Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Không có! La Lam nghiêm nghị lắc đầu, ngay sau đó lại trừng mắt nhìn Cổ Kiếm Tâm một cái

- Thế nào? Lam di sống rất lâu sao? Lam di già lắm ư

- Ách... Cổ Kiếm Tâm lúng túng gãi gãi đầu, rất nhanh lại nghiêm trang nói

- Hơn nữa, theo ta quan sát, hắn đánh lén Lệ Minh Hải cùng với trong thủ đoạn đánh chết Lệ Minh Hải dường như là sử dụng lực lượng không gian! La Lam quả nhiên bị dời đi sự chú ý, khẽ hô hỏi

- Lực lượng không gian sao? Hắn có thể sử dụng loại lực lượng này tới đối địch à

- Không dừng lại ở đó! Cổ Kiếm Tâm nhớ lại tình cảnh lúc ấy, thần sắc không ngừng biến ảo, thanh âm từ từ trầm thấp

- Trình độ của hắn đối với lực lượng không gian dường như đã đạt đến một loại cảnh giới chưa từng có từ trước tới nay. Hắn có thể ngưng tụ lực lượng không gian thành mũi nhọn, cắn nuốt trục xuất thân thể của Lệ Minh Hải! La Lam không khỏi đưa tay che lại cái miệng nhỏ nhắn

- Nói tóm lại, với người đó người ta chỉ muốn kết giao, không muốn đắc tội, cho nên sau này xin Lam di chú ý hắn nhiều hơn

- Yên tâm đi, hắn nếu muốn mười vạn dặm địa giới, sau này luôn sẽ có cơ hội tiếp xúc. Bên trong đôi mắt đẹp của La Lam nổi lên hào quang khác thường, bộ dáng tựa hồ cảm thấy hứng thú lớn đối với Dương Khai, nói tiếp

- Ừ, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ quá trình giao chiến của bọn ngươi cùng Lệ Minh Hải cho Lam di nghe, chuyện này thật ra rất có ý tứ... Tốc độ bên phía Kiếm Minh rất nhanh, hoặc là nói hiệu suất của La Lam rất cao. Dương Khai đợi một ngày ở Thanh Mộc Cung, đến ngày thứ hai, bỗng nhiên có người tới bẩm báo với Dương Khai, nói là La Lam mời hắn qua, có chuyện quan trọng thương lượng. Điều này lập tức khiến Dương Khai liên tưởng đến chuyện của mười vạn dặm địa giới, đương nhiên cũng không kéo dài, đi theo người làm nọ lập tức rời khỏi sương phòng. Theo đối phương quẹo bên trái vòng bên phải trong Thanh Mộc Cung, thời gian không lâu sau, Dương Khai gặp được Cổ Kiếm Tâm một thân thường phục, đang đứng trong một cái hành lang, cười ha hả vẫy tay về phía mình. Tả Kiếm Thị Linh Nguyệt, Hữu Kiếm Thị Ám Tinh chia ra đứng phía sau hắn

- Cổ huynh! Dương Khai tiến lên cung tay

- Dương huynh ở đây có quen chưa? Cổ Kiếm Tâm nhiệt tình dò hỏi.

- Vô cùng thư thích! Dương Khai đáp

- Vậy thì tốt, Cổ mỗ chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn a, Dương huynh nếu ở thư thích, ta đây an tâm rồi

- Ừ, La tiền bối gọi ta tới là..

- Như ngươi nghĩ vậy. Cổ Kiếm Tâm hướng về phía Dương Khai một phen nháy mắt ra hiệu, nhiệt tình ôm lấy bờ vai của hắn, nói

- Đi theo ta đi. Họ đi lại trên hành lang này, rất nhanh đã đến cuối chỗ, phía trước một mảnh quầng sáng bao phủ, bảo người thấy không rõ cảnh sắc phía trước, giống như một mảnh màn nước ngăn cách vậy. Trên quầng sáng, có vô số đồ án vào khoảng hạt gạo hiện ra như con cá du động xuyên qua, có vẻ huyền ảo phức tạp. Cổ Kiếm Tâm xem như không có gì, vẫn như cũ thẳng tắp bước vào phía trước, phân phó với Tả Hữu Kiếm Thị nói

- Các ngươi ở lại chỗ này, bất kỳ kẻ nào dám lại gần, giết chết bất luận tội

- Dạ! Linh Nguyệt cùng Ám Tinh đồng loạt đáp dạ, dừng chân không tiến thêm. Cổ Kiếm Tâm lại dẫn Dương Khai trực tiếp truyền qua một mảnh quầng sáng. Thấy hoa mắt, Dương Khai phát hiện mình dường như đi tới một cái thế giới khác. Nơi đây yên tĩnh không tiếng động, trừ một vật thể có dạng quả cầu tròn to lớn, không có vật gì khác nữa. Quả cầu tròn đó có đường kính ước chừng vào khoảng mười trượng. Phía trên nó, đồ án bất quy tắc với một chút màu vàng đất cùng màu thủy lam, màu xanh lá cây lần lượt thay đổi sáng chói, hợp thành bộ phận ở mặt ngoài của quả cầu tròn. Lúc Dương Khai tới đây, quả cầu tròn vẫn lấy một loại tốc độ vi diệu, thuận theo kim đồng hồ. Còn La Lam thì đứng ở một bên, cười tủm tỉm gọi một tiếng

- Tiểu huynh đệ

- La tiền bối!

Dương Khai vội vàng hoàn lễ, bất quá rất nhanh sự chú ý liền bị quả cầu tròn trước mắt hấp dẫn. La Lam cùng Cổ Kiếm Tâm tựa hồ đều không có ý tứ giải thích một phen, ngược lại có nhiều hăng hái đánh giá sắc mặt biến hóa của Dương Khai. Một lát sau, Dương Khai lộ ra một tia thần sắc hoảng nhiên hiểu ra, quay đầu nhìn về La Lam cùng Cổ Kiếm Tâm, giật mình hỏi

- Vật này là hình thái sau khi Thanh Mộc Tinh rút nhỏ vô số lần đó sao

- Tiểu huynh đệ hảo nhãn lực! La Lam cười tủm tỉm gật đầu

- Nó đúng là hình thái của Thanh Mộc Tinh sau khi rút nhỏ vô số lần. Là Kiếm Minh chúng ta hao phí suốt 100 năm, xuất động vô số võ giả, thăm dò hoàn cảnh địa lý của cả Thanh Mộc Tinh, đo lường kích thước của các khu vực lớn, phí sức tâm tư mới làm ra

- Bản đồ mà tiền bối ngày hôm qua nói chẳng lẽ chỉ chính là cái này hay sao? Dương Khai như có điều suy nghĩ

- Không sai! Cổ Kiếm Tâm mỉm cười gật đầu

- Bản đồ mà Lam di nói hôm qua chỉ chính là vật này, cho nên phải chờ tới hôm nay mới có thể để cho Dương huynh thấy

- Có cái này, quả thật dễ dàng rất nhiều a. Dương Khai chắc lưỡi lấy làm lạ, vây vòng quanh quả cầu tròn đó, rất nhanh, hắn đã hiểu rõ, các loại màu sắc trên quả cầu tròn đều đại diện ý gì. Màu vàng đất đó không thể nghi ngờ đại diện chính là lục địa, màu thủy lam lại là biển rộng, còn màu xanh lá cây lại là rừng rậm. Còn có một phần nhỏ màu sắc khác không thuộc về ba màu sắc kia, nghĩ rằng cũng tương đương một chút địa vực thưa thớt, như đầm lầy, sa mạc gì đó. Thủ đoạn của Kiếm Minh thật ra có chút rất giỏi, chỉ có điều... hao phí thời gian trăm năm, cũng chỉ có thế lực lớn mới có thể làm được như vậy. Cẩn thận nhìn lại, trên khối cầu này, còn thật nhiều dấu hiệu hoặc lớn hoặc nhỏ có bộ dáng thành trì. Đấy hiển nhiên ý nghĩa địa phương của các võ giả định cư trong Thanh Mộc Tinh. Có cái này, La Lam quản lý Thanh Mộc Tinh có vẻ thoải mái rất nhiều. Lúc Dương Khai quan sát, La Lam chủ động giải thích với hắn, như Dương Khai đoán, màu sắc khác nhau quả thật tương ứng hoàn cảnh địa lý khác nhau, mà nhìn màu sắc đậm nhạt, cũng có thể nhìn ra trình độ linh khí thiên địa nồng đậm của một mảnh địa phương khác nhau. Màu sắc càng nhạt thì đại diện linh khí thiên địa càng nhạt kém, trái lại, thì biểu hiện nồng đậm. Sau khi nói sơ qua một phen với Dương Khai, La Lam nói

- Bởi vì tiểu huynh đệ muốn một khối địa phương có phương viên mười vạn dặm, không lớn không nhỏ, cho nên bổn cung cũng chọn lựa mấy khối vị trí, cung cấp cho ngươi lựa chọn. Dĩ nhiên, đây chỉ là một chút kiến giải vụng về của bổn cung mà thôi, nếu ngươi không hài lòng, có thể tự mình ở chỗ này lựa chọn. Bất kỳ địa phương nào trên Thanh Mộc Tinh ngươi đều có thể chọn lựa! Dương Khai hơi động dung, cung tay nói

- Hảo ý của tiền bối, tiểu tử nào dám không theo, xin mời tiền bối chỉ điểm một hai đi

- Tiểu huynh đệ không cần khách khí như vậy. La Lam hé miệng cười, đưa tay phất một cái, quả cầu tròn phía trước liền tăng tốc xoay tròn, rất nhanh dừng lại, La Lam lúc này mới chỉ vào một mảnh đất và nói

- Nơi này là khối địa phương thứ nhất mà bổn cung lựa chọn cho ngươi. Bốn bề toàn núi, mặt hướng Ninh Hà, vật liệu sản xuất coi như phong phú. Linh khí thiên địa cũng so sánh nồng đậm, phụ cận có một tòa Ninh Thành cũng có thể thuộc tiểu huynh đệ sở hữu

- Một tòa thành trì sao? Tốt như vậy ư? Dương Khai kinh ngạc hỏi. Hắn chỉ muốn một khối địa bàn không tính là hoang vu mà thôi, không nghĩ tới đối phương ngay cả thành trì đều nguyện ý tặng cho mình

- Không có gì quan trọng, một tòa thành trì nhỏ nhoi mà thôi. Cổ Kiếm Tâm cười hắc hắc

- Đúng vậy, trên Thanh Mộc Tinh, thành trì như vậy không có 10 ngàn cũng có 8 ngàn, tiểu huynh đệ có thể để mắt tới, đó mới là phúc khí của nó. La Lam cười nói. Cũng không biết Cổ Kiếm Tâm ngày hôm qua nói gì đó với bà ta, Dương Khai luôn cảm giác hôm nay thái độ của La Lam đối với mình có một chút biến hóa vi diệu, dường như càng nhiệt tình rất nhiều

- Nếu tiểu huynh đệ đối với chuyện này không hài lòng, như vậy thì nhìn một chút chỗ này. La Lam lại phất phất tay, quả cầu tròn lần nữa chuyển động. Sau khi đợi nó dừng lại, La Lam chỉ vào nơi nào trong đó nói

- Nơi này cũng không tệ, bổn cung đã đi qua chỗ này, phong cảnh tú lệ, địa linh nhân kiệt, hơn nữa sinh sản nhiều mỹ nữ.. Thấy Dương Khai một bộ dáng thờ ơ, La Lam lập tức giới thiệu chỗ tiếp theo cho hắn. Liên tiếp giới thiệu một chút về 7, 8 chỗ địa phương, Dương Khai vẫn như cũ không có gì bày tỏ. Nghiêm chỉnh mà nói, địa phương mà La Lam cho Dương Khai lựa chọn sử dụng quả thật đều tương đối khá. Linh khí thiên địa đều vô cùng nồng đậm, còn tổng hợp lại các phương diện suy tính, có thể nói là suy nghĩ chu toàn. Nhưng Dương Khai dường như không có một chỗ hài lòng, điều này làm cho La Lam có chút buồn bực, không biết người này rốt cuộc muốn địa phương thế nào

- La tiền bối, có địa phương thích hợp nào trên biển không? Dương Khai thấy bà ta lại muốn bắt đầu giới thiệu một chỗ nữa, vội vàng lên tiếng cắt ngang

- Trên biển sao? Chân mày của La Lam nhướng lên, mỉm cười hỏi

- Thì ra tiểu huynh đệ là muốn giáp biển mà ở! Vậy ngươi nhìn xem vị trí này thế nào?.. Sau nửa canh giờ, Dương Khai đi ra từ một chỗ địa phương thần kỳ, một bộ dáng đủ hài lòng. Sau khi trải qua một phen dò xét cùng so sánh, một chỗ địa phương cuối cùng mà hắn lựa chọn gọi là Song Sa Đảo. Địa phương này có thể nói là hai cái hải đảo, cũng có thể nói là một tòa, bởi vì bọn chúng tương liên lẫn nhau! Mà từ bên trên nhìn xuống, hai hòn đảo giống như là 2 con cá mập cùng tề đầu tịnh tiến trong biển rộng, hình tượng giống như đúc. Cho nên mới được xưng là Song Sa Đảo! Chiếm diện tích rất phù hợp Dương Khai yêu cầu, không nhiều không ít, không sai biệt lắm có bộ dáng mười vạn dặm. Mà địa phương cách Song Sa Đảo năm mươi vạn dặm, còn có một tòa thành trì gần biển! Hòn đảo này trên Thanh Mộc Tinh, so ra cũng coi là xa xôi, La Lam cùng Cổ Kiếm Tâm đều không rõ hắn tại sao muốn lựa chọn chỗ như vậy. Dù sao so sánh với những vị trí mà La Lam giới thiệu với hắn trước đó thì Song Sa Đảo trừ linh khí thiên địa không tệ ra, cũng không có ưu thế gì lớn.

Dương Khai bỏ gần cầu xa, bỏ cái tốt cầu cái xấu, nhìn thế nào đều là một khoản mua bán lỗ vốn. Nhưng nếu Dương Khai cũng đồng ý, bọn họ đương nhiên không có gì đáng nói. Như vậy, Song Sa Đảo từ nay về sau đã thành địa bàn của Dương Khai. Chỉ cần một phái của chỗ Cổ Kiếm Tâm vẫn như cũ trông coi Kiếm Minh, thì không người có thể cướp đi Song Sa Đảo từ trong tay hắn. Đây cũng là sự hứa hẹn của Cổ Kiếm Tâm dành cho Dương Khai. Dương Khai cũng không phải quá để ý, dù sao địa bàn đến trên tay hắn, nếu sau khi lấy quả thật có người nào dám tới tranh giành, thì phải cân nhắc trước xem mình đủ phân lượng không.

Ngày thứ hai, Dương Khai từ giã La Lam cùng Cổ Kiếm Tâm, chuẩn bị động thân đi tới Song Sa Đảo. Bên ngoài Thanh Mộc Cung, Cổ Kiếm Tâm có chút áy náy nói

- Dương huynh, Cổ mỗ không thể tự mình tiễn ngươi đi. Chuyến này ta tới Thanh Mộc Tinh là có chuyện quan trọng trong người, thật sự không có cách nào dành thời gian cho việc khác

- Cổ huynh không cần khách khí. Ta đã biết làm sao đi tới Song Sa Đảo. Hơn nữa, có phúc thủ dụ cùng lệnh bài của La tiền bối cho ta, đến xử lý chuyện bên đó cũng rất dễ dàng. Cổ huynh cũng không cần phí tâm. Dương Khai mỉm cười. Cổ Kiếm Tâm nói:

- Như thế thì tốt! Hắn lại thần thần bí bí cười

- Tuy nhiên Dương huynh, có mấy người thật ra muốn đi chung với ngươi tới Song Sa Đảo, mong rằng ngươi không cự tuyệt.
Advertisement
';
Advertisement