Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tất cả mọi người đều không dự liệu được cục diện như thế này, cũng chưa có ai gặp qua tình huống như vậy, thậm chí cũng chưa từng nghe nói đến.

Năm người cùng ở trong lĩnh vực lốc xoáy, nhưng đại đa số uy năng của lĩnh vực lốc xoáy lại bị một người lôi kéo qua, dường như đến lĩnh vực lốc xoáy cũng bắt đầu nhằm vào người kia, không cho hắn đi tới chỗ trung tâm.

Áp lực của đám ba người lão giả giảm đi, đương nhiên là thấy được một tia hi vọng, không muốn đem Vực Thạch dâng lên cho người.

Bọn họ với tốc độ cực nhanh, hướng về chỗ gần trung tâm, biểu hiện kiên quyết và tàn bạo, trên người toát ra một khí thế sát phạt, hiển nhiên không có hảo ý.

Vẻ mặt Tuyết Chuẩn khẽ biến đổi, sau khi hô to một tiếng nhắc nhở Dương Khai, đồng thời định tiến về phía trước.

- Không muốn chết thì chờ ở đó! Giọng Dương Khai bỗng vang lên bên tai nàng.

Bước chân Tuyết Chuẩn đã nâng lên cuối cùng cũng không bước ra, sắc mặt nàng biến đổi nhìn chăm chú bóng dáng Dương Khai, chân mày khẽ nhíu lại, không hiểu Dương Khai đang giở trò quỷ gì.

Nhưng nàng không tìm hiểu sâu, nàng lựa chọn tin Dương Khai.

Dáng vẻ Dương Khai dường như đang rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm, uy năng khổng lồ của lĩnh vực bị hắn hấp dẫn kia không phải là thứ một Phản Hư Cảnh có thể chịu đựng, hắn có thể đứng ở nơi đó cũng đã là một kỳ tích.

Tuyết Chuẩn cảm nhận được rất rõ, Thế của bản thân Dương Khai đang bị áp chế trở lại trong cơ thể hắn từng tấc chút từng chút một, Thế của hắn căn bản không thể chống lại uy năng quỷ dị của lĩnh vực kia.

Tuyết Chuẩn không khỏi không lo lắng, nàng không biết sau khi Thế của Dương bị áp chế hoàn toàn, tên này sẽ có kết cục như thế nào.

Rất có khả năng mất mạng tại chỗ!

Nếu thực sự là như vậy, Khinh La muội muội sẽ rất đau lòng, nghe nói tình cảm của hai người bọn họ rất tốt

Khi nàng đang lo lắng quan sát, Thế của Dương Khai cùng uy năng của lĩnh vực lốc xoáy đụng nhau, giống như hai cỗ đại quân đang giao chiến ác liệt, nhưng Thế của Dương Khai lại là đội quân bị tan rã, một đường binh bại như núi đổ, luôn bị áp chế.

Thế từng chút từng chút bị rút nhỏ, cuối cùng chỉ bảo trùm xung quanh thân thể Dương Khai.

Dao động trong lĩnh vực lốc xoáy càng quỷ dị cuồng bạo hơn, dường như tất cả uy năng đều bị Dương Khai hấp dẫn, hướng về phía hắn phát khởi một đòn tấn công hung mãnh và tàn nhẫn cuối cùng, trong nháy mắt liền phá hủy Thế của hắn, hoàn toàn nhấn chìm hắn.

Tuyết Chuẩn không kiềm được hét lên một tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác, có chút không đành lòng nhìn thấy cảnh Dương Khai nổ tan xác mà chết.

Cảnh tượng máu thịt văng tung té trong tưởng tượng không truyền đến, Tuyết Chuẩn kinh nghi không ngừng, ngay sau đó nàng liền nghe thấy tiếng Dương Khai cười to trong tình thế không lối thoát đó, thể hiện vui sướng vô cùng.

Nàng quay đầu lại liếc nhìn, một lần nữa Dương Khai hiện ra trước mắt, ngạc nhiên phát hiện, Dương Khai bị lĩnh vực nhấn chìm nhưng lại không bị thương chút nào.

- Tại sao lại như vậy? Tuyết Chuẩn sợ ngây người.

Nàng rõ ràng không cảm nhận được Dương khai phóng ra bất kì lực lượng nào của Thế. Hắn ở vào chính vị trí trung tâm của lĩnh vực lốc xoáy, không phòng thân chút nào, lại bình yên vô sự!

Có một loại lực lượng thần kỳ vây quanh Dương Khai, khiến hắn cùng với lĩnh vực lốc xoáy hòa hợp với nhau, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tuyết Chuẩn cảm giác bản thân chắc chắn không thể phát hiện tồn tại của Dương Khai. Hắn giờ phút này, dường như đã cùng lĩnh vực lốc xoáy hòa hợp thành một thể, trở thành một phần của lĩnh vực lốc xoáy.

Hắn dừng chân ở giữa không trung, đặt chân mạnh xuống, đang đường hoàng đi tới vị trí trung tâm nhất.

Theo bước chân của hắn hạ xuống, lĩnh vực lốc xoáy bị hắn quấy động hỗn loạn lại một lần nữa khôi phục bình thường, áp lực kinh khủng vốn dĩ tồn tại từ bốn phương tám hướng lại đánh ngược trở lại, khiến Tuyết Chuẩn không chịu được kêu lên một tiếng đau đớn, ngăn cản đầy gian khổ.

Đám ba người lão giả chính là không có vận may như vậy rồi.

Lúc trước áp lực giảm mạnh, bọn họ điên cuồng mà tiến vào trong, phút chốc tiến vào phía trong mấy chục trượng, cách vị trí hiện tại của Dương Khai cũng chỉ chừng mười trượng.

Giờ này áp lực trong lĩnh vực lốc xoáy lại lần nữa quay trở về, bọn họ sao có thể chịu đựng.

Uy năng lĩnh vực xảy ra đột ngột khiến ba người kinh hãi muốn chết, hoảng hốt hét lớn, liều mạng thúc giục thánh nguyên, tế ra các loại bí bảo bảo vệ quanh thân, ý đồ rút về phía sau.

Nơi này vốn dĩ không phải là nơi bọn họ có thể tới, nếu không có Dương Khai thu hút phần lớn áp lực của lĩnh vực lốc xoáy, bọn họ cũng không có bản lãnh đi vào đây.

Giờ này muốn quay trở về, chắc chắn đã muộn rồi.

Bọn họ không thể chống lại lực lượng huyền diệu bộc phát ra từ trong lĩnh vực, từng món bí bảo phòng hộ vỡ ra thành phấn vụn, trong tiếng kêu lớn nhỏ, ba người liên tiếp nổ tan xác mà chết, máu tươi nội tạng rơi đầy mặt đất.

Tuyết Chuẩn kinh ngạc nhìn tất cả những điều này, nhìn ba cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, trong thời gian ngắn ngủi chết một cách oan uổng, một luồng khí lạnh chạy từ đầu đến chân.

Nàng bỗng nhiên nhớ lại lời Dương Khai trước đó nhắc nhở mình.

Không muốn chết thì chờ ở đó!

Nàng dám khẳng định, bản thân mình lúc đó nếu như không có nghe theo lời Dương Khai khuyên giải, kết quả của đám ba người lão giả chắc chắn cũng là của mình, mình nhất định sẽ nuốt hận tại chỗ.

Một loại cảm giác từ cõi chết trở về không khỏi chạy xuyên qua đầu, sắc mặt Tuyết Chuẩn có chút trắng bệch.

Tên nàythì ra đã có chủ ý này sao? Thì ra hắn vẫn muốn đem bản thân mình dung nhập vào trong lĩnh vực lốc xoáy, thoát khỏi tấn công của lĩnh vực lốc xoáy nhằm vào hắn? Hắn sao lại có tự tin có thể đến mức này? Hiểu biết của hắn đối với Thế rốt cuộc sâu bao nhiêu?

Hắn có phải đã tìm hiểu được ảo diệu của lĩnh vực hay không?

Trong lòng Tuyết Chuẩn có vô số vấn đề thắc mắc, lại không tiện hỏi. Nàng chỉ biết trình độ võ đạo của tên này chỉ có thể khiến mình ngước nhìn.

Thật ra lĩnh vực lốc xoáy trước mắt tuy rằng đủ lớn mạnh, nhưng nếu như đám ba người lão giả tiến hành tuần tự, từng chút từng chút tìm hiểu huyền bí trong đó, từng bước từng bước thúc đẩy khoảng cách của bản thân, chưa chắc không có cơ hội đi thẳng tới chỗ trung tâm, cũng không đến mức chết thảm ở trong đó.

Tiếc là bọn họ không có cơ hội này, Dương Khai cho bọn họ hy vọng, khi bọn họ thấy được ánh sáng trước mắt, lại chính là đưa tuyệt vọng tới trước mắt bọn họ.

Hắn không phí nhiều sức, liền mượn uy năng lĩnh vực lốc xoáy đánh chết toàn bộ ba người kia!

Nếu như đây là hắn sớm đã lên kế hoạch, vậy cũng quá ác liệt

Có lẽ chỉ là trùng hợp? Tuyết Chuẩn thần tình cực kỳ phức tạp.

- Thất thần làm gì? Ra ngoài đi. Giọng Dương Khai bỗng nhiên truyền đến, Tuyết Chuẩn hơi kinh hãi, tỉnh hồn lại, bất ngờ lại phát hiện Dương Khai đã đi tới trước mặt mình, trên tay đang cầm hai khối Vực Thạch sáng bóng kỳ lạ.

Khi nói chuyện, tiện tay ném một khối Vực Thạch qua.

Tuyết Chuẩn nhận lấy, nghi ngờ nhìn hắn một cái, chau mày nói: - Tại sao cho ta một khối? Ta cũng không có làm gì.

Dương Khai mỉm cười: - Là ngươi dẫn ta đến đây, Vực Thạch cũng là ngươi phát hiện trước, cho nên phân cho ngươi một khối, không cần sao? Không cần thì trả lại cho ta.

Tuyết Chuẩn với tốc độ cực nhanh thu Vực Thạch vào nhẫn không gian.

Tự nhiên được, tội gì không lấy!

Dương Khai cười hì hì:

- Vực Thạch cho ngươi một khối, nhẫn không gian của ba tên kia ta sẽ cầm, bên trong dường như cũng không có thứ gì tốt.

- Ta cũng không muốn nhẫn không gian của bọn họ. Tuyết Chuẩn khẽ trả lời, trầm ngâm một chút lại lên tiếng nói: - Vậy chúng ta từ biệt ở đây, chúc ngươi may mắn.

- Ngươi không đi ra? Dương khai ngạc nhiên.

- Ta muốn ở lại chỗ này, tiếp tục tìm hiểu!.

Dương Khai gật gật đầu, không có miễn cưỡng nàng, nghiêm mặt nói: - Vậy cũng chúc ngươi may mắn, ta đi trước một bước.

Nói xong, liền bước qua nàng, sải bước hướng ra ngoài.

- Dương Khai! Tuyết Chuẩn bỗng nhiên từ phía sau hô một tiếng!

- Cái gì? Dương Khai quay đầu lại nhìn nàng.

- Ta có thể hỏi một câu hay không, ngươi là làm thế nào dung nhập vào trong lĩnh vực lốc xoáy? Tuyết Chuẩn tò mò nhìn về phía hắn.

Dương Khai sờ cằm, trầm ngâm một lát, khẽ mỉm cười nói: - Thuận thế mà làm thôi.

- Thuận Thế mà làm? Chân mày to của Tuyết Chuẩn nhíu chặt, cẩn thận cảm nhận ý nghĩa sâu sắc trong câu nói này của Dương Khai, bỗng nhiên mắt đẹp sáng ngợi, lộ ra thần sắc cảm kích, thành khẩn nói: - Cảm ơn nhiều!

- Không khách khí. Dương Khai khẽ phất tay, cũng không quay đầu lại, bước về phía trước, càng ngày càng xa.

Trong mấy ngày tiếp theo, Dương Khai vẫn hoạt động ở xung quanh chỗ Huyết Ngục cũ, một khi đã dò xét được lĩnh vực lốc xoáy gần kề với mình và đáp ứng yêu cầu của mình, sẽ đi tìm hiểu một phen, hiểu rõ huyền bí trong đó.

Hấp thu những thần kỳ trong những lĩnh vực lốc xoáy kia, Thế của hắn lớn lên với tốc độ khủng khiếp.

Không có lĩnh vực lốc xoáy nào có thể khiến hắn rơi vào trong đó mà không thể tự kiềm chế, đại đa số lĩnh vực lốc xoáy hắn đều có thể tùy ý ra vào, dù ngẫu nhiên đụng phải một số lĩnh vực lốc xoáy lớn mạnh, mất chút thời gian, hắn vẫn có thể đem thân mình dung nhập vào trong đó, thông hành trong lĩnh vực lốc xoáy không trở ngại.

Hắn phát hiện phương pháp Hứa Đinh Hương đã dạy mình trước đó có chút không đúng.

Tìm hiểu huyền bí của lĩnh vực, dùng Thế của bản thân đi đối kháng có lẽ là một phương pháp, nhưng đem thế của bản thân sáp nhập vào trong đó lại có thể tìm hiểu huyền diệu ở trong đó sâu hơn thêm một bậc.

Cho nên hắn mới nói với Tuyết Chuẩn thuận Thế mà làm.

Nhưng muốn làm được điều này, Thế của bản thân lại cần có lực khống chế cực lớn, nếu không sẽ là tự chuốc lấy nhục.

Vực Thạch không thể thu được nhiều, mặc dù ở trong Huyết Ngục, Vực Thạch cũng là cực kỳ quý hiếm, sau khi chia tay Tuyết Chuẩn nửa tháng, Dương Khai đã gặp mấy chục lĩnh vực lốc xoáy lớn nhỏ, cũng chỉ vẻn vẹn tìm thêm được hai khối Vực Thạch mà thôi.

Trên đường đi, hắn đã nghiên cứu qua Vực Thạch thứ sản vật kỳ lạ này.

Bên trong quả thật tích chứa uy năng của lĩnh vực, thừa hưởng uy năng của lĩnh vực lốc xoáy.

Nhưng uy năng tích chứa trong Vực Thạch này lại cực kỳ ôn hòa, không cường bạo khó chịu như lĩnh vực lốc xoáy.

Kiểu ôn hòa này đủ để cho bất kỳ Phản Hư Cảnh nào có thể hấp thu an toàn, tăng lên hiểu biết của mình đối với Thế, đi tìm hiểu huyền diệu của lĩnh vực.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Vực Thạch có giá trị to lớn.

Ngoài Tuyết Chuẩn, hắn không có gặp bất kỳ người quen nào, bất luận là cường giả của Yêu tộc cùng từ Đế Thần chạy đến đây hay là đám người Tiền Thông tại Thúy Vi Tinh, hắn đều không gặp ai.

Dương Khai cũng không biết đám người Tiền Thông rốt cuộc có đi vào Huyết Ngục không, nhưng nguyên nhân lúc đó bọn họ lưu tại Thúy Vi Tinh chủ yếu chính là thứ này, có lẽ sẽ không bỏ lỡ việc trọng đại này.

Bọn họ có lẽ đã vào rồi, chỉ là không biết đang ở chỗ nào.

Đôi khi rảnh rỗi, Dương Khai cũng sẽ lấy ra la bàn truyền tin, rót thần niệm vào trong, để có thể liên lạc với đám người Tiền Thông.

Đáng tiếcnhững ngày này trôi qua, trong truyền tin la bàn cũng không có hồi âm.

Một ngày kia, Dương Khai đang ngồi khoanh chân yên lặng ở một chỗ, khôi phục tinh lực, lại lấy ra la bàn truyền tin dò xét một phen.

Hắn vốn dĩ không chờ mong hy vọng gì, nhưng khi hắn rót thần niệm vào trong, không khỏi thần sắc vui mừng, vội vàng bắt đầu dò xét.

Tiền Thông cuối cùng có hồi đáp rồi!

Hơn nữa lại gọi đồng bạn đi về vị trí của hắn ở phía trước.

Hắn dường như phát hiện thứ gì rất tuyệt!
Advertisement
';
Advertisement