Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Cho nên trầm mặc một hồi sau, liền có người đi tới trước mặt Dương Khai, người nọ là một nam nhân chừng 40, 50 tuổi, sắc mặt ngưng trọng ôm quyền nói: - Tại hạ Uông Thái Chân môn chủ Cực Đạo Môn, nguyện thần phục Lăng Tiêu Tông, ngày sau nghe theo hiệu lệnh của Dương tông chủ!

- Vệ Hỏa Minh ta nguyện ý vâng theo Dương tông chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa không chối từ!

- Vô Cực Các nguyện ý...

"..."

Lập tức liền có mười mấy tông môn lớn nhỏ lần lượt đi lên trước, hướng về phía Dương Khai hành lễ biểu lộ thái độ của mình.

Dương Khai đứng tại chỗ, thái độ không nóng không lạnh, có vẻ có chút cao thâm khó lường.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều thế lực bày tỏ thần phục.

Ở trước mặt cường thế tuyệt đối, nếu bọn họ còn không nhận rõ thực tế, vậy thì đồng nghĩa với muốn chết! Những người này thật vất vả chạy thoát vào Lăng Tiêu Tông tị nạn, sao còn muốn chết đi như vậy.

Cách thực hiện của Dương Khai tuy rằng hơi có chút bá đạo, thái độ cũng làm cho người ta không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng có thể giữ lại cái mạng.

- Lưu Ly Môn nguyện ý gia nhập Lăng Tiêu Tông. Từ nay về sau, trên U Ám Tinh sẽ không còn Lưu Ly Môn, còn xin Dương tông chủ đại nhân đại nghĩa, có thể chứa chấp! Một mỹ phụ đi tới trước mặt Dương Khai, sóng mắt lưu chuyển, thần thái thành khẩn nói.

Lời vừa nói ra, các cường giả bày tỏ nguyện ý nguyện trung thành trước đó đều đổi sắc, đều dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn người nói chuyện.

Dương Khai cũng có chút hứng thú nhìn lại, phát hiện người này mình nhận biết.

Là Cung Ngạo Phù đương nhiệm môn chủ Lưu Ly Môn!

Nói đúng ra, nàng còn là sư tôn của Đại Diên, chỉ có điều bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, Đại Diên cũng không được Cung Ngạo Phù coi trọng. Ngược lại là Doãn Tố Điệp rất được Cung Ngạo Phù vui lòng, thời khắc đều dẫn theo bên người, toàn lực bồi dưỡng.

Lúc này, Doãn Tố Điệp ăn mặc hoa hòe kia đang đứng ở bên cạnh Cung Ngạo Phù, thậm chí còn cực kỳ to gan mấy lần phóng ánh mắt mị hoặc về phía Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười, nhìn Cung Ngạo Phù thâm ý sâu sắc, chậm rãi nói: - Cung môn chủ cũng biết là mình đang nói gì chứ?

Cung Ngạo Phù hé miệng cười, đưa tay vén mái tóc đen dài rủ xuống bên tai, thản nhiên nói:

- Thiếp không phải đứa nhỏ, tự nhiên là biết. Dương tông chủ không cần phải lo lắng, thiếp sẽ chịu trách nhiệm vì lời nói của mình!

Thần phục cùng gia nhập, nhưng là ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Trước đó các tông môn kia bày tỏ thần phục với Dương Khai, có nghĩa là bọn họ mặc dù sẽ nghe theo hiệu lệnh của Dương Khai, nhưng vẫn không phải người của Lăng Tiêu Tông, bọn họ sẽ bảo lưu danh hiệu tông môn và địa vị trong tông môn của mình, một ngày kia còn có thể rời Lăng Tiêu Tông, quay trở về tổng đà tông môn của mình.

Mà Cung Ngạo Phù muốn gia nhập lại khác: nếu muốn gia nhập Lăng Tiêu Tông, thì buộc phải giải tán Lưu Ly Môn. Nói cách khác, Lưu Ly Môn truyền đến thế hệ này của nàng coi như kết thúc. Nếu Dương Khai đồng ý đón nhận bọn họ, sau này họ sẽ là đệ tử của Lăng Tiêu Tông.

Dương Khai sẽ toàn diện nắm trong tay vận mạng của họ, ngày sau không có đồng ý của Dương Khai, bọn họ cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi Lăng Tiêu Tông, không thể lần nữa chấn hưng Lưu Ly Môn, tự tiện rời đi chính là phản bội tông môn, là tội nhân mọi người đều không thể dễ dàng tha thứ.

Đây tuyệt đối là một quyết định rất có quyết đoán, các Phản Hư Cảnh trên quảng trường sau khi hết khiếp sợ, đều lộ vẻ mặt biến ảo không chừng, rồi rất nhanh, đa số người lại lộ ra ý bội phục.

Bọn họ tự nhiên biết trong lòng Cung Ngạo Phù đang suy nghĩ gì: Giờ này Dương Khai cường thế trở về, biểu hiện ra chiến lực kinh người, mà cả U Ám Tinh cũng chỉ còn lại có Lăng Tiêu Tông là địa phương an toàn tuyệt đối, lúc này gia nhập Lăng Tiêu Tông sẽ nhận được chiếu cố tốt hơn, không thể nghi ngờ là lựa chọn rất chính xác.

Thế nhưng hiểu thì hiểu, thật muốn bảo bọn họ vứt bỏ tông môn của mình, chuyển gia nhập Lăng Tiêu Tông, có lẽ cũng không có bao nhiêu người nguyện ý!

Võ giả từ trước đến nay đều rất xem trọng chuyện truyền thừa của bản thân! Trên người của bọn họ đều có lạc ấn tông môn của từng người, đó chính là đại biểu cho vinh dự được truyền thừa trăm năm, ngàn năm, là chuyện làm cho bọn họ tự hào và thừa nhận.

Ngay cả Dương Khai cũng không thể ngoại lệ.

Cho nên thế lực hắn sáng lập trên U Ám Tinh mới gọi là Lăng Tiêu Tông, mà không phải gọi là Cửu Thiên Thánh Địa hay là Thiên Tiêu Tông! Mặc dù hai tông môn sau có quan hệ với hắn không nhỏ, thậm chí bản thân hắn còn là người chủ Cửu Thiên Thánh Địa.

Nhưng bất luận nói như thế nào, Lăng Tiêu Các mới là sư môn của hắn, đối với Lăng Tiêu Các, hắn có một loại tình cảm đặc biệt, điều đó dù Cửu Thiên Thánh Địa hay Thiên Tiêu Tông cũng không thể thay thế.

Cung Ngạo Phù lại muốn giải tán Lưu Ly Môn, gia nhập Lăng Tiêu Tông, điều đó nói lên người mỹ phụ này đều nhìn xa hơn, hiểu rõ hơn, tâm tính cũng kiên định hơn so với đa số người ở đây. Nếu không, nàng không có khả năng làm ra loại quyết định nhục tới uy danh của tổ tiên như thế.

Dương Khai nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sâu sắc, phảng phất như muốn xem thấu nội tâm của nàng.

Cung Ngạo Phù cũng không có mảy may ý tránh né, cũng không có chột dạ, cùng Dương Khai bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trong suốt.

- Hay là Dương tông chủ chê Lưu Ly Môn ta thế đơn lực bạc? Thấy Dương Khai hồi lâu chưa có trả lời, Cung Ngạo Phù không khỏi có chút thấp thỏm lên tiếng: - Lưu Ly Môn gặp kiếp nạn này, môn nhân đệ tử còn lại quả thật không nhiều lắm, đi theo thiếp tới Lăng Tiêu Tông, cũng chỉ có 50 người mà thôi, nhưng trong 50 người này lại có 10 Phản Hư Cảnh, những người khác cũng đều là tu vi Thánh Vương Cảnh trở lên!

- Có thể có 50 người chạy thoát vào được, các ngươi cũng không tệ!

Dương Khai thuận miệng khen ngợi một câu, vẫn không có ý biểu lộ thái độ.

Cung Ngạo Phù không khỏi có chút lúng túng: - Thiếp biết, trước đây giữa Lưu Ly Môn cùng Dương tông chủ có lẽ có một chút chuyện không vui, nhưng nếu có thể được Dương tông chủ đón nhận, ngày sau dù máu chảy đầu rơi, thiếp nhất định sẽ trung thành phục vụ quên mình!

Một vị phụ nhân, có thể nói ra những lời này, khẳng định là hạ quyết tâm rất lớn, cho dù là nam nhân bình thường, cũng không nói ra được hào sảng phóng khoáng như vậy.

Dứt lời, Cung Ngạo Phù lại nhẹ quát một tiếng: - Tố Điệp, quỳ xuống nói xin lỗi Dương tông chủ! Ta biết trước kia ngươi đã làm một số chuyện khiến Dương tông chủ tức giận!

Doãn Tố Điệp nghe vậy, thân thể mềm mại run lên, làm ra bộ dáng đáng thương liếc nhìn Dương Khai một cái, nhưng cũng không có ý không vâng lời Cung Ngạo Phù, lại thật sự trước mặt mọi người nơi này quỳ xuống, nhỏ nhẹ nói: - Tố Điệp trước kia không hiểu chuyện, mạo phạm Dương tông chủ, còn xin Dương tông chủ đại nhân đại lượng, không cần tính toán với ta!

Hiện nay dầu gì nàng cũng là cường giả Phản Hư nhất tầng cảnh, nếu không có mệnh lệnh của Cung Ngạo Phù, khẳng định không có khả năng nàng làm ra loại chuyện tự tổn hại vinh dự này.

Bằng không nếu lan truyền ra ngoài, sau này nàng cũng không có cách nào gặp mặt người khác.

- Dương tông chủ nhìn thấy... Cung Ngạo Phù mong chờ nhìn về phía Dương Khai.

Dương Khai trầm ngâm một lát, híp mắt nhìn Cung Ngạo Phù nói: - Ta muốn biết Đại Diên đi nơi nào, Cung môn chủ hẳn biết rõ tung tích của nàng!

Đại Diên là một trong số bằng hữu không nhiều lắm của Dương Khai trên U Ám Tinh, tuy rằng giao tình không tính là quá sâu nặng, nhưng cũng không cạn, thế mà từ lúc Dương Khai ra mặt đến giờ, hắn cũng không có phát hiện tung tích của Đại Diên. Theo đạo lý mà nói, nếu như Đại Diên thật chạy thoát vào Lăng Tiêu Tông, khẳng định đã xuất hiện rồi!

Dương Khai nhưng không có phát hiện, điều này làm cho hắn có hơi căm tức, không biết có phải Đại Diên đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không.

Nghe Dương Khai hỏi như vậy, Cung Ngạo Phù nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, gương mặt đẹp tươi cười nói: - Nếu Dương tông chủ lo lắng an toàn cho đồ nhi của thiếp kia, thì ngược lại thiếp có thể bảo đảm hết thảy không cần lo lắng!

- Chỉ giáo cho?

- Ngày đó Đại Diên đã đi theo Diệp đại trưởng lão lui vào chỗ sâu nhất trong Lưu Viêm Sa Địa, cho nên nàng bây giờ hẳn là rất an toàn!

Dương Khai biến đổi sắc mặt, không khỏi có chút cảm khái.

Đại Diên lại đi theo Diệp Tích Quân rút lui vào chỗ sâu nhất trong Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai ít nhiều có thể đoán được một chút nguyên nhân.

Chắc hẳn là nàng không muốn ở lại với những người ô hợp trên quảng trường này, cho nên vì nghĩa không quản hết thảy rời khỏi tông môn, lựa chọn về phía Diệp Tích Quân... trong này nhất định có duyên cớ là chính mình.

Nếu không phải mình có chút giao tình với Đại Diên, hẳn nàng cũng không nhất thiết làm ra loại chuyện xem như bội phản sư môn này.

Trong lòng Dương Khai ít nhiều có chút cảm động.

Mình ở trên U Ám Tinh kết giao bằng hữu không tính là nhiều, nhưng mỗi người đều đáng để thâm giao. Ngụy Cổ Xương, Đổng Huyên Nhi thì không cần nói, vì nghĩ cách cứu viện Phí Chi Đồ, cam nguyện chui đầu vô lưới bất kể sống chết của bản thân; còn cách thực hiện của Đại Diên thì gần như tương đương với phản bội sư môn.

- Thiếp trả lời câu này không biết Dương tông chủ có hài lòng hay không? Cung Ngạo Phù mặc dù là đang hỏi, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười, nàng đã nắm bắt được tâm tư Dương Khai, cho nên không còn thấp thỏm lo âu như trước.

Dương Khai cười ha hả, đưa tay đỡ Doãn Tố Điệp đứng lên, gật đầu nói: - Cung môn chủ có lòng như thế, nếu bổn tông chủ còn chặn ở ngoài cửa, thì có vẻ quá bất cận nhân tình! Từ nay về sau, Lưu Ly Môn chính là đệ tử của Lăng Tiêu Tông ta, hy vọng chúng ta có thể cùng chung sức tránh thoát hoạn nạn!

Cung Ngạo Phù chiếm được đáp án mình muốn, vui mừng không tự kiềm hãm được: - Đa tạ tông chủ thành toàn, thiếp ra mắt tông chủ!

Nàng lập tức liền sửa đổi cách xưng hô với Dương Khai, kéo gần lại quan hệ giữa mình cùng Dương Khai.

- Đệ tử ra mắt tông chủ! Doãn Tố Điệp cũng dịu dàng thi lễ, gương mặt xinh đẹp xấu hổ, hai gò má ửng đỏ, chọc cho người mơ mộng vô hạn.

Bất quá Dương Khai biết rõ bản tính của nàng tự nhiên sẽ không vì nàng làm ra bộ dáng thanh thuần mị hoặc này lừa gạt.

Cô nàng này tu luyện chính là mị thuật, biến đổi khí chất bản thân để hấp dẫn chú ý của nam nhân chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.

Nàng thậm chí đều không nghĩ tới buông tay Dương Khai, cứ như vậy nắm chặt, một bộ dáng vui vẻ cam lòng.

Dương Khai khẽ nhếch khóe miệng, liếc mắt nhìn nàng một cái bao hàm thâm ý, nhẹ nhàng rút tay trở về, lúc này mới lên tiếng nói: - Cung môn chủ thực lực không tầm thường, nếu vào Lăng Tiêu Tông, vậy hãy nhậm chức trưởng lão đi, tất cả đệ tử Lưu Ly Môn đều thuộc về Cung trưởng lão quản lý!

Cung Ngạo Phù khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cảm động.

Gia nhập Lăng Tiêu Tông chẳng những không bị xa lánh hay chèn ép gì, Dương Khai cũng không có tách rời đệ tử Lưu Ly Môn bọn họ, mà vẫn như cũ giao cho Cung Ngạo Phù quản lý, còn cấp cho nàng một chức vị trưởng lão... dĩ nhiên làm cho mỹ phụ này vô cùng cảm động.

- Ngày sau nếu có cơ hội, Cung trưởng lão cũng có thể lập lại sự nghiệp của Lưu Ly Môn, bổn tông chủ cũng không hạn chế! Dương Khai ngẫm nghĩ một lúc, lại ném ra một quả tạc đạn nặng ký.

Lập tức Cung Ngạo Phù liền để lộ ra một bộ thần thái kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, đôi mắt cũng hơi ửng đỏ, làm một lễ thật sâu: - Thiếp đa tạ tông chủ khai ân, thiếp nhất định sẽ ra hết toàn lực góp một viên gạch cho Lăng Tiêu Tông, không phụ kỳ vọng của tông chủ!

Thời điểm này đúng thật là nàng đã quyết một lòng đi theo Dương Khai.

Vốn gia nhập Lăng Tiêu Tông, chỉ là ngộ biến tùng quyền, là vì bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Lưu Ly Môn, nhưng không nghĩ tới nhận được đền đáp lớn như vậy, Cung Ngạo Phù sao có thể không cảm động?

Trong lúc nhất thời, người của các tông môn khác đều lộ ra ý hối hận...
Advertisement
';
Advertisement