Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Minh Nguyệt tiểu nhi, ngươi không nghĩ tới mình cũng có hôm nay đi? Mối thù năm đó, lão phu ghi khắc trong tâm khảm, hôm nay nơi này chính là chỗ chôn xác của ngươi! Sa Hỗ một bên đánh nhau chết sống với Minh Nguyệt, một bên lớn tiếng quát to. Hai tay quyền tung ra, cánh tay giống như cự mãng vặn vẹo, từ một góc độ khó tin đánh xuyên qua phòng ngự của Minh Nguyệt, đánh một quyền vào ngực của hắn.

Mắt thường có thể thấy được, tia sáng đỏ sẫm bao phủ bên ngoài cơ thể Minh Nguyệt kia, run lên bần bật, bất quá cũng không ảnh hưởng lớn lắm, rất nhanh thì khôi phục lại.

Nhân cơ hội này, Minh Nguyệt một tay biến thành đao hung hăng chém xuống, một chưởng đao kia dường như thật sự biến thành lưỡi đao sắc bén, chém bổ trên vai Sa Hỗ, thân mình Sa Hỗ bị chém liền trầm xuống, nhe răng trợn mắt kêu đau một trận.

- Nói thực ra, lão có thể sống đến hôm nay, quả thật ra ngoài dự liệu của bổn đảo chủ! Minh Nguyệt nói thanh âm không vội không giận, rõ ràng đối lập với cơn phẫn nộ cuồng bạo của Sa Hỗ: - Bất quá càng làm cho bổn đảo chủ bất ngờ là, thực lực của lão không ngờ tăng lên đến trình độ này, xem ra 100 năm qua, lão cũng có không ít kỳ ngộ đây!

Sa Hỗ cười ha hả: - Kỳ ngộ không có, nhưng thật ra gặp được một vị quý nhân!

Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, trong lúc bận rộn nhìn thoáng qua hướng Dương Khai đang đứng.

Gần như trong nháy mắt hắn liền đoán được tin tức ẩn chứa trong giọng nói của Sa Hỗ, cảm thấy khuôn mặt xa lạ Dương Khai này, hẳn là quý nhân trong miệng của Sa Hỗ.

- Minh Nguyệt! Hiện nay ngươi đã không phải đối thủ của lão phu! Lão phu nhất định sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn!

Sa Hỗ tiếp tục rống giận, nhìn lão giống như tâm tình kích động điên cuồng, nhưng trong lòng lão biết rõ hơn ai khác, chỉ bằng vào một bầu nhiệt huyết và kích động là hoàn toàn không có khả năng đánh bại Minh Nguyệt, những lời nói nghe ra không có chút ý nghĩa gì kia, chẳng qua là để quấy nhiễu tâm thần Minh Nguyệt mà thôi.

- Bổn đảo chủ mỏi mắt mong chờ! Minh Nguyệt vẫn như cũ dùng giọng nói rất bình thản, dường như cũng xem thường không coi Sa Hỗ vào đâu.

Trong vòng chiến, thân hình của hai người lúc lên lúc xuống, lần lượt thay đổi dây dưa, từng quyền đánh vào da thịt nhau, máu tươi không ngừng vẩy bắn ra, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng xương cốt gãy lìa.

Trận chiến đấu đơn giản thô bạo, hung mãnh kinh hiểm này, làm cho tất cả người vây xem đều nhìn thấy mà trong lòng phát lạnh. Đám thủ hạ của Minh Nguyệt thì không cần phải nói: bọn họ chưa từng thấy qua Minh Nguyệt vận dụng toàn lực, giờ này, bọn họ mới phát hiện, Minh Nguyệt có thể trở thành đảo chủ tuyệt đối không phải may mắn, lực chiến đấu chân chính của hắn cường đại hơn không chỉ một bậc so với nhóm người mình.

Ngay cả Dương Khai cũng ở một bên xem hứng thú say sưa.

Tuy rằng hắn tự cho rằng về lực lượng thân thể mình cường đại hơn Minh Nguyệt hay Sa Hỗ, nhưng là đá núi kia có thể đánh vỡ ngọc. Bất kể Minh Nguyệt hay Sa Hỗ, đều là võ giả cường đại có thành tựu trên lực lượng thân thể.

Gần gũi quan sát võ giả chiến đấu thế này cơ hội cũng không nhiều.

Hắn thử đem bản thân mình thay vào trong đó, một mặt vừa quan sát, một mặt vừa thôi diễn hướng chiến đấu, nhưng cũng thu được chút ít lợi ích.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trận chiến giữa Sa Hỗ cùng Minh Nguyệt một mực kéo dài với cường độ và tốc độ khiến người khác líu lưỡi. Hơn nữa vẫn như cũ cân sức ngang tài, không thể nhìn ra ai mạnh ai yếu.

Trong trận chiến đấu, hai người thỉnh thoảng cho vào miệng một số Hồn Thiên đan, để bổ sung khí huyết tiêu hao và lực lượng thân thể thiếu hụt, thủy chung hào quang đỏ sẫm bên ngoài cơ thể kia vẫn duy trì trạng thái mạnh nhất.

Đám thủ hạ của Minh Nguyệt âm thầm khẩn trương, bọn họ không biết nếu như Minh Nguyệt thua trận, nhóm người mình sẽ là kết quả gì, có lòng muốn đi lên hỗ trợ lại không có can đảm, chỉ có thể đánh chủ ý tới trên người Dương Khai.

Bất quá sau khi Dương Khai với thế sét đánh đánh chết hai người tới khiêu khích, những người còn lại cũng không dám vọng động nữa.

Đám người bọn họ thực lực cơ bản tương đương nhau, cho dù có mạnh, cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Dương Khai đánh chết hai đồng bạn bọn họ như nghiền chết con kiến, nếu bọn họ còn không nhìn ra Dương Khai cường đại, thì quả thật chính là người mù.

Bên này chiến đấu xảy ra nhanh, kết thúc cũng nhanh, cũng không ảnh hưởng đến trận chiến giữa Minh Nguyệt cùng Sa Hỗ, bất quá sau khi nhận ra Dương Khai cường đại, Minh Nguyệt rõ ràng tăng nhiều chú ý vào hắn.

Ngay lập tức Sa Hỗ liền nắm bắt thời cơ này, vận hết toàn lực, bắt đầu điên cuồng công kích Minh Nguyệt.

Cục diện từ đầu luôn giằng co không phân biệt, bắt đầu chậm rãi nghiêng về phía Sa Hỗ.

Sa Hỗ khí thế càng tăng, hào quang đỏ sẫm bên ngoài cơ thể kia càng nồng đậm hơn một chút so với lúc ban đầu, với khi thế không thể ngăn cản điên cuồng áp chế Minh Nguyệt.

Cục diện phía Minh Nguyệt càng lúc càng suy sút.

Các võ giả đứng ở phụ cận xem cuộc chiến sắc mặt cũng mơ hồ trắng bệch, ngay cả bọn họ đều nhìn ra, chiến cuộc bắt đầu bất lợi đối với Minh Nguyệt, tuy rằng mức độ rất vi diệu, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, tình thế bất lợi của Minh Nguyệt sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng là thua trận.

Sa Hỗ không ngờ lại cường đại như thế? Bọn họ gần như không thể tin được.

Dương Khai cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói thực ra, thực lực giữa hai người Minh Nguyệt và Sa Hỗ khẳng định là thế quân bình, lúc mới bắt đầu chiến đấu, ngay cả hắn cũng không phán đoán được, nhưng đến giờ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Sa Hỗ gần như đã nắm chắc phần thắng, Minh Nguyệt căn bản không thể vãn hồi xu thế suy sụp của mình.

Sự thật cũng đúng như dự liệu của Dương Khai, theo thời gian trôi qua, Minh Nguyệt rơi vào tình thế bất lợi càng lúc càng lớn, Sa Hỗ lại càng đánh càng hăng, trong mười chiêu có tám chiêu là công thế, Minh Nguyệt chỉ có thể bị động rơi vào phòng thủ, khí thế từng chút bị phai mờ đi.

Cuối cùng, khi Minh Nguyệt đánh ra một chưởng, lộ ra sơ hở, Sa Hỗ nhân cơ hội lấn người lên, trong miệng phát ra tiếng rống giận rung trời: - Minh Nguyệt!

Thanh âm kia dường như phát tiết ra trăm năm phẫn nộ của lão, một thân khí huyết điên cuồng sôi động, thân mình lão lùn xuống tránh khỏi một kích của Minh Nguyệt, một tay biến thành đao cắm tới nơi buồng tim của Minh Nguyệt.

Thắng lợi dường như nắm chắc trong tay!

Trên mặt Sa Hỗ nổi lên nụ cười dữ tợn.

Minh Nguyệt tính mạng treo trên sợi tóc nhưng vẫn không thấy hoảng loạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sa Hỗ gần trong gang tấc, bên khóe miệng bỗng nhiên nổi lên một tia mỉm cười châm chọc, thản nhiên nói: - Sa Hỗ! Vĩnh viễn lão không biết bổn đảo chủ cường đại tới mức nào!

Sa Hỗ máy động trong lòng, theo bản năng nhận ra có điều không ổn, đang định bứt lui ra sau, trong cơ thể Minh Nguyệt lại ào ào trào ra một lực lượng thánh nguyên, làm cho hắn vốn đã khí thế mạnh mẽ đột nhiên cất cao, bên ngoài cơ thể lại nổi lên một tầng thánh nguyên hộ thể, đỡ được một kích của Sa Hỗ.

Lực lượng Thế tràng bỗng nhiên bùng phát.

Toàn thân Sa Hỗ lập tức như rơi vào đầm lầy, khó nhích động, tâm cảnh trong khoảnh khắc bị ảnh hưởng Thế tràng của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt chụp ra một chưởng ngay chính giữa ngực Sa Hỗ.

Oa... một tiếng, Sa Hỗ ngửa mặt bay ngược ra sau, đang ở giữa không trung phun ra máu tươi

Đợi được hắn lảo đảo sau khi rơi xuống dất, bên ngoài cơ thể kia vốn là đỏ sẫm quang mang trở nên cực kỳ lờ mờ, sắc mặt mà lại tái nhợt vô cùng.

Hắn thất thần nhìn Minh Nguyệt đang đứng ở đó, con ngươi kịch liệt run rẩy lên, thất thanh nói: "Ngươi thế nào có..."

"Còn có thể vận dụng thánh nguyên đúng không?" Minh Nguyệt nhàn nhạt cười, "U Hồn Đảo thiên địa pháp tắc áp chế riêng, bất kỳ võ giả nào tiến vào nơi này cũng không thể vận dụng rồi lực lượng thánh nguyên, quả thật là như vậy. Bất quá... Bản đảo chủ đánh vỡ thiên địa pháp tắc nơi này rồi, cho nên ta mới là đảo chủ, ngươi không phải a!"

"Không thể nào!" Sa Hỗ gào thét, nét mặt một mảnh không cam lòng.

"Không có gì không thể nào." Minh Nguyệt nhẹ nhàng mà cười, miệt thị nhìn cả người đẫm máu Sa Hỗ, tựa hồ là nên vì rồi chứng minh lời của mình, một cỗ lực lượng tự mình trong cơ thể hắn kéo dài tán phát ra.

Đó là lực lượng thánh nguyên!

Là dao động lực lượng thánh nguyên cường giả Phản Hư tam tầng cảnh.

Sa Hỗ trợn mắt hốc mồm, đứng im tại nguyên chỗ.

Nếu chỉ so về lực lượng thân thể, hắn cùng với Minh Nguyệt không phân cao thấp, vừa mới có thể suýt nữa đem Minh Nguyệt đánh chết, nhưng nếu như Minh Nguyệt có thể vận dụng thánh nguyên, vậy hắn mà căn bản không thể nào là đối thủ.

Sa Hỗ há miệng, phát hiện mình lại nói không ra lời một chữ.

Chiến đấu với cường độ cao kéo dài, cơ hồ khiến hắn như đèn dầu sắp cạn, nhận thấy được mình không địch lại được Minh Nguyệt, khí thế đột nhiên tiêu tán, tình trạng kiệt sức cảm giác lập tức đánh tới.

Một bàn tay nhẹ nhàng mà khoác lên rồi đầu vai hắn, Sa Hỗ sắc mặt hôi bại quay đầu nhìn lại, thình lình phát hiện Dương Khai không biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh mình.

"Dương Khai..." Sa Hỗ thanh âm kêu khổ, "Xin lỗi, lão phu liên lụy ngươi."

Hắn đã tính toán sai lầm, lần này đến đây báo thù không được, không những mình phải chết ở chỗ này, còn làm liên lụy tới Dương Khai.

Có thể ở U Hồn Đảo vận dụng thánh nguyên, Minh Nguyệt cơ hồ đã trở thành chúa tể nơi đây, bất luận kẻ nào đều không thể phản kháng.

"Sa lão nghiêm trọng rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút, để cho ta tới sao." Dương Khai khẽ mỉm cười, mặc kệ Sa Hỗ đang tưởng tượng sợ hãi.

Sa Hỗ thần sắc kinh nghi, không biết Dương Khai rốt cuộc có cái gì dựa, có thể đối với người vận dụng thánh nguyên cùng lực lượng thế tràng, nhưng thấy hắn như thế khí định thần nhàn, không khỏi nhìn gật đầu ủng hộ, rồi chủ động thối lui khỏi mấy bước.

Minh Nguyệt luôn luôn không có lên tiếng, chẳng qua là có chút hăng hái nhìn đánh giá Dương Khai, gặp lại không sợ chút nào cùng mình nhìn nhau, lúc này mới khẽ mĩm cười nói: "Đầu nhập vào ta như thế nào? Ta có thể cho ngươi làm U Hồn Đảo phó đảo chủ, từ đó dưới một người, trên vạn người."

Mấy tên thủ hạ Minh Nguyệt, nhất thời hâm mộ nhìn về phía Dương Khai, hai đầu lông mày có chút xuẩn xuẩn dục động, tựa hồ chỉ chờ Dương Khai đáp ứng, liền muốn lên trước thúc ngựa nịnh nọt rồi.

Phó đảo chủ a, đây chính là chưa bao giờ có tiền lệ, U Hồn Đảo ở trên, Minh Nguyệt tuy là đảo chủ, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể trở thành phó đảo chủ, Minh Nguyệt tựa hồ cũng không có tâm tư thiết lập chức vị này, những thủ hạ của hắn cửa nhiều lần nói bóng nói gió, nghĩ trở thành phó đảo chủ, có thể Minh Nguyệt luôn luôn không có đáp ứng.

Bọn họ cũng không dám quá mức lỗ mãng, chỉ có thể không giải quyết được gì.

Nhưng là hôm nay, Minh Nguyệt lại chủ động đề nghị đối với Dương Khai đưa ra quyết định như vậy, làm võ giả xung quanh không khỏi hâm mộ?

"Không có hứng thú!"

Ngoài dự liệu của bọn họ, Dương Khai lại không cần suy nghĩ, liền lắc đầu cự tuyệt.

Chính là U Hồn Đảo phó đảo chủ, Dương Khai như thế nào lại để trong mắt, hắn là cả U Ám Tinh tinh chủ! U Hồn Đảo nếu không phải một mình thành một phiến không gian, có được pháp tắc riêng, mà lại tất nhiên sẽ thuộc về U Ám Tinh, Dương Khai làm chúa tể. Trở thành U Hồn Đảo phó đảo chủ chẳng phải là tự hạ thân phận?

Minh Nguyệt chân mày cau lại, thản nhiên nói: "Này có thể nhường bản đảo chủ có chút thất vọng."

Dương Khai ha hả cười nói: "Ngươi có chút thất vọng."

"Ngươi muốn cùng bản đảo chủ đối nghịch?" Minh Nguyệt ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai.

"Chưa nói tới, đạo bất đồng bất tương vi mưu mà thôi."

Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, thở dài nói: "Đã như vầy, bản đảo chủ ban thưởng cho ngươi tội chết!"

Dương Khai cười to: "Ngươi không có bản lãnh này! Sa lão có một câu nói không sai."

"Cái gì?" Minh Nguyệt cùng Sa Hỗ đồng thời hỏi.

"Chỉ bằng ngươi, là không thể nào đánh vỡ nơi này thiên địa pháp tắc." Dương Khai cười lạnh.
Advertisement
';
Advertisement