Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trên hải vực cách U Hồn Đảo chừng 3000 dặm, một chiếc thuyền dài mấy trượng đang đi tới đi lui trong một khu vực, tìm kiếm Hồn Thiên Liên quý giá.

Trên thuyền không nhiều võ giả, chỉ khoảng hai mươi mấy người, trong đó mấy người đứng trên sàn tàu, ánh mắt lướt qua mặt biển.

Còn có người thần sắc phiền muộn, ánh mắt tối tăm ngồi đó.

Những người này đôi khi nhìn nhau, đều toát ra thần sắc nhục nhã không cam lòng.

Hà Quang Đảo Bàng Chấn cùng Hải tộc Thiên Mạch cũng có trong đó, hai người đều là Phản Hư tam tầng cảnh, coi như xếp hạng cường giả đỉnh cao trên U Ám Tinh, nhưng lưu lạc đến U Hồn Đảo, phát hiện người nơi này đều mạnh mẽ hơn mình.

Đương nhiên, đó là về mặt thân thể, nhưng ở trên U Hồn Đảo, chỉ tiêu mạnh mẽ duy nhất chính là tố chất thân thể, tu vi Phản Hư tam tầng cảnh của Bàng Chấn Thiên Mạch đến chỗ này liền không có tác dụng gì.

Gặp nạn đến U Hồn Đảo không phải một hai ngày, thời gian lâu dài, đủ cho Bàng Chấn Thiên Mạch tìm hiểu rõ tình hình nơi này.

Một tên nam nhân xấu xí bỗng đi tới trước mặt Thiên Mạch, khoanh tay ôm ngực, một tay vuốt cằm, ánh mắt quét qua lại trên dáng người tuyệt diệu của Thiên Mạch, lóe qua một tia dâm dục, miệng còn cười dâm đãng.

Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt liền trầm xuống.

- Thiên Mạch cô nương, ngươi nghĩ kỹ đi, nếu như nghe theo ta, ta chẳng những đảm bảo ngươi bình yên, không lo cơm áo, chẳng những có thể chính thức gia nhập U Hồn Đảo không còn phải làm những chuyện nguy hiểm, còn có cơ hội lấy được Hồn Thiên đan. Đây là mua bán có lời, bỏ qua sẽ không còn nữa, ngươi nên biết, những người khác sẽ không dễ nói chuyện giống như ta. Nam nhân mỏ nhọn này dụ dỗ nói, ánh mắt càng không kiêng kỵ dừng lại trên bộ ngực cao vút của Thiên Mạch, thầm nuốt nước miếng.

Cái chỗ quỷ quái như U Hồn Đảo, rất khó có người xông nhầm vào, số người vẫn luôn rất ít, toàn bộ U Hồn Đảo tổng cộng cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi.

Nữ nhân lại càng ít, nhất là mỹ nữ! Bất kỳ một mỹ nữ nào cũng là tồn tại quý giá, thậm chí có thể trở thành hàng hóa quý hiếm, đổi lấy rất nhiều Hồn Thiên đan.

Thiên Mạch tuyệt đối là hạng người này.

Nam nhân mỏ nhọn nhìn trúng Thiên Mạch, thừa dịp nắm quyền lần này, cưỡng ép dụ lợi, muốn bắt buộc Thiên Mạch vào khuôn phép. Một khi thành công, mặc kệ là để mình hưởng thụ, hay dùng đổi lấy Hồn Thiên đan, đều là mua bán có lời.

Nhưng làm hắn giận dữ, là mặc kệ hắn nói thế nào, Thiên Mạch vẫn không để ý.

Dù sao cũng là một trong thống lĩnh Hải Thần Cung, dù là hổ lạc đồng bằng, Thiên Mạch cũng không quan tâm tới nam nhân mỏ nhọn. Nếu là ở bên ngoài, nàng một tay có thể bóp chết mấy chục tên như hắn.

Cho nên đối với lời dụ dỗ của nam nhân mỏ nhọn, Thiên Mạch đáp lại chỉ có một chữ: - Cút!

- Ngươi... Nam nhân mỏ nhọn giận dữ, chỉ vào Thiên Mạch muốn vung tay đánh nàng một cái cho hả giận.

Xoạt xoạt xoạt...

Trên thuyền lập tức đứng lên gần phân nửa số người, đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân mỏ nhọn, trong mắt bọn họ đều chứa một cổ hung hãn.

Những người này đều là võ giả Hải Điện cùng Hải Thần Cung gặp nạn đến U Hồn Đảo, hôm nay bọn họ đã bỏ qua hiềm khích cũ, cùng nhau tiến lùi, cho nên thấy Thiên Mạch sắp bị đòn, lập tức một hơi đứng lên. Chỉ cần nam nhân mỏ nhọn ra tay, sẽ cùng nhau xông lên xé hắn thành mảnh vụn.

Cuối cùng nam nhân mỏ nhọn không đánh xuống, dù đối với hắn, đám người Hải Điện cùng Hải Thần Cung không có gì phải sợ, nếu đánh lên, phần thắng nhất định là phe mình. nhưng mà đảo chủ Minh Nguyệt hạ lệnh rõ ràng, cư dân U Hồn Đảo không được tự giết lẫn nhau, bất kỳ ai làm trái lệnh đều phải bị xử cực hình.

Cũng không phải đảo chủ Minh Nguyệt yêu dân như con thế nào, cũng không phải hắn rộng lượng nhân từ, mà là bị giới hạn nhân số U Hồn Đảo quá ít.

Dân cư trên đảo vốn đã không nhiều, nếu vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà giết chóc lẫn nhau, vậy đảo chủ như hắn cũng không còn bao nhiêu dân cư mà thống trị, nếu người chết hết, hắn làm đảo chủ cũng chẳng ý nghĩa gì.

Ở trên U Hồn Đảo, có thể giết người, chỉ có bản thân đảo chủ cùng mấy thân tín thủ hạ, những người khác, mặc kệ chức vị thế nào, đều không có tư cách quyết định sống chết của người khác.

Khi mấy người Bàng Chấn cùng Thiên Mạch gặp nạn đến U Hồn Đảo, còn không tính là cư dân U Hồn Đảo, tự nhiên không nằm trong nhóm này, cho nên nam nhân gầy đẫn đầu mới thừa cơ giết mấy người, một là để uy hiếp, mặt khác là để đã tay.

Tình huống bây giờ không giống, dù cho các võ giả Hải Điện cùng Hải Thần Cung còn chưa chính thức gia nhập U Hồn Đảo, nhưng đã có danh sách, nam nhân mỏ nhọn không dám xâm phạm uy nghiêm của đảo chủ.

- Được được được! Nam nhân mỏ nhọn cười lạnh không thôi. - Các ngươi có gan, dám đắc tội lão tử, lão tử nhất định cho các ngươi hối hận cả đời. Con ả kia, ngươi xem thưởng lão tử phải không, sẽ có một ngày, lão tử làm cho ngươi tới cầu xin ta thu ngươi, mong là đến lúc đó ngươi còn có thể giữ được mùi vị không chịu bị xâm phạm như vậy, hắc hắc!

Đúng lúc này, trên thuyền có võ giả U Hồn Đảo la lớn: - Đại nhân, cách 3 dặm phát hiện một con thú hải ly, đang lao về phía chúng ta.

- Vậy hả? Ánh mắt nam nhân mỏ nhọn sáng ngời, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một con thú biển dài mười mấy trượng, vô cùng dữ tợn, kéo theo sóng gió ngập trời tiến về phía bên này.

Khóe miệng của hắn nhếch lên tươi cười đắc ý, liếc qua những võ giả chống đối mình, thản nhiên nói: - Tìm kiếm hái lấy Hồn Thiên Liên, nguy hiểm lớn nhất đến từ những loại thú biển khác nhau. Ừm, các ngươi mới đến U Hồn Đảo không lâu, phải lịch lãm cho tốt, ngoài Thiên Mạch, những người khác đều ra chiến đấu cho ta, mong rằng các ngươi không làm ta thất vọng!

Vừa nói thế, mười mấy võ giả Hải Điện cùng Hải Thần Cung sắc mặt đại biến.

Nếu là ở ngoài, bất cứ ai trong bọn họ đều sẽ không coi con thú hải ly này ra gì, phất tay có thể diệt được, nhưng ở trên U Hồn Đảo, bọn họ gộp lại cũng chưa chắc là đối thủ của thú hải ly.

Đây là lần đầu bọn họ ra biển, lần đầu tham dự tìm kiếm Hồn Thiên Liên, chưa có sử dụng Hồn Thiên đan tôi luyện thân thể, bọn họ hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của thú hải ly.

Nam nhân mỏ nhọn rõ ràng là đang trả thù, hơn nữa còn rất trắng trợn, sẽ không vi phạm mệnh lệnh của đảo chủ.

- Sao hả? Các ngươi điếc tai hết rồi hả? Không nghe lệnh của ta? Nam nhân mỏ nhọn đắc ý nhìn đám người Bàng Chấn, trong lòng trào ra khoái cảm vô hạn,vừa nói, sắc mặt hung ác, quát: - Ném chúng xuống cho ta, không trải qua mấy trận chiến đấu với thú biển, chúng sẽ không biết Hồn Thiên Liên quý giá.

Thủ hạ của nam nhân mỏ nhọn ồn ào nghe lệnh, mỗi người hớn hở xuống tay với mục tiêu khác nhau.

Đám người Bàng Chấn ra sức chống trả, nhưng làm sao là đối thủ của bọn họ?

Những cư dân U Hồn Đảo này dù tu vi không bằng đám người Bàng Chấn, nhưng cũng có dùng một chút Hồn Thiên đan tôi luyện thân thể, phổ biến đều rất mạnh.

Chỉ hai ba cái, đám người Bàng Chấn bị đánh sưng mặt, đều rơi xuống biển.

Thú hải ly lao về bên này rõ ràng phấn chấn hơn, tốc độ tăng nhanh, mục tiêu nhắm thẳng đám người Bàng Chấn rơi xuống biển, muốn nuốt bọn họ vào bụng.

- Tiện tỳ! Nam nhân mỏ nhọn đứng ở trên thuyền, thưởng thức đám người Bàng Chấn vùng vẫy, liếc sang Thiên Mạch, cười lạnh nói: - Nếu như chúng chết, vậy là trách nhiệm của ngươi, hắc hắc hắc, nếu như ngươi sớm chiều theo ta, sẽ không xảy ra chuyện như thế. Nhưng mà... hiện tại cũng không trễ, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin, cầu xin ta thu ngươi, ta có thể cứu chúng lên. Chỉ một con thú hải ly nho nhỏ, còn không làm khó được bổn đại gia!

Thiên Mạch thần sắc căm phẫn muốn chết, nghiến chặt răng, hung tợn trừng nam nhân mỏ nhọn

Bàng Chấn cùng nàng giao tình không nhỏ, dù nói gặp nạn đến đây, Hải Điện cùng Hải Thần Cung đã bỏ lại hiềm khích, chung tay chiến đấu, nhưng muốn vì tánh mạng Bàng Chấn mà phải lụy mình, Thiên Mạch còn không cao thượng như thế.

Nhưng mà trong những người rơi xuống nước, còn có người Hải Thần Cung, có người thân của nàng, nàng không thể ngồi mặc kệ.

- Hèn hạ! Thiên Mạch giận dữ mắng.

Nam nhân mỏ nhọn không thấy nhục, cười ha hả: - Lão tử chính là hèn hạ như vậy, thế thì sao? Ngươi cho rằng nơi này còn là Hải Thần Cung? Ngươi cho rằng mình vẫn là thống lĩnh Hải Thần Cung? Chậc chậc... Nhớ năm đó khi lão tử còn ở ngoài, cũng kính sợ Hải Thần Cung các ngươi có thừa, gặp phải đều đi đường vòng, sợ chọc tới các ngươi. Không thể ngờ, lão tử còn có ngày như thế, đường đường thống lĩnh Hải Thần Cung cũng phải quỳ xuống cầu xin ta, sảng khoái, sảng khoái!

Thiên Mạch run người, móng tay cắm vào trong thịt, máu đỏ chảy ra trên cổ tay trắng, nhỏ xuống sàn tàu, nàng lại không cảm giác.

- Ngươi không có nhiều thời gian cân nhắc, còn trễ nữa, bọn chúng đều phải chết! Nam nhân mỏ nhọn chỉ ra đằng trước.

Thiên Mạch quay lại nhìn, phát hiện con thú biển kia chỉ còn cách đám người Bàng Chấn không đủ 50 trượng, dù mọi người tứ tán, nhưng làm sao trốn thoát được tốc độ của thú hải ly? Nếu như nam nhân mỏ nhọn không ra tay ngăn cản, vậy kết cục của bọn họ chỉ có thể là bị thú hải ly cắn nuốt từng người.

Thiên Mạch tuôn trào tuyệt vọng.

- Quỳ xuống! Nam nhân mỏ nhọn quát lớn, lại gây áp lực lên Thiên Mạch. Hắn đã nhìn ra Thiên Mạch dao động, lần này tạo áp lực là tốt nhất, nói không chừng có thể làm Thiên Mạch sụp đổ.

Các cư dân U Hồn Đảo khác đều đứng xem trò, mỗi người đều hâm mộ không thôi.

Thống lĩnh Hải Thần Cung đó, thân phận cao quý cỡ nào, trước kia bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, nhưng bây giờ lại tùy tiện làm nhục, làm bọn họ có khoái cảm biến thái.

Nhất là mỹ nhân này có dáng người nóng bỏng như thế, tưởng tượng nàng quỳ xuống khổ sở cầu xin, đám người nàycảm thấy chết ngay cũng đáng.

Thiên Mạch lảo đảo người, đầu gối muốn khuỵu xuống, nhưng lại đứng thẳng người, cắn răng quát: - Ngươi nằm mơ!

Nụ cười trên mặt nam nhân mỏ nhọn cứng lại, mong chờ biến thành thất vọng, chuyển hóa thành giận dữ.
Advertisement
';
Advertisement