Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngoài đảo có lầu các, tiếp giáp biển, sóng xanh nước biếc.

Du Tuyết Tình an bài Dương Khai ở lầu các liền dẫn những người khác đi, có những cô gái Băng Tâm Cốc thực lực không cao đến chăm sóc ăn ở của hắn.

Trước khi đi, Thanh Nhã còn đánh mắt bảo Dương Khai yên tâm.

Dương Khai cũng hiểu được.

Hiện tại hắn đã đến Băng Tuyệt Đảo, biết được Tô Nhan chỉ cách trăm dặm, khát vọng gặp lại giai nhân mãnh liệt hơn bất cứ khi nào. Nhưng hắn cũng biết Băng Tuyệt Đảo không phải chỗ bình thường, tự nhiên sẽ không tùy tiện xông vào.

Ngồi trong lầu các, trên tay Dương Khai cầm Băng Hồn Châu của Tô Nhan, ngồi yên không động đậy.

Không thả ra thần niệm, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng ở cách đó mấy trăm dặm, có một cỗ khí tức đang cùng không nhịp thở, cùng chung vui buồn.

Đó là khí tức của Tô Nhan.

Cùng lúc đó, Tô Nhan cũng ngồi trong băng thất, mắt khép chặt, lông mi dài khẽ run lên.

Hai người đều cảm thụ được tồn tại của nhau, cảm thụ nhịp đập trái tim.

Loại cảm ứng tâm linh vô hình, im lặng hơn bao lời nói, thân tâm hai người đều ấm áp.

Bỗng nhiên, hai người cùng mỉm cười, lực lượng tâm linh kỳ diệu bùng nổ trong mỗi người, vượt qua không gian thời gian ngăn cách, gặp nhau ở trung tâm Băng Tuyệt Đảo.

Dương Khai như nhìn thấy Tô Nhan yêu kiều đứng trước mặt, bóng dáng tồn tại 30 năm trong lòng tái hiện trước mắt.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được, Tô Nhan đang đưa tay chạm vào mình.

Hắn đáp lại.

Liên lạc tâm linh của hai người càng thêm chặt chẽ, dần hòa làm một.

Trao đổi không ngôn ngữ, nhưng hai bên đều cảm nhận rõ ràng mọi thứ của đối phương, biết được những gì đối phương đã trải qua, giống như tự mình trải qua.

Ở một nơi trong đảo, trong băng thất, Nhiễm Vân Đình đang tĩnh tọa bỗng nhiên cau mày, cảm nhận được gì, ngẩng đầu nhìn vào hư không, toát ra khó hiểu.

Lúc này, la bàn truyền tin có dao động thần niệm, nàng cầm lấy truyền thần niệm vào, nhận được tin tức bên trong, sắc mặt không khỏi trầm xuống: - Không ngờ Du sư muội tìm đến tiểu tử kia, thậm chí dẫn hắn đến Băng Tuyệt Đảo? Thì ra vậy, thì ra là tiểu súc sinh này đang quấy nhiễu tâm thần Tô Nhan!

- Tiểu súc sinh muốn chết! Trong mắt Nhiễm Vân Đình xẹt qua dữ tợn, lực lượng thần hồn mạnh mẽ tràn ra hư không, đánh vào một chỗ trên Băng Tuyệt Đảo.

Dương Khai đang giao hòa tâm hồn với Tô Nhan, căn bản không ngờ lại có người công kích mình.

Tâm linh giao hòa không giống lực lượng thần thức, nó không có sức sát thương hay phòng ngự gì, còn lực lượng thần thức lại có thể làm được.

Lực lượng Nhiễm Vân Đình vừa động, Dương Khai cảm giác cảm ứng tâm linh giữa mình và Tô Nhan bị mạnh mẽ cắt đứt. Không chỉ vậy, chấn động tâm linh làm sắc mặt hắn trắng bạch, suýt nữa phun máu.

- Là ai! Dương Khai mở mắt, sắc mặt khó coi.

Hắn tự nhiên cảm thụ được sát khí trong lực lượng cắt đứt cảm ứng tâm linh với Tô Nhan, giống như không thèm quan tâm sống chết của mình. Nếu không phải lực lượng thần thức của mình vượt xa người thường, chỉ lần này đã bị trọng thương.

Trọng thương như vậy là bị thương thần thức, linh đan diệu dược bình thường không thể tẩm bổ được.

Ánh mắt Dương Khai chợt phát lạnh, nhưng hắn lại nhanh chóng lắc đầu bất đắc dĩ.

Cách làm vừa rồi của mình thật quá đường đột, dù sao nơi này là Băng Tuyệt Đảo, tổng đà Băng Tâm Cốc. Vạn năm qua, mình là nam nhân đầu tiên bước chân lên đảo, lỗ mãng làm vậy, quả thật có chút đuối lý.

Nghĩ kỹ lại, Dương Khai bình ổn tâm tình, không so đo nữa.

Nhưng mà lực lượng thần thức kia không tầm thường, có thể là trong 5 trưởng lão đứng đầu Băng Tâm Cốc.

Chịu thiệt thòi, hắn cũng không dám hành động tùy ý nữa, dù sao luôn có cơ hội gặp lại Tô Nhan. Về phần an nguy c Tô Nhan, Dương Khai cũng không lo lắng, nói thế nào nàng cũng là đệ tử của đại trưởng lão Băng Tâm Cốc, ra tay quấy nhiễu mình, mặc kệ là vị trưởng lão nào, cũng sẽ không nặng tay với Tô Nhan.

Trong băng thất, Tô Nhan mở mắt, sắc mặt tái nhợt, khẽ hô lên: - Sư tôn!

- Ngoan ngoãn đóng cửa tự ngẫm, nếu ngươi còn có hành động vừa rồi, không cần người khác ra tay, bổn trưởng lão sẽ đích thân lấy đầu tên tiểu súc sinh kia! Nhiễm Vân Đình giọng lạnh lùng vang lên bên tai Tô Nhan.

Sắc mặt Tô Nhan càng trắng hơn há miệng muốn nói gì, nhưng lại không nói được.

- Ngươi tự giải quyết đi! Nhiễm Vân Đình tựa hồ rất thất vọng với Tô Nhan, lạnh băng bỏ lại một câu, liền không còn phản ứng.

Trong băng cung nghị sự Băng Tâm Cốc, xa cách một năm, cao tầng trong cốc lại tụ tập.

- Cốc chủ, lần này triệu tập chúng tỷ muội, có chuyện gì quan trọng? Có trưởng lão lên tiếng.

Băng Lung cười ôn hòa, gật đầu nói: - Có một việc quan trọng, nhưng lại là chuyện vui.

- Ồ? Có chuyện vui gì? Mọi người tò mò.

- Du trưởng lão đã tìm được người thanh niên kia, còn dẫn hắn đến Băng Tuyệt Đảo. Băng Lung mỉm cười tuyên bố.

- Đã tìm được?

- Du sư muội quả nhiên có bản lĩnh, vậy cũng tìm được người, lập được công lớn!

- Tìm được thì tốt, tìm được thì tốt rồi! Hơn một năm, trong cốc chết không ít đệ tử, cũng nên rút trở về.

- Nhưng mà cốc chủ, có tra xét được vì sao người Hỏa Diệu Tông lại tìm hắn? Rốt cuộc trên người hắn che giấu bí mật gì, lại làm Hỏa Diệu Tông coi trọng như vậy.

- Chuyện này... bổn cung cũng không rõ, Du trưởng lão, người là ngươi dẫn về, có tra xét được gì? Băng Lung nhìn sang Du Tuyết Tình.

Người sau lắc đầu: - Trên đường trở về, ta đã bóng gió dò hỏi, nhưng tiểu tử này không trả lời. Nhưng theo ta quan sát, hắn không phải người thường.

- Sao lại nói vậy?

- Hắn.... phải là thiên tài trong thiên tài, Hỏa Diệu Tông Nghiêm Xích Lôi chết ở trên tay hắn.

- Cái gì? Nghiêm Xích Lôi chết trong tay hắn. Băng Lung biến sắc, cau mày nói: - Không phải nói người này chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh hay sao?

- Không sai, hắn quả thật chỉ là lưỡng tầng cảnh, nhưng lại có thể chiến đấu vượt cấp, cho nên mới nói hắn là thiên tài trong thiên tài.

- Vậy thì không tầm thường! Băng Lung gật đầu.

- Khương Hi cũng chết trong tay hắn. Du Tuyết Tình sắc mặt cổ quái. - Chiến đấu tay đôi, bị hắn đánh chết trong 20 nhịp thở.

- Khương Hi? Khương Hi nào? Băng Tâm Cốc ngũ trưởng lão híp mắt, toát ra thần sắc không thể tưởng tượng.

- Chính là Khương Hi kia.

- Sao lại thế được?

- Tuy rằng Khương Hi không xuất thân tông môn hiển hách gì, vẫn luôn là một người cô đơn, nhưng người này có nhiều lần kỳ ngộ, thực lực không kém, không phải Phản Hư bình thường, nghe nói Thế của hắn đã gần đại thành.

- Hắn là một trong những người có hy vọng thăng cấp Hư Vương Cảnh trên Xích Lan Tinh, làm sao lại bị thanh niên kia đánh chết, Du sư muội ngươi không nói đùa?

- Chuyện như vậy, ta làm sao nói đùa? Sư muội ta tận mắt thấy, còn có mười mấy đệ tử làm chứng. Du Tuyết Tình nghiêm mặt.

Chúng trưởng lão Băng Tâm Cốc kinh hãi nhìn nhau, có mấy người nhìn sang ngũ trưởng lão, muốn nghe ý kiến của nàng.

Trong mọi người ngồi đây, chỉ có nàng năm xưa từng giao chiến với Khương Hi, tự nhiên có quyền nói chuyện.

Ngũ trưởng lão không đẩy đưa, trầm ngâm rồi nói: - Ta chiến đấu với Khương Hi là 20 năm trước, tốn suốt một ngày mới đánh hắn trọng thương, nhưng không thể đánh chết hắn. Nếu đổi lại là hôm nay, ta cũng không chắc là đối thủ, trưởng lão Băng Tâm Cốc chúng ta, có thể đấu tay đôi với Khương Hi, sẽ không quá ba người!

Hít....

Tiếng hít hà vang lên, biểu tình các trưởng lão hết sức đặc sắc.

Ngũ trưởng lão không nói quá, chỉ nói sự thật, nhưng chính vì vậy, mới làm mọi người cảm thấy đáng sợ.

- Vậy chẳng phải nói, thực lực thanh niên này có thể xếp ba hạng đầu trong chúng ta?

- Hẳn chỉ mới lưỡng tầng cảnh, nếu để hắn thăng cấp tam tầng cảnh...

- Không chỉ vậy! Chống lại cùng đánh chết là khác nhau, hắn có thể giết Khương Hi, hơn nữa chỉ cần 20 nhịp thở, thực lực có thể chỉ đại trưởng lão mới chống đỡ được!

Chúng trưởng lão sắc mặt ảm đạm, lời này làm bọn họ ủ rũ, bởi vì dù cho đại trưởng lão tự mình ra tay, cũng không chắc có thể lấy mạng Khương Hi trong vòng 20 nhịp thở ngắn ngủi.

Hai mặt nhìn nhau một hồi, sắc mặt mọi người chỉ còn khiếp sợ.

- Đáng tiếc, hắn không phải nữ nhân. Băng Lung xoa trán, cười khổ.

Nếu như Dương Khai là nữa nhân, Băng Lung nhất định không tiếc mọi giá hấp thu hắn vào Băng Tâm Cốc. Nhân tài như vậy, ngày sau cơ hội thăng cấp Hư Vương Cảnh tuyệt đối cao hơn những Phản Hư Cảnh khác.

Sở dĩ Băng Tâm Cốc có thể trở thành một trong hai thế lực lớn trên Xích Lan Tinh, chính vì có một vị Hư Vương Cảnh trấn thủ. Nếu như thêm một vị nữa, vậy có thể hoàn toàn áp chế Hỏa Diệu Tông, vượt trội trở thành đại tông môn đứng đầu Xích Lan Tinh, một tay che trời.

- Không phải nữ nhân thì có sao, đệ tử Băng Tâm Cốc ta không phải cấm lập gia đình, tìm một đệ tử gã cho hắn là được rồi? Có một vị trưởng lão mỉm cười đề nghị.

- Ý này không tệ nhưng người ta chưa chắc đồng ý. Một vị trưởng lão bên cạnh lắc đầu. - Thực lực cùng tư chất của hắn xuất chúng như vậy, còn tuổi không lớn, nào không có nữ nhân đi theo? Nói không chừng có rất nhiều nữ nhân chịu đi theo hắn.

- Những thứ tục phấn đó, nào so sánh được với đệ tử tinh nhuệ Băng Tâm Cốc ta? Hắn có thể được lấy đệ tử tinh nhuệ Băng Tâm Cốc, chính là phúc khí của hắn.

- Lời này không sai.

Một đám trưởng lão xì xào, mỗi người phát biểu ý kiến, hận không thể tìm được một người thích hợp gả cho Dương Khai, trói hắn vào chiếc thuyền Băng Tâm Cốc.

Băng Lung ho khẽ, sắc mặt quái dị nói: - Các ngươi có phải đã quên, người Hỏa Diệu Tông cũng đang tìm hắn. Chỉ riêng Hỏa Diệu Tông, Băng Tâm Cốc ta sẽ không ngại gì, nhưng sau lưng chuyện này có thể dính líu đến Thúy Vi Tinh Lạc Hải đại nhân... Lỡ như chọc vị đại nhân này không vui, Băng Tâm Cốc ta không chắc có thể chịu nổi lửa giận của hắn.

Chúng trưởng lão đồng loạt biến sắc, trở nên im lặng.
Advertisement
';
Advertisement