể chạy thoát được nữa, liền vung tay đẩy Tuyết Nguyệt ra ngoài, rồi xoay người rống lên giận dữ.

- Nghê tiên sao phải tức giận như vậy chứ, thoát khỏi cửa ải trước mắt này đã rồi nói sau. Khổng Pháp cười ha hả nói, nhưng hắn chưa dứt lời đã chợt biến sắc, bởi vì Nghê Quảng ở đối diện đã ra tay đánh thẳng về phía hắn.

Khổng Pháp liền hú lên quái dị, lấy ra một cái khiên đỏ như máu đưa lên trước mặt bảo vệ.

"Ầm"...Một tiếng nổ lớn do lực lượng cuồng bạo đánh mạnh vào cái khiên vang lên, chiếc khiên tỏa ra hào quang đỏ sẫm tuy rằng đã chặn được một kích của Nghê Quảng, nhưng dư chấn của nó vẫn đánh văng Khổng Pháp về phía sau.

Dưới ánh mắt kinh hãi của Khổng Pháp, hắn liền trực tiếp bị đẩy vào ngay chính giữa vòng vây của vô số con Huyễn Không Điệp.

Chỉ thấy trong phạm vi hào quang năm màu đó, cánh bướm tung bay, rồi rất nhanh sau đó thân hình của Khổng Pháp đã bị bao phủ không còn thấy dấu vết gì nữa. Từ trong vòng vây truyền ra những tiếng la hét kinh hãi cùng dao động năng lượng cuồng bạo.

Một lát sau, một bóng người chợt phóng lên cao, chính là Khổng Pháp vừa thoát chết chạy ra.

Tuy nhiên, chỉ trong giây lát ngắn ngủi đó, hắn đã bị thương rất nặng, toàn thân đầm đìa máu tươi, ngay cả lỗ mũi cũng bị xén mất một nửa, mà gương mặt thì trở nên lồi lõm như bị hoại tử vậy, nhìn qua vô cùng kinh tởm. Từ đó có thể thấy được mức độ khủng khiếp của những con Huyễn Không Điệp này là như thế nào.

Vô số Huyễn Không Điệp hội tụ thành một đàn, tựa như một đám mây ngũ sắc đuổi theo không buông tha, quyết tâm phải đuổi tận giết tuyệt.

Khổng Pháp gieo gió gặt bão, tình trạng không ổn chút nào, mà Nghê Quảng và La Lam bị hắn kéo xuống nước cũng tỏ ra hết sức khẩn trương, mỗi người đều lấy ra bí bảo phòng hộ, liên tục phát động bí thuật đánh mạnh về phía Huyễn Không Điệp ở xung quanh.

Keng keng keng keng... Cường giả Hư Vương Cảnh đánh vào trên người những con Huyễn Không Điệp kia, không ngờ lại truyền ra những tiếng vang như sắt thép va chạm nhau vậy. Từng mảng lớn Huyễn Không Điệp rớt xuống tử vong, nhưng con trước ngã xuống, con sau lại xông lên, hai người bị bao vây chặt như nêm cối.

Hứa Nguy nãy giờ vẫn một mực im lặng không lên tiếng cũng đồng dạng rơi vào tình cảnh tương tự.

Bốn vị Hư Vương Cảnh, trong lúc nhất thời chỉ có thể tự mình chiến đấu, cố gắng để bảo vệ bản thân.

Mà Tuyết Nguyệt bị Nghê Quảng đẩy ra ngoài trước đó, giờ phút này cùng đã hội hợp với Dương Khai, nàng biết rõ trong tình huống này, chỉ liên thủ với Dương Khai mới có khả năng tìm được một đường sống.

Một bí bảo hình chiếc vòng tỏa ra lực lượng mạnh mẽ liền được Tuyết Nguyệt phóng ra, bí bảo kia liền từ một hóa 10, 10 hóa trăm, trong thời gian cực ngắn khắp trời đất tựa như đều tràn ngập bóng những chiếc vòng của nàng.

Đây hiển nhiên là một món bí bảo cấp Hư Vương!

Với thân phận và địa vị của Tuyết Nguyệt, có thể có bí bảo cấp Hư Vương dĩ nhiên là chuyện bình thường, nếu nàng không có, đó mới là chuyện khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Tuy nhiên dù sao tu vi của nàng cũng không đủ, cho nên dù có bí bảo cấp Hư Vương, cũng chỉ là cấp Hư Vương hạ phẩm mà thôi.

Dưới sự điều động thánh nguyên của bản thân, vô số bóng những chiếc vòng tay kia liền phóng nhanh tới như những mũi tên rời cung phát ra tiếng kêu vun vút, thế công của Huyễn Không Điệp bị chững lại trong thoáng chốc, thỉnh thoảng lại có con Huyễn Không Điệp tử vong rơi xuống.

Nhưng Tuyết Nguyệt cũng không vui mừng mà còn tỏ ra sợ hãi, khẽ kêu lên

- Những thứ này phòng ngự thật mạnh!
Advertisement
';
Advertisement