Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Đồng bạn của ngươi có chút không thức thời cho lắm, cho nên hắn đã chết! Dương Khai lạnh nhạt nhìn Trương Phúc, ánh mắt lạnh lùng, khiến Trương Phúc mồ hôi như tắm.

Có suy nghĩ bỏ chạy, lại phát hiện mình bất luận như thế nào cũng không có nổi dũng khí đó.

Hắn có một cảm giác, giống như mình thực sự muốn chạy, thì tiếp theo đầu một nơi thân một nẻo sẽ là chính mình.

- Hy vọng trả lời của ngươi có thể khiến ta hài lòng! Dương Khai thăm dò ý tứ, tiếp tục gây áp lực cho Trương Phúc.

Trương Phúc sắc mặt xám như tro, ánh mắt hoảng sợ và lo lắng, mím môi khô khốc lên tiếng nói: - Ta nếu nói cho ngươi vấn đề ngươi muốn biết, ngươi có thể thả ta đi không?

- Ngươi nghĩ thế nào? Dương Khai cười châm chọc.

Trương Phúc thân thể run rẩy, khàn giọng nói: - Nếu ngươi không bỏ qua cho ta, ta tại sao lại phải hợp tác với ngươi, cũng chỉ là chết một lần mà thôi.

- Ta sẽ cho ngươi chết nhanh, cho ngươi không cảm giác được cái chết của mình! Dương Khai cười khẽ.

Nụ cười kia giống như ác ma đang bò ra khỏi trong địa, Trương Phúc cảm thấy đối mặt với người thanh niên này, còn khiến lòng người sinh ra sự khiếp sợ lớn hơn so với đối mặt với Lệ đại nhân.

- Ta cần nghĩ chút! Trương Phúc nuốt nước miếng một cái, lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn xung quanh, hiển nhiên là muốn tìm đường chạy trốn.

Dương Khai cười tủm tỉm nhìn hắn, bỗng nhiên cong tay, dưới ánh sáng vàng lóng lánh, Trương Phúc bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, vội vàng lùi về phía sau.

Nhưng hành động vừa rồi của thân thể hắn, một cỗ Thế tràng cực kỳ cường đại bao lấy thân thể hắn, khiến hắn cũng không nhúc nhích được chút nào!

Con ngươi Trương Phúc run rẩy kịch liệt, mắt đưa nhìn, bất ngờ phát hiện tay trái của mình, có một ngón tay chừng một tấc, bị vũ khí lợi hại nào đó cắt đứt, chỗ cắt rất gọn, máu tươi phun tung tóe trong hư không.

Loại đau đớn này, đối với một Phản Hư Cảnh đã trải qua chinh chiến mà nói, thật ra cũng không thấm vào đâu, nhưng khiến Trương Phúc thực sự hoảng sợ chính là, bản thân cơ bản là không còn chút sức đánh trả khi đối diện với Dương Khai.

Mọi người đều là Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng đối phương giống như một vị thần ở trên cao, có thể thoải mái nắm lấy sinh tử của mình trong tay!

Kim quang lại chớp

Trương Phúc lần nữa cảm thấy đau đớn, vốn là bị cắt đứt một ngón tay, không ngờ lại bị cắt đứt một ngón nữa, đoạn ngón tay đứt lơ lưởng trong không trung, chậm rãi nhẹ nhàng trôi về phương xa.

Đối phương cũng không nói gì nữa, chỉ là ngón tay không ngừng lay động, kim ti quấn quanh trên tay hắn kia không ngừng lóe lên tia sáng.

Một ngón, lại một ngón

Tay trái của Trương Phúc, từng ngón trở nên ngắn đi, đến khi cả bàn tay đều bị cắt hết, Dương Khai cũng không có ý dừng lại, ngược lại vẫn ung dung tiếp tục động tác như vậy, kích thước bị cắt xuống được điều chỉnh không sai chút nào.

Nhưng khiến Trương Phúc vô cùng hoảng sợ chính là, đối phương vừa tiếp tục thủ đoạn như một trò chơi này, trong miệng còn truyền đến thanh âm cực kì tàn khốc:

- Cắt hết tay trái ngươi, ta sẽ cắt tay phải ngươi, sau đó là chân trái, chân phải, tin rằng với tu vi cảnh giới này của ngươi, tạm thời cũng sẽ không chết. Sau đó ta sẽ cắt thân thể ngươi ra từng khúc, từng khúc một, yên tâm, ta bảo đảm trước khi cắt tới tim mạch ngươi, ngươi vẫn có thể sống, như vậy, ngươi có thể thấy rõ mình chết đi như thế nào.

Trương Phúc không thể kềm nén nổi hoảng sợ trong lòng nữa, cố nén đau đớn trong lòng, hét lớn: - Đủ rồi, ngươi muốn biết cái gì, ta nói toàn bộ cho ngươi biết! Không cần hành hạ ta.

Cũng chỉ là chết một lần, kéo dài đau đớn chi bằng đau một lần, Trương Phúc quả thực chịu không nổi tận mắt nhìn thấy mình chết thế nào, chỉ suy nghĩ đến cảnh đó, cũng khiến hắn không rét mà run.

Động tác trên tay Dương Khai hơi dừng lại, ung dung nhìn về phía hắn khẽ cười nói: - Sớm như vậy, cũng bớt chút hành hạ, hà tất phải như thế?

Trương Phúc cắn răng, gầm nhẹ nói: - Được làm vua, thua làm giặc, ta cho ngươi biết là được.

- Được! Các ngươi rốt cục là ai? Dương Khai cũng không dài dòng, trực tiếp lên tiếng hỏi.

- Chúng ta là Kiếm Minh!

- Kiếm Minh? Chân mày Dương Khai cau lại.

Trong Tinh Vực, Kiếm Minh cũng xem như là một thế lực lớn, trong tay quản vài tinh tu luyện, tuy rằng không bằng Hằng La Thương Hội khổng lồ, nhưng thực lực cũng không dễ coi thường.

Nhắc tới đây, Dương Khai cùng võ giả Kiếm Minh cũng đã từng quen biết, nhưng là chuyện rất nhiều năm trước. Trong Tinh Vực, ngoài Hằng La Thương Hội, Kiếm Minh, còn có thế lực như Tử Tinh, còn có Tinh Hà Chi Tích, Di Khí Sào Huyệt và nhiều thế lực khác, mỗi thế lực chiếm giữ một khối bản đồ trong Tinh Vực, thỉnh thoảng tranh giành với nhau, ngẫu nhiên cũng có xung đột lớn nhỏ.

- Các ngươi núp ở bên kia, muốn mai phục ai? Dương Khai lần nữa hỏi.

Ánh mắt Trương Phúc lóe lên một cái, có vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: - Cũng là người của Kiếm Minh ta.

Dương Khai biểu tình cổ quái nhìn hắn.

Trương Phúc lập tức kêu lên: - Ta không lừa ngươi! Chúng ta muốn mai phục chỉ là kẻ đối đầu với chúng ta mà thôi. Mặc dù mọi người đều là Kiếm Minh, nhưng cũng phân chia phe phái!

Dương Khai khẽ gật đầu, từ trong ánh mắt đối phương, Dương Khai cũng không nhìn thấy dấu hiệu hắn nói láo, hơn nữa giải thích cũng hợp tình hợp lý.

Thế lực lớn như Kiếm Minh, bên trong đương nhiên cũng không thể nào bền chắc như thép, sẽ luôn có một vài tranh đấu bên trong, nhưng làm đến mức độ mai phục như vậy, cũng có chút khó tin.

- Nói cụ thể một chút! Để chắc chắn, Dương Khai truy vấn.

Trương Phúc nếu đã lựa chọn hợp tác, đương nhiên không thể lại che giấu gì, lúc này nói hết với Dương Khai.

Trong Kiếm Minh, chia thành mấy phe phái không giống nhau, nhưng phe phái lớn nhất có hai phái. Một là phe phái do minh chủ đương nhiệm là đại biểu, phe khác là do phó minh chủ dẫn đầu, âm thầm tranh đấu trong minh với nhau đã rất nhiều năm.

Lệ đại nhân mà trước hắn nhắc đến, tên thật là Lệ Minh Hải, là cường giả có tên tuổi trong Kiếm Minh, thuộc phái của phó minh chủ Kiếm Minh.

Kẻ mà bọn họ ở chỗ này mai phục đánh lén lần này, là nhân tài mới xuất hiện của phái minh chủ, đồng thời là hậu duệ của minh chủ Cổ Thương Vân của Kiếm Minh, tên là Cổ Kiếm Tâm!

- Một nhân tài mới xuất hiện, mặc dù là hậu duệ của minh chủ các ngươi, cũng không đáng huy động nhân lực như vậy, lại có Hư Vương Cảnh ra tay mai phục? Dương Khai kinh ngạc nhìn Trương Phúc, như có điều suy nghĩ nói: - Người này có cái gì đáng để các ngươi làm như vậy?

Trương Phúc cười khổ: - Nếu là Phản Hư Cảnh bình thường, đương nhiên không cần quá coi trọng, nhưng thiếu minh chủ lại là Thái Hư Kiếm Thể nghìn đời không xuất thế, hiện nay đã đạt đến trình độ Phản Hư tam tầng cảnh, nếu để cho hắn tấn thăng Hư Vương Cảnh, phái của phó minh chủ chắc chắn không có ngày nổi danh, cho nên thừa dịp lần này khi bên cạnh thiếu minh chủ không có trợ thủ quá lớn mạnh bảo vệ, chúng ta mới lên kế hành hành động như vậy, bị ngươi phát hiện, lại khiến Lệ đại nhân cảm thấy kế hoạch bị quấy nhiễu, cho nên mới muốn đánh chết ngươi.

- Thái Hư Kiếm Thể? Dương Khai sờ cằm, đây là một loại thể chất đặc thù sao? Có thể khiến cho các ngươi kiêng sợ như vậy, chẳng lẽ rất lợi hại?

- Thiếu minh chủ năm nay chưa đến 60 tuổi, cũng đã đến Phản Hư tam tầng cảnh, ngươi nói hắn có lợi hại hay không? Trương Phúc thần tình nghiêm nghị. - Ta thấy tuổi ngươi quả thật cũng không phải rất lớn, thực lực lại tương đối cao, nhưng nếu đụng phải thiếu minh chủ của chúng ta, cũng không chắc ai thắng ai thua!

- Thật sao? Dương Khai cười ha hả.

Một võ giả, chưa đến 60 tuổi đã tu luyện đến Phản Hư tam tầng cảnh, quả thật đã là tư chất ngút trời! Nhưng tuổi tác của Dương Khai tính ra, dường như cũng mới chừng năm mươi! Tính ra, lợi hại hơn một chút so với Cổ Kiếm Tâm kia.

Nhưng các võ giả khi đang tu luyện, thường không phát hiện được năm tháng trôi qua, cho nên đối với những thứ như tuổi tác này, cũng không phải là rất để ý.

- Lời ngươi nói, khiến ta cảm thấy có chút hứng thú với thiếu minh chủ các ngươi.

Dương Khai cười hắc hắc.

Trương Phúc nhìn hắn một lượt, gật đầu nói: - Người như các ngươi, một ngày này đó tất sẽ có va chạm lẫn nhau, bắn ra hỏa hoa kinh người, nhưng cũng cần thiếu minh chủ phải thoát khỏi lần đuổi giết này! Được rồi, ngươi muốn biết, ta đều đã nói cho ngươi biết, ngươi có thể ra tay rồi!

- Lên đường bình an! Dương Khai nhìn hắn gật đầu.

- Ra tay đi! Trương Phúc không kiễn nhẫn thúc giục, lại vẫn không thấy Dương Khai có dấu hiệu động thủ, nhưng ngay sau đó, ý thức của hắn liền mơ hồ.

Quả nhiênkhông có đau đớn gì!

Đứng tại chỗ, Dương Khai lấy nhẫn không gian của hai người Trương Phúc và Lưu Đống ra, bắn ra hai ngọn Ma diệm, đốt cháy thi thể bọn họ, lúc này mới có suy nghĩ quay lại đường cũ xem một chút, điều khiển Tinh Toa, quay trở lại.

Hắn không muốn chủ động gây phiền toái, nhưng Lệ Minh Hải kia không hỏi nguyên do, chỉ vì hắn đi ngang qua liền ra tay sát thủ, hắn cũng không thể dễ dàng chịu đựng, bị người đánh một cái, sao không trả đòn chứ?

Hắn chuẩn bị đi tham gia náo nhiệt! Nếu có thể tìm cơ hội giết Lệ Minh Hải kia, còn gì tốt hơn nữa.

Trong biển thiên thạch, đám người do Lệ Minh Hải cầm đầu lặng lẽ chờ đợi, như mãnh thú mai phục, chờ thời cơ hành động.

Hồi lâu sau, mới có người cau mày nói: - Trương Phúc và Lưu Đống sao vẫn chưa quay trở lại? Với bản lãnh của bọn họ, có lẽ đã xong việc rồi chứ?

- Chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm gì?

- Xung quanh đây đâu có nguy hiểm gì? Ngươi chẳng lẽ muốn nói hắn bị tên kia giết ngược lại rồi sao.

- Làm sao có thể? Kẻ qua đường kia ăn của Lệ đại nhân một đòn, không chết đã là may mắn, sao có thực lực giết ngược hai ngươi Trương Phúc và Lưu Đống. Nhưng thời gian dài như vậy chưa quay lại, quả thật có chút cổ quái. Đại nhân, cần thuộc hạ đi tìm xem không? Người bên cạnh vừa nói, vừa hướng về phía Lệ Minh Hải dò hỏi.

- Không cần, nếu như bọn họ đến chuyện nhỏ này cũng không làm được, còn sống cũng là vô dụng! Các ngươi đều không được có hành động khinh thường, trong vòng một vài ngày, chiến hạm của thiếu minh chủ sẽ đi qua nơi này, chúng ta lặng lẽ chờ đợi là được.

- Vâng.

Nói chuyện với nhau mấy câu, đám người không còn tiếng thở nữa, chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn về một hướng nào đó, mong chờ chiến hạm của thiếu minh chủ kia đến.

Biển thiên thạch này rất lớn, cực kỳ dễ dàng ẩn thân, nếu không Lệ Minh Hải cũng sẽ không lựa chọn nơi này để phục kích chiến hạm của Cổ Kiếm Tâm.

Chính vì rất lớn, cho nên Dương Khai từ vị trí cực xa, lén lút vòng lại, nhưng lại không có bất kì người nào phát hiện dấu vết.

Thời khắc này, khoảng cách giữa Dương Khai và đám ngươi Lệ Minh Hải không đến trăm dặm.

Hắn cũng trốn trên một khối thiên thạch, nhìn về phía phương hướng đám người Lệ Minh Hải, thần tình lạnh lùng tàn khốc.

Với thực lực hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể tiến lên phía trước làm một trận lớn, cho dù không có cách đấu với Lệ Minh Hải kia, thì giết mấy tên thuộc hạ rồi ung dung rút lui cũng không vấn đề gì.

Nhưng Dương Khai không dự định làm như vậy, trước đó, xuất thủ đả thương hắn chính là Lệ Minh Hải, hắn đương nhiên muốn tìm Lệ Minh Hải tính sổ.

Hắn cũng đang đợi, đợi thiếu minh chủ gì đó kia đến đây, chờ hai phe bọn hắn đại chiến, lại là thời cơ đánh lén, gậy ông đập lưng ông.
Advertisement
';
Advertisement