Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhiễm Vân Đình quan sát cô gái, nét mặt tán thưởng: - Không tệ, nhìn dáng vẻ của ngươi, Băng Ngọc Công lại có tiến triển, không uổng công vi sư bồi dưỡng ngươi, thậm chí không tiếc phá lệ truyền thần công này cho ngươi.

Nét mặt cô gái không vui không buồn, từ khi đi vào vẫn vậy, toàn thân tỏa ra hơi lạnh thấu xương, như là một khối băng.

Nghe vậy, cô gái nói: - Sư tôn ưu ái, đệ tử không dám sơ suất.

- Rất tốt, ngồi đi! Nhiễm Vân Đình hơi gật đầu, chỉ một cái bồ đoàn bằng ngọc trước mặt.

Hôm nay là ngày giải đáp mỗi tháng một lần, mỗi tháng khi tới ngày này, cô đều tới thỉnh an Nhiễm Vân Đình, sẵn tiện mời nàng giải đáp thắc mắc và các vấn đề về tu luyện.

Hai thầy trò đã gặp nhau nhiều lần cho nên cũng không có xa lạ gì, ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Gần đây khi tu luyện có vấn đề gì không hiểu không?

Nhiễm Vân Đình ôn hòa hỏi.

Tuy rằng hiện giờ tu vi của nàng cao hơn đệ tử mình hai tầng nhỏ, nhưng dựa vào tốc độ tu luyện này, chỉ sợ không tới mấy năm sẽ có thể ngang hàng với mình, sau đó nữa có thể còn đạt tới độ cao cỡ thái thượng trưởng lão, Nhiễm Vân Đình rất kỳ vọng vào nàng, rất kiên nhẫn.

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, đang muốn lên tiếng nói thì đôi mắt đẹp chợt liếc thấy bức họa treo trên bức tường băng sau lưng Nhiễm Vân Đình.

Thân thể mềm mại chấn động mạnh, từ trước đến nay vốn lạnh lùng, trời sập cũng không quan tâm nhưng giờ nàng lại rung động, ánh mắt lộ vẻ kinh nhân, nhìn chằm chằm nhân vật trên bức họa.

Ánh mắt của cô rất phức tạp, có vui mừng, có khó tin, có mờ mịt... biến đổi nhiều lần.

Bất quá chỉ trong chớp mắt, nàng đã thu lại nét khác thường của mình.

- Ngươi biết người này? Mặc dù nét mặt nàng thay đổi nhanh chóng, nhưng không giấu được Nhiễm Vân Đình, nghi ngờ hỏi.

Cô gái chậm rãi lắc đầu: - Không nhận ra.

Nhiễm Vân Đình nhướng mày, có chút nghi ngờ.

Cô gái nói: - Phòng của sư tôn ngày thường đơn sơ, trừ giường ghế ra thì không còn gì khác, bỗng nhiên hôm nay có một bức họa nam nhân cho nên đệ tử có chút kinh ngạc.

Nghe nàng giải thích như vậy, Nhiễm Vân Đình không truy hỏi nữa, gật đầu nói: - À, người trong tranh ta cũng chưa thấy qua, chỉ có điều gần đây Hỏa Diệu Tông đang tìm người này, cốc chủ cũng hạ lệnh cho các đệ tử ra ngoài tìm kiếm, hắn có thể là nhân vật then chốt hóa giải nguy cơ của Băng Tâm Cốc!

- Thì ra là thế! Cô gái cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhiễm Vân Đình quan sát nàng, không thấy chỗ nào khả nghi, trong lòng đã tin lời giải thích của nàng 7, 8 phần, khẽ mỉm cười nói:

- Chuyện như vậy để người khác lo được rồi, nhiệm vụ chủ yếu của ngươi bây giờ là cố gắng tu luyện, nhanh chóng đạt tới cảnh giới của vi sư, đến lúc đó Băng Tâm Cốc sẽ là thiên hạ của ngươi, ngươi đừng để ta thất vọng.

- Đệ tử sẽ dốc hết toàn lực! Cô gái trầm giọng nói.

- Vậy là tốt, à, ngươi nói về vấn đề ngươi gặp khi tu luyện đi. Nhiễm Vân Đình ôn hoà nói.

Lúc này cô gái mới lên tiếng hỏi mấy vấn đề của nàng, Nhiễm Vân Đình nghe xong cẩn thận giảng giải, thầy trò hai người một hỏi một đáp, thời gian thấm thoắt trôi qua.

Nháy mắt đã tới bình minh, cô gái đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi băng thất, cô gái từ từ đi ra ngoài, lát sau đã ra khỏi khu vực nội đảo Băng Tuyệt Đảo, đi ra ngoại đảo.

Băng Tuyệt Đảo phân làm nội đảo và ngoại đảo, nội đảo phòng hộ nghiêm mật, đệ tử bình thường không được đi vào, chỉ có đệ tử thân truyền của các trưởng lão và nhân viên hạch tâm của Băng Tâm Cốc mới có thể đi vào.

Còn ngoại đảo là nơi tu luyện của các đệ tử bình thường.

Ngoại đảo chiếm diện tích cực lớn, cô gái chạy thẳng tới một tòa băng phong ở hướng đông nam.

Trong mỗi tòa băng phong gồm mấy trăm băng phủ, mà ngoại đảo lại có mấy trăm tòa băng phong!

Băng phủ chính là động phủ cho các đệ tử tu luyện, dựa vào tu vi cao thấp và cống chiến đối với Băng Tâm Cốc, các đệ tử được cấp băng phủ với cấp bậc khác nhau.

Cô gái đi tới trước một tòa băng phủ nằm dựa vào chân núi, đưa tay đánh ra một đạo thánh nguyên, rót vào cấm chế, lẳng lặng chờ đợi.

Chờ một hồi lâu vẫn không có gì xảy ra.

Cô gái nhíu mày, lấy ra một tấm lệnh bài từ nhẫn không gian của mình đặt lên cấm chế trước băng phủ, ngay sau đó, một lối đi hiện ra.

Cô gái lắc mình đi vào trong đó, bước chân dồn dập.

Rất nhanh, nàng đã tới tầng trong nhất, nhìn quanh không có dấu vết của người nào khác, nhưng trên tủ sách có một phong thư, phía trên viết "Tô Nhan thân khải!"

Tay nàng khẽ run, cầm lá thư lên, rút tờ giấy bên trong ra cẩn thận đọc.

- Tô Nhan, ta nhận lệnh của Trưởng lão hội theo chúng đồng môn ra ngoài thi hành nhiệm vụ, mệnh lệnh quá gấp rút nên không thể cùng ngươi cáo biệt, nếu ngươi tới tìm ta nhất định sẽ đọc được lá thư này, nhiệm vụ lần này là tìm một người, mà người đó lại là Dương Khai! Hắn đã đến Xích Lan Tinh, chỉ có điều không biết tại sao Hỏa Diệu Tông lại tìm hắn, Băng Tâm Cốc cũng đang tìm hắn! Ngươi nhớ kỹ, không nên vọng động, tất cả chờ ta trở lại rồi nói sau!

Lạc khoản là Thanh Nhã!

Đã từng là cường giả đỉnh cao trên Thông Huyền đại lục, Băng chủ Thanh Nhã!

Tô Nhan đọc đi đọc lại nhiều lần, thân thể mềm mại khẽ run, xác định bản thân không nhìn nhầm.

Dương Khai thật sự tới rồi!

Lúc ở trong băng thất của sư tôn gặp bức họa của Dương Khai, Tô Nhan gần như không thể tin được, nhưng không tiện hỏi thăm Nhiễm Vân Đình, cho nên nàng vội vàng tìm Thanh Nhã, muốn hỏi xem nàng có nghe phong thanh được gì không.

Năm đó Thanh Nhã và nàng cùng tới Băng Tâm Cốc, dù sao Thanh Nhã cũng tu luyện công pháp băng hệ, tu vi không cao chỉ vì thiên địa linh khí trên Thông Huyền đại lục không đủ, cho nên khi Nhiễm Vân Đình mang Tô Nhan về Băng Tâm Cốc cũng mang cả Thanh Nhã.

Chỉ là Thanh Nhã tuy rằng tư chất không tầm thường, nhưng không cách nào so sánh với Tô Nhan, nàng chỉ có thể sinh hoạt ở ngoại đảo, là một đệ tử bình thường của Băng Tâm Cốc, bây giờ cũng chỉ có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, nhưng rất nhanh sẽ đột phá Thánh Vương tam tầng cảnh.

Tô Nhan thường xuyên đến thăm Thanh Nhã, hai người cùng xuất thân từ Thông Huyền đại lục, đương nhiên có quan hệ thân mật.

Nhưng lần này Tô Nhan đã tới chậm.

Hôm qua sau khi Trưởng lão hội thương nghị, lập tức quyết định phái đệ tử ra ngoài tìm kiếm dấu vết của Dương Khai, nhận được mệnh lệnh, trong ngày hôm đó Thanh Nhã cùng vô số đồng môn rời khỏi Băng Tuyệt Đảo.

Nàng không thể vào nội đảo truyền tin cho Tô Nhan, lại biết Tô Nhan nhất định sẽ đến thăm mình, cho nên trước khi đi để lại một phong thư, báo cho Tô Nhan tin tức về Dương Khai.

Tay cầm lá thư, trong lòng Tô Nhan phập phòng, hốc mắt hơi ướt.

Nếu để cho Nhiễm Vân Đình thấy cảnh tượng này, nàng nhất định sẽ thất kinh.

Nàng vẫn cho rằng Tô Nhan là một người tâm như băng tuyết, mọi chuyện không để trong lòng, sao lại bị một phong thư làm chấn động tâm thần như vậy?

Mấy chục năm đau khổ nhớ nhung, tất cả đều được giải phóng, đủ để nuốt sống Tô Nhan!

Khí huyết dâng trào, sắc mặt của Tô Nhan bỗng tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, thánh nguyên toàn thân xao động.

Tô Nhan biến sắc, không dám sơ suất, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, vận công hóa giải.

Hồi lâu sau, khí tức hỗn loạn mới từ từ lắng xuống, nàng cất kỹ lá thư rồi đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi băng phủ của Thanh Nhã!

Đệ tử của hai đại thế lực đứng đầu Xích Lan Tinh liên tiếp xuất động, rút giây động rừng, trong thời gian rất ngắn, gần như cả Xích Lan Tinh đều bị khuấy động.

Các tông môn thế gia có quan hệ thân mật với hai đại thế lực cũng hỗ trợ, phối hợp với Hỏa Diệu Tông hoặc Băng Tâm Cốc, toàn lực tìm kiếm dấu vết của Dương Khai.

Toàn bộ Xích Lan Tinh như sôi sục lên!

Dương Khai như đã biến mất, không ai tìm được dấu vết của hắn.

..

Trong Tiểu Huyền Giới, Dương Khai dốc lòng tu luyện.

Hắn không vội ra ngoài, thật vất vả mới thoát khỏi Lạc Hải, sao Dương Khai dám lỗ mãng xuất hiện trở lại?

Có trời mới biết Lạc Hải có đang tìm hắn hay không? Vạn nhất ra ngoài chui đầu vô lưới, lại phải mất công chạy trốn.

Thừa dịp này củng cố lại thu hoạch mấy ngày trước của mình.

Lực lượng vô hình dao động, tràn ra từ lầu các của Hạ Ngưng Thường, đó là lực lượng không gian vô cùng huyền diệu.

Tiểu Huyền Giới vốn có phương viên trăm dặm, mấy chục ngàn người của Nhân Yêu Ma tam tộc sinh sống ở đây, tuy rằng không chật chội nhưng phạm vi hoạt động cũng không lớn.

Nhưng hôm nay, theo lực lượng không gian dao động lan ra, diện tích của Tiểu Huyền Giới lại khuếch trương với tốc độ cực nhanh, vùng đất vốn không thấy được dần dần hiện ra trước mặt mọi người.

200 dặm, 500 dặm, 1000 dặm...

2000 dặm...

3000 dặm...

Rất nhanh, cường giả Nhân Yêu Ma tam tộc đang bế quan đều cảm giác thấy điều bất thường, rối rít xuất quan, dùng thần niệm dò xét bốn phía, lập tức phát hiện biến hóa dị thường của Tiểu Huyền Giới.

- Lăng huynh, không ngờ phiến tiểu thiên địa này lại khuếch trương, ta không nhìn lầm chứ? Mộng Vô Nhai bay lên trời, nhìn cảnh tượng ly kỳ ở phía xa, biểu tình rung động.

- Không nhìn lầm. Lăng Thái Hư chậm rãi lắc đầu. - Đúng thật là đang khuếch trương.

- Ha ha ha! Tiếng cười to vang lên, Yêu tộc Đại Tôn Lôi Long lắc mình đi tới bên cạnh Mộng Vô Nhai. - Tốt lắm, không cần phải chen lấn chung một chỗ với đám người Trường Uyên nữa, bổn tọa chịu đủ ma khí trên người bọn họ rồi!

- Lôi Long, lời này của ngươi bản tôn nghe được đấy. Hừ lạnh một tiếng, Ma Tôn Trường Uyên thản nhiên hiện thân.

- Nghe được thì thế nào? Lôi Long ta không cần nói xấu sau lưng ngươi, nói trước mặt cho ngươi nghe đấy. Lôi Long bĩu môi.

Trường Uyên hừ lạnh: - Ngươi cho là bản tôn nguyện ý nhét chung một chỗ với các ngươi sao? Yêu khí trên người các ngươi cũng chả tốt đẹp gì.

Lôi Long cười hắc hắc, không chút phật lòng.

Tuy rằng hiện giờ Nhân Yêu Ma tam tộc đều sinh hoạt trong Tiểu Huyền Giới không có phân tranh gì lớn, nhưng cạnh tranh lẫn nhau lại rất kịch liệt, Dương Khai cho bọn hắn cơ hội này, bọn họ bây giờ ai cũng khí lực sung mãn, tìm hiểu sâu hơn về võ đạo, tìm kiếm lực lượng cường đại hơn.

Cho nên ngẫu nhiên đụng nhau sẽ đấu võ mồm, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
Advertisement
';
Advertisement