Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Vị phu nhân này, Lưu mỗ khuyên ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói, đỡ phải bị hành hạ, Lưu mỗ là người tu luyện, không muốn làm khó một phụ nữ. Trong chiến trường, một người lớn tuổi hơn trong hai nam tử kia lên tiếng, khuyên bảo nàng kia ngừng chống cự.

Nam tử còn lại hừ lạnh: - Lưu sư huynh nhiều lời với nàng làm gì, nữ nhân này dáng người không tệ, chúng ta cứ bắt sống nàng, hảo hảo hưởng thụ một phen, hấp thu tinh khí của nàng, làm cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong!

Mặc dù võ giả Hỏa Diệu Tông tu luyện công pháp hỏa hệ, nhưng lại có một loại bí thuật, có thể sử dụng thánh nguyên băng hệ của đệ tử Băng Tâm Cốc để tăng tu vi trong thời gian ngắn.

Hai đại tông môn nhằm vào nhau vô số năm, nữ đệ tử Băng Tâm Cốc mất tích không ít, trên cơ bản đều bị Hỏa Diệu Tông bắt đi.

Kết cục của những người mất tích có thể tưởng tượng được.

Tuy rằng loại bí thuật này cũng có nguy hiểm nhất định đối với người Hỏa Diệu Tông, nhưng rất nhiều đệ tử Hỏa Diệu Tông không hề úy kỵ, ngược lại còn đổ xô mà làm, lấy việc lăng nhục và thải bổ đệ tử Băng Tâm Cốc làm vinh.

Cao tầng Hỏa Diệu Tông vẫn bỏ mặc cho tới bây giờ.

Hai người Hỏa Diệu Tông một người mặt đỏ, một người mặt đen, gây nhiễu loạn tinh thần của nàng.

- Hèn hạ, vô sỉ! Cô gái kia cắn răng, thánh nguyên bắt đầu khởi động, vô số chú chim trắng như ngọc rất sống động, được ngưng tụ từ thánh nguyên băng hệ, tiếng chim hót vang lên, tản ra bốn phương tám hướng, định quấy nhiễu tầm mắt của hai người.

- Muốn chạy sao! Tên đệ tử Hỏa Diệu Tông trẻ hơn lộ vẻ ác độc, thánh nguyên hỏa hệ cuồn cuộn làm cho cả người hắn như một quả cầu lửa, không nói không rằng, đón lấy đàn chim.

Đàn chim băng tan thành mây khói, ngọn lửa ngập trời.

Tên họ Lưu thừa cơ đánh ra một quyền.

Một hư ảnh hổ to lớn xuất hiện, tiếng hổ gầm rung trời, há cái miệng đỏ lòm như máu về phía cô gái.

Cô gái bị tả hữu giáp công, vô cùng chật vật, tuy rằng dùng hết thủ đoạn hóa giải nguy cơ, nhưng đầu vai vẫn bị con hổ cào phải, tạo thành vết thương khoảng nửa xích, máu tươi trào ra.

Thân hình lảo đảo, đợi sau khi ổn định thân thể, hai người Hỏa Diệu Tông đã dữ tợn lao tới trước mặt nàng.

Cô gái lộ vẻ tuyệt vọng, đôi mắt đẹp ánh lên chút hoài niệm, nhưng hoài niệm này nhanh chóng vỡ tan, thay vào đó là ý định tự tử.

Nàng biết, nếu mình rơi vào tay Hỏa Diệu Tông thì còn tệ hơn là chết.

Cho nên bình thường lúc nữ đệ tử Băng Tâm Cốc đi ra ngoài, các trưởng lão đều dặn dò các nàng, so với bị bắt thì tự vẫn còn hơn!

Mỗi người đều ghi nhớ câu nói này.

- Không xong, tiện tỳ này muốn chết! Tên trẻ tuổi hơn cả kinh thất sắc, hắn đã từng chiến đấu với không ít đệ tử Băng Tâm Cốc, đã từng gặp qua cảnh này, đương nhiên biết nàng muốn làm gì.

- Muốn chết cũng không dễ như vậy! Tên họ Lưu cười, đưa tay ném ra một bí bảo dây thừng, sợi dây như có linh tính trói cô gái lại.

Ngay sau đó hắn kéo sợi dây, lập tức cô gái bị siết chặt.

Thánh nguyên đang dâng lên bỗng ổn định lại, cô gái ngây người, ánh mắt hoảng sợ.

- Ha ha, Thúc Nguyên Tác này của Lưu mỗ là mời đại sư luyện khí chế tạo chuyên dùng cho đệ tử Băng Tâm Cốc các ngươi, bị Thúc Nguyên Tác trói trúng, ngươi đừng hòng tự bạo được. Tên họ Lưu thấy đã đắc thủ, không thèm giả tạo nữa, tà ác nhìn cô gái, vẻ mặt dâm tà.

- Giết ta đi! Cô gái vùng vẫy, nhưng mặc cho nàng cố gắng thế nào cũng không thể thúc giục thánh nguyên, dường như sợi dây thừng có thể khắc chế lực lượng thánh nguyên của nàng.

Đối phương nói không sai, bí bảo này đúng là chuyên dùng cho đệ tử Băng Tâm Cốc, bị dây thừng này trói trúng, nàng căn bản không thể thúc giục thánh nguyên.

- Sao ta lại nỡ giết ngươi chứ! Tên họ Lưu cười tà. - Bắt sống một đệ tử Băng Tâm Cốc không dễ, hơn nữa ngươi còn xinh đẹp như vậy, Lưu mỗ yêu còn không hết nữa là.

Sắc mặt cô gái trắng bệch, nàng gần như thấy được vận mệnh thê thảm của mình.

- Còn muốn cắn lưỡi tự vận! Ngươi nghĩ gì vậy? Tên trẻ tuổi hừ lạnh, chỉ một ngón tay, một đạo thánh nguyên đánh vào cơ thể nàng, làm cho nàng đờ người, không thể cử động.

- Rời khỏi đây đã. Tên họ Lưu liếc nhìn chiến trường, không có ý định trợ giúp, đối với hắn mà nói thì bắt sống một kẻ địch là quá đủ.

- Sư đệ đi chung với ngươi. Tên kia cười hì hì nói, nụ cười đầy thâm ý.

- Đương nhiên không thiếu phần của sư đệ. Tên họ Lưu hiểu ý, cất bước đi lên, định ôm lấy cô gái.

Nhưng hắn vừa đi được ba bước, đột nhiên có một bóng người quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, chặn giữa hắn và cô gái kia.

Tên họ Lưu hoảng sợ, theo bản năng nhảy ra sau mấy trượng, cảnh giác quan sát người mới tới, miệng nạt nhỏ: - Bằng hữu là ai?

Đối phương không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh thấu xương, cho dù hắn tu luyện công pháp hỏa hệ cũng cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

- Sư huynh... Tên trẻ tuổi cũng cảm thấy không ổn, đột nhiên xuất hiện một người thanh niên nhìn họ với ánh mắt bất thiện, ánh mắt ẩn hiện sát ý, rõ ràng không phải người của mình.

Tên họ Lưu nhíu mày, bỗng nhiên sáng mắt, cả kinh kêu lên: - Là ngươi!

Hiển nhiên hắn đã nhận ra thân phận của người mới tới!

Vừa dứt lời, hắn không hề do dự mà lập tức xoay người, triển khai thân pháp chạy thật nhanh!

Tên còn lại sửng sốt, cũng không dám ở lại, biến thành một ánh lửa, nhanh chóng vọt đi.

Lai giả bất thiện, hơn nữa tu vi đã đạt Phản Hư Cảnh, bọn họ căn bản không có cửa đánh lại, bỏ qua cô gái kia cũng tiếc nhưng tính mạng của mình đáng giá hơn.

Hơn nữa, hai người đều nhận ra tên kia là người bọn họ đang tìm kiếm, bây giờ nhiệm vụ trọng yếu nhất là báo tin này lên trên, đâu còn lòng dạ quan tâm mấy thứ khác.

Tốc độ của hai người rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy được mấy trăm trượng.

Thanh niên kia không thèm để ý, đợi đến khi thân ảnh hai người họ sắp biến mất khỏi tầm mắt mới từ từ đưa tay lên, búng tay hai cái.

Tiếng xé gió rin rít.

Ở xa xa, hai tiếng hét thảm thiết vang lên, hai tên Hỏa Diệu Tông đang bỏ chạy bỗng ngừng lại, thân hình đổ sầm xuống như bị sét đánh.

Cô gái giật mình, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bóng lưng của thanh niên trước mặt, nhất thời cảm thấy bóng lưng này rộng lớn như dòng sông, hùng vĩ như núi cao, sâu trong đáy lòng tràn ngập cảm kích.

Nàng không ngờ đúng thời khắc nguy hiểm nhất lại có cường giả ra tay giúp đỡ mình.

Băng Tâm Cốc không có nam đệ tử, không biết người trước mặt này có phải người của những tông môn phụ thuộc Băng Tâm Cốc không?

Nàng định mở miệng nói cảm tạ, nhưng lúc nãy bị tên đệ tử Hỏa Diệu Tông phong ấn, vừa mở miệng chỉ phát ra tiếng ú ớ, một chữ cũng không nói ra được.

Nhưng... tại sao bóng lưng của hắn nhìn có chút quen mắt? Hình như đã thấy ở đâu rồi.

Trong lòng cô gái hồ nghi không hiểu.

Sau khi đánh chết hai tên Hỏa Diệu Tông, sát khí của hắn tiêu tan, xoay người nhìn cô gái.

Bốn mắt nhìn nhau, cô gái như bị hóa đá, bất động tại chỗ, nhìn thấy khuôn mặt của người cứu mình làm nàng kịch liệt run rẩy.

Nàng gần như không thể tin vào mắt mình!

Dương Khai thở dài: - Thanh Nhã tiền bối, nhiều năm không gặp.

Vừa nói vừa đảo tay chặt đứt dây trói, không có bí bảo trói buộc, Thanh Nhã chỉ vận chuyển thánh nguyên một chút là phá giải được phong ấn, nhưng nàng vẫn nhìn hắn, khiếp sợ không nói nên lời.

Nàng không ngờ người cứu mình lại là Dương Khai!

Chính là cái người làm cho Xích Lan Tinh sôi sục một năm gần đây!

Mà thực lực của hắn hôm nay, mình cũng nhìn không thấu, có nghĩa là chênh lệch với mình ít nhất là hơn một đại cảnh giới! Chỉ có chênh lệch lớn như vậy mình mới không thấy được tu vi của hắn.

Sao hắn có thể trưởng thành nhanh như vậy?

Thanh Nhã nghĩ Tô Nhan đã rất kinh khủng, dù sao lúc các nàng rời khỏi Thông Huyền đại lục, khi đó tu vi của Tô Nhan còn không bằng nàng, nhưng từ khi đi vào Tinh Vực Tô Nhan đã vượt lên, với tốc độ làm cho người ta thán phục, đạt tới Phản Hư nhất tầng cảnh.

Mà dường như tu vi của Dương Khai còn cao hơn Tô Nhan.

Những năm này hắn ở đâu? Hắn tu luyện như thế nào?

Thanh Nhã rối bời.

Một lúc sau, nàng mới từ từ ổn định lại, nghi ngờ hỏi: - Dương Khai? Quả thật là ngươi?

- Là ta. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn cũng không ngờ mình lại đụng phải Băng chủ Thanh Nhã trên Xích Lan Tinh.

Lúc gặp được đối phương, Dương Khai cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Thanh Nhã ở chung với Tô Nhan, Thanh Nhã ở đây, vậy Tô Nhan đâu? Có phải nàng cũng ở đây? Dương Khai run lên, gần như không thể khống chế hy vọng trong lòng.

- Thanh Nhã tiền bối, Tô Nhan nàng... Dương Khai hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi, thanh âm khô khốc, hắn sợ mình phải nghe đáp án làm mình thất vọng.

- Tô Nhan khỏe lắm, ngươi không cần lo lắng. Thanh Nhã trả lời làm cho Dương Khai buông được khối cự thạch đè nặng trong lòng.

Hơn ba mươi năm, từ lúc chia tay đã hơn ba mươi năm trôi qua! Loại cảm giác này khác với Hạ Ngưng Thường, tuy rằng Dương Khai và Hạ Ngưng Thường cũng nhiều năm không gặp, nhưng hắn biết nàng luôn ở Thông Huyền đại lục chờ đợi mình.

Tô Nhan thì khác, qua nhiều năm như vậy, Dương Khai không biết nàng ở đâu, sống như thế nào, có bình an hay không.

Loại cảm giác lo lắng này còn đau khổ hơn nhiều so với cảm giác nhớ nhung.

Một câu nói của Thanh Nhã khiến hắn nở nụ cười, nụ cười đầy thư thái vì trút bỏ được gánh nặng.

- Các người quả thật ở cùng một chỗ sao? Dương Khai lại hỏi. - Hiện tại nàng đang ở đâu?

- Bây giờ nàng không có ở đây, nàng đang ở Băng Tâm Cốc.

- Băng Tâm Cốc, các ngươi vào Băng Tâm Cốc? Dương Khai ngạc nhiên.
Advertisement
';
Advertisement