Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lúc này, cả Xích Lan Tinh, chim đang bay từ trên trời rơi xuống, mãnh thú phủ phục tại chỗ, run lẩy bẩy.

Thành trì lớn nhỏ, tông môn gia tộc tổng đà, vạn tỷ người, không thể không cảm nhận được một loại kinh hãi đến từ tận sâu trong tâm linh.

Đó là loại kinh hãi khiến người ta tuyệt vọng, dường như là ngay sau đó bản thân sẽ chết đi.

Bất kể tu vi cao thấp, bất kể tuổi tác lớn nhỏ, vạn người không khỏi mồ hôi lạnh ướt áo, thậm chí có người, ngã ngồi dưới đất, rất lâu không cách nào bò dậy, khí lực cả người đều bị rút cạn trong nháy mắt.

Cũng may cỗ khí tức này đến nhanh, đi cũng rất nhanh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

Nếu không Xích Lan Tinh hôm nay, nhất định sẽ thương vong ngàn vạn! Băng Tuyệt Cốc, Băng Cung, phía trên Dương Khai và Tô Nhan, bỗng nhiên nổi lên một đôi mắt nhắm chặt.

Cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể Dương Khai và Tô Nhan, một tầng năng lượng mà mắt thường và thần niệm không cách nào cảm nhận được, bao vây lấy bọn họ.

Công kích của tinh huyết thiêu đốt của Xích Hỏa, trường kiếm bí bảo của Lạc Hải, đều bị năng lượng kia ngăn cản ở bên ngoài, không nổi lên một tia gợn sóng.

- Không thể nào! Lạc Hải kinh hãi hô to.

Với tu vi cảnh giới Hư Vương lưỡng tầng cảnh của hắn, vận dụng bí bảo một kích kinh khủng, lại cũng không cách nào làm Dương Khai bị thương, mà tất cả, chỉ là vì sự xuất hiện của đôi mắt nhắm chặt kia.

Điều này cơ hồ khiến hắn không cách nào chấp nhận được.

Tồn tại của Đại Để chỉ là trong truyền thuyết, người bình thường tôn sung là thần minh, nhưng với cường giả như Lạc Hải, lại có nhiều người vẫn luôn tận lực tìm kiếm tông tích Đại Đế, muốn đánh bại thần thoại người lưu lại, thậm chí giành quyền thay thế.

Trong lòng bọn họ, Đại Để chẳng qua chỉ là tu vi mạnh hơn một chút thôi.

Nhưng không phải là không thể chiến thắng được.

Lạc Hải cũng từng có ý nghĩ như vậy, hắn cho rằng Đại Để chẳng qua chỉ là cường giả đỉnh Hư Vương tam tầng cảnh, hắn cảm thấy bản thân cuối cùng có một ngày có thể đứng trên cao sánh vai cùng Đại Đế, thậm chí vượt qua vị trí của hắn.

Nhưng hôm nay, hắn cuối cùng đã hiểu, Đại Đế đối với hắn mà nói vẫn là trên cao không thể với tới, tuyệt đối đã vượt qua cấp bậc Hư Vương Cảnh, là một cảnh giới không biết kinh khủng cỡ nào! Hắn bỗng nhiên có một loại tâm tình tự cao tự đại.

Đôi mắt đang nhắm chặt có xu hướng mở ra.

Sắc mặt Lạc Lê cuối cũng cũng thay đổi, không dám tiếp tục lưu lại đây, thân thể mềm mại nhoáng, như con thỏ bị kinh hãi, vội vàng chạy trốn, nháy mắt liền cách xa Băng Cung.

Đôi mắt trong hư không mở ra, đồng tử trong suốt không tì vết, nhưng không có cảm giác uy nghiêm, hơn nữa khiến Lạc Hải và Xích Hỏa kinh nghi vạn phần là, đôi mắt này rõ ràng thuộc về một nữ nhân! Chẳng lẽ Tinh Không Đại Đế trong truyền thuyết, lại là một nữ tử? Ý niệm tức cười này từ trong lòng hai đại cường giả Hư Vương Cảnh xông lên, khiến cho bọn họ đều có chút không dám tin.

Đôi mắt đẹp kia chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Hải và Xích Hỏa một cái, không mang theo bất kì tình cảm nào.

Dường như chỉ là nhìn thấy sự tồn tại của hai con kiến.

Xích Hỏa hú lên quái dị, ngửa mặt bay ngược ra sau, như bị trọng thương, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.

Một thân vực tràng tụ hội tan tành vỡ vụn.

Mà Vệ Phong luôn được hắn bảo hộ ở sau lưng, lúc này bỗng nhiên biến thành một đống thịt băm, chết không toàn thây.

Ngay cả Lạc Hải tận sâu trong tâm linh cũng truyền đến tiếng rắc rắc vỡ vụn, đó là dấu hiệu vực tràng của bản thân đổ vỡ.

Dường như đôi mắt đẹp lạnh nhạt kia vừa liếc, tích chứa sức mạnh to lớn chí tôn khó mà tưởng tượng được, khiến người khác căn bản không cách nào chống lại.

Sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng tràn ra một ít máu tươi, thân thể khẽ lảo đảo, rất may tu vi so với Xích Hỏa cao thâm hơn rất nhiều, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Đôi mắt đẹp chỉ nhẹ nhàng phiêu dật thoáng qua, liền biến mất không thấy, cứ như là chưa từng xuất hiện vậy.

Cùng lúc đó.

Lực Đế Uy nồng đậm từ trên người Dương Khai và Tô Nhan thoải mái đi ra, đó căn bản không phải là lực lượng thuộc về thế gian này, đó là không thể nhìn thấy sự tồn tại, đó là khí tức khiến tỷ vạn sinh linh cúi đầu xưng thần.

Đó là uy của Đại Đế! Dương Khai ha ha cười lớn, tiếng cười cuồn cuộn như sấm, trong đó dường như cũng tích chứa cảnh giới li kì nào đó, chấn động tâm thần Lạc Hải, khiến thức hải của hắn quay cuồng không ngừng, không cách nào ổn định.

Mà Xích Hỏa sau khi đứng vững, sắc mặt càng thêm trắng xanh.

Kim Bạch lưỡng khí, bao vây bên ngoài cơ thể Dương Khai và Tô Nhan, tiếng rồng ngâm phượng hót vang lên không ngừng, nhưng hai khí âm dương này và so với lúc mới nổi lên lại có chỗ không giống.

Hai khí âm dương vừa rồi mặc dù cường đại, đủ để uy hiếp được Hư Vương Cảnh, nhưng không bị Lạc Hải coi không ra gì.

Nhưng sức mạnh Kim Bạch lưỡng khí lúc này, lại đã thăng lên khiến Lạc Hải đều vì trình độ của nó mà biến sắc! Dường như trong lúc giải phong Tinh Đế Lệnh, có một cỗ lực lượng rót vào cơ thể Dương Khai và Tô Nhan.

Du địa, hai khí âm dương này triệt để dung hợp lại, tuy hai mà một.

Trong tầm mắt mọi người, nháy mắt mất đi tung tích của Dương Khai và Tô Nhan, nhìn thấy trong mắt, chỉ là một quầng sáng mông lung.

- Xích Hỏa, ngươi chết trước! Trong quầng sáng truyền ra tiếng hừ lạnh của Dương Khai, sau đó, quầng sáng kia liền bay đến trước mặt Xích Hỏa.

Xích Hỏa sắc mặt đại biến, kinh hãi hô lên: -Lạc Hải huynh cứu ta! Cùng lúc đó, hai tay hắn bấm động pháp quyết, một thân thánh nguyên không muốn sống nữa đi thúc giục, ở trước thân bày ra phòng hộ có thể nói là tường đồng vách sắt.

Từng tầng thánh nguyên, như thực chất bao phù quanh người hắn, còn có một bí bảo phòng ngự Hư Vương cấp, hóa thành một đoàn hỏa diễm, bao vây quanh hắn.

Nhưng tất cả đều là phí công.

Khi quả cầu ánh sáng tiến lại gần, dẫn đầu nghiền nát chính là bí bảo phòng hộ hỏa diểm Hư Vương cấp, đây là tuyệt phẩm tồn tại của cả Tinh Vực, nhưng căn bản không cách nào chống lại uy năng khủng bố của đoàn ánh sáng, vừa tiếp xúc, liền đổ vỡ.

Trong đoàn ánh sáng, ẩn chứa hư ảnh Kim Long và Băng Phượng nổi lên, tư thái uy hùng cao quý như đang nhảy múa trên chín tầng mây, múa ra một tư thái kinh tâm động phách.

Quầng sáng cùng Xích Hỏa chạm qua vai.

Xích Hỏa đứng nguyên tại chỗ, động cũng không động, ánh mắt ngây dại nhìn vào hư không, trên mặt vẫn lưu lại thần sắc kinh hãi vô cùng.

- Lão phu..hối hận không nên… Lời của Xích Hỏa còn chưa nói xong, trong cơ thể phóng ra ánh sáng chói mắt, như là khí cầu bị chọc thủng vô số lỗ, ánh sáng từ lỗ chân long bắn ra, khiến cả người hắn nhìn như là một con nhím đang phát sáng.

Oanh… Một tiếng vang lớn truyền ra, thân thể Xích Hỏa vỡ toạc, hóa thành huyết vụ, rơi trên mặt đất.

Trong không trung, từng trận từng trận âm thanh hít khí lạnh vang lên, hơn mười vị trưởng lão Băng Tâm Cốc chỉ cảm thấy khí lạnh rút phế đau buốt, một người hai người toàn bộ đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Cường giả Hư Vương nhất tầng cảnh như Xích Hỏa, lại không ngăn được lực công kích của Tinh Đế Lệnh mà Dương Khai và Tô Nhan vận dụng, trong nháy mắt liền bị miểu sát.

Chiến lực như vậy, sợ là ngay cả cường giả Hư Vương tam tầng cảnh cũng không nhất định có được! Thân thể mềm mại của Lạc Lê khẽ run rẩy, sâu trong đôi mắt đẹpc ó một tia hoảng sợ, nhưng lại là hối hận.

Nàng có thể cảm nhận được tâm tình của Xích Hỏa trước khi đối mặt với cái chết, nàng cũng biết lời mà Xích Hỏa trước khi chết chưa nói hết biểu đạt ý gì.

Xích Hỏa hối hận.

Nàng lại không phải sao?

Nếu như sớm biết cục diện sẽ phát triển thành thế này, nàng sao có thể bỏ mặc chuyện hôm nay, chỉ lo thân mình? Nếu sớm biết như thế này, nàng dù có chết cũng phải bảo vệ Dương Khai và Tô Nhan chu toàn.

Lạc Lê thở dài một tiếng.

Băng Tâm Cốc, không còn cách nào khởi quật a! Cơ duyên trời ban bày ngay trước mặt mình, bản thân lại làm như không nhìn thấy, chắp tay đem nó đẩy đi.

Hiện giờ hối hận còn có ý nghĩa gì? Chỉ hy vọng thanh niên kia niệm tình Băng Tâm Cốc là sư môn của Tô Nhan, giải quyết xong phiền phức trước mắt, không xuất thủ với Băng Tâm Cốc, nếu không, Băng Tâm Cốc hôm nay phải chết không cần nghi ngờ.

- Ha, ha ha ha ha! Một tiếng cười như nổi điên từ bên cạnh truyền đến, Lạc Lê nhìu mày vừa nhìn, liền thấy Nhiễm Vân Đình đang ngửa mặt lên trời cười dài.

Nhưng tiếng cười kia cùng với biểu tình trên mặt, lại là khổ sở cùng hối hận vô cùng.

Bắt đầu từ giây phút cô quyết đinh bỏ rơi Tô Nhan, từ khi Tô Nhan gọi nàng một tiếng sư tôn cuối cùng, cô liền biết cuộc đời còn lại sẽ sống trong hối hận.

- Lạc Hải, đến phiên ngươi! Thanh âm của Dương Khai lại lần nữa từ trong quầng sáng kia truyền ra, lăng liệt sát khi bao vây lấy Lạc Hải.

Lạc Hải sắc mặt đại biến, hắn phát hiện bản thân đã đánh giá thấp uy năng kinh khủng của Tinh Đế Lệnh, Xích Hỏa bị một kích miểu sát ngay trước mặt hắn, thủ đoạn như vậy, ngay cả bản thân cũng không làm được.

Nói cách khác, hắn không phải là đối thủ! -Tinh lực đến! Lạc Hải sắc mặt đã biến ảo nhiều lần, bỏ qua tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bỗng nhiên quát nhẹ một tiếng.

Hắn biết mặc dù có đàm phán với Dương Khai cũng vô dụng, bản thân biết là hắn có nhiều bí mật, căn bản không thể nói chuyện.

Hơn nữa Dương Khai vận dụng Tinh Đế Lệnh đồ vật như vậy, không giết được mình không bỏ ý đồ? Thay vì tự chuốc lấy nhục, chi bằng liều mạng một phen.

Ở nơi nào đó trên Tinh Vực xa xôi, Thúy Vi Tinh lóe lên một cái, vô vàn tinh tú lực khổng lồ vượt qua cách trở không gian, bắn nhanh đến Xích Lan Tinh, rót vào trong cơ thể Lạc Hải.

Lạc Hải một thân khí thế bạo tăng, hắn vốn là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, trong thời gian cực ngắn tấn thang lên trình độ đỉnh cao, chỉ kém một chút là đến tam tầng cảnh.

Ngay sau đó đầu hắn cũng không quay lại hướng phía xa bỏ chạy! Vận dụng lực bổn nguyên tinh chấn, cũng chỉ để chạy trốn, hắn ngay cả can đảm đối mặt chống lại Dương Khai và Tô Nhan cũng không có.

- Ngươi chạy đâu cho thoát?

Dương Khai cười to, quầng sáng ở nguyên tại chỗ lóe lên, lực lượng không gian trầm bổng, nháy mắt liền đuổi đến trước mặt Lạc Hải, trong quầng sáng đó, một cỗ lực lượng kinh khủng bắn ra, nghênh diện hướng Lạc Hải đánh tới.

Lạc Hải kinh hãi, trường kiếm bí bảo Hư Vương cấp trên tay run rẩy, dường như có thể bắn ra kiếm quang chia cắt thiên địa.

Va chạm vô thanh vô tức, không gian cũng sụp đổ, kiếm quang bị thôn phệ, nhưng từ trong quầng sáng đánh ra một lực lượng, lại khiến Lạc Hải thụt lùi mấy trăm trượng, sắc mặt hơi trắng nhợt.

Vừa giao thủ, hắn liền bị thua thiệt.

Ổn định thân thể, mượn lực đạo giúp đỡ phản chấn, Lạc Hải tiếp tục bỏ chạy, hướng phía Tinh Vực mà chạy! Dương Khai và Tô Nhan trong quầng sáng không thuận theo không buông tha, ở nguyên tại chỗ tiếp tục lóe lên một chút, lại quỷ dị xuất hiện trước mặt Lạc Hải.

- Tiểu tử ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng!

Lạc Hải tức hộc máu, hắn mặc dù sớm biết Dương Khai tu luyện lực lượng không gian, nhưng lại không nghĩ đến bản thân bị lực lượng này hành hạ hào vô tỳ khí.

Cường giả tu luyện lực lượng không gian, trên phương diện truy kích và bỏ chạy có ưu thế may mắn trời ban.

Nếu không như thế, hắn một năm trước sớm đã bắt được Dương Khai, đâu có thể để hắn có cơ hội chạy đến Xích Lan Tinh? -Bây giờ mới biết ức hiếp người quá đáng sao? Khi ngươi đuổi theo ta chạy loạn khắn Tinh Vực thì sao không nghĩ đến lúc này? Nhiều lời vô ích, hôm nay ngươi phải chết! Một đạo kẽ hở không gian cực lớn bỗng nhiên hình thành, như là miệng mãnh thú, hướng Lạc Hải mà cắn, dường như là thôn nhật thực nguyệt, Lạc Hải không dám khinh thường mũi nhọn kia, chỉ có thể liều mạng tránh né, tùy thời bỏ chạy.
Advertisement
';
Advertisement