Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe Phiến Khinh La nói như vậy Dương Khai mới hiểu vì sao cường giả Yêu tộc lãnh địa khác lại chạy tới hành cung Xích Nguyệt, thì ra là muốn mượn dùng không gian pháp trận siêu cấp kia.

- Đúng rồi Khinh La, chuyến này Huyết Ngục thí luyện chắc sẽ không dễ dàng, muội cầm lấy vật này, tuy rằng thời gian không nhiều lắm nhưng hãy cố găng luyện hoá đi, có thể nó sẽ có trợ giúp được cho muội ít nhiều.

Dương Khai chợt nhớ tới một vật liền lấy từ nhẫn không gian của mình ra đưa cho Phiến Khinh La.

- Đây là… Phiến Khinh La nghi ngờ nhìn thứ Dương Khai đưa qua, đôi mắt đẹp sáng lên duyên dáng nói:

- Bí bảo cấp Hư Vương? Trong nháy mắt nàng đã nhận ra vật này phát ra năng lượng dao động mãnh liệt, loại dao động đặc thù này chỉ có bí bảo cấp Hư Vương mới có thể có.

- Ừ. Dương Khai khẽ mỉm cười. - Đó là Lôi Hoả Thất Cầm Tiên, ta cảm thấy nó rất thích hợp với muội.

Đôi mắt đẹp của Phiến Khinh La mỉm cười, cũng không có ý khách khí với Dương Khai mà thoải mái nhận lấy Lôi Hoả Thất Cầm Tiên, hơi vận chuyển thánh nguyên rót vào đó, chiếc roi dài kia liền truyền tới một trận tiếng ong ong, phảng phất như có một chút đồng cảm với thánh nguyên của nàng.

- Cái này dường như rất hợp với ta. Phiến Khinh La gương mặt nổi lên chút suy nghĩ. - Chủ nhân trước kia của nó là loài người sao? Sinh mạng lạc ấn lưu lại trong đó cùng bản thân nó có chút không hợp nhau. Nó dường như nhất định phải dùng yêu lực vận chuyển mới có thể phát huy ra toàn bộ uy năng.

- Thế sao?

Dương Khai ngạc nhiên. Hắn còn không biết điều này. Lôi Hoả Thất Cầm Tiên là bảo vật trấn phái của Lôi Đài Tông, Dương Khai sau khi đánh chết Phương Bằng tại Huyền Giới Châu chiếm được chiến lợi phẩm này, Dương Khai cũng không cẩn thận nghiên cứu, mà chỉ mơ hồ cảm nhận bí bảo tạo hình cây roi dài này có khí chất tương xứng với Phiến Khinh La Nữ Vương nên mới đem đưa cho nàng. Ngẫm nghĩ, Phiến Khinh La xinh đẹp quyến rũ động lòng người quăng roi, tóc dài bay múa tay áo phiêu phiêu, làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, làm người ta dâng lên khát vọng muốn chinh phục.

- Nó tên là Lôi Hoả Thất Cầm Tiên?

Phiến Khinh La mừng rỡ thưởng thức cây roi, hơi có chút bộ dáng yêu thích không buông tay. - Không tệ.

- Vậy là đúng rồi, đây có thể là bí bảo của một vị cường giả Yêu tộc ta, cuối cùng lưu lạc tới tay loài người, ta có thể cảm giác được khí tức của chủ nhân ban đầu của nó.

- Muội đã nói như vậy thì đúng là có vẻ như vậy. Dương Khai khẽ nhíu mày. - Lúc ta chiến đấu cùng chủ nhân của bí bảo này cứ có cảm giác đây không phải bí bảo thật lợi hại, nếu quả thực giống muội nói vậy thì là nó chưa phát huy toàn bộ uy năng. Nhưng giờ này tới tay muội muội cũng sẽ không làm bẽ mặt nó.

- Ta nhất định sẽ không phụ nó. Dương Khai, cám ơn huynh. Phiến Khinh La đôi mắt đẹp mê ly nhìn Dương Khai, gương mặt xinh đẹp xuất hiện một tầng đỏ ửng. Bí bảo cấp Hư Vương nàng chưa từng có. Có thể có bí bảo cấp này hẳn là nhân vật cấp bậc Yêu tộc lĩnh chủ. Nàng biết được chỗ quý trọng của bí bảo này hơn bất kỳ ai.

Nhưng lúc này một bí bảo có giá trị khó đoán chừng này Dương Khai nói tặng là tặng mà không hề chớp mắt. Nàng tinh tường cảm nhận được giá trị của mình trong lòng hắn. Tâm hồn thiếu nữ xao động, trong nháy mắt nàng cảm thấy mình đã chờ đợi nhiều năm như vậy giờ như biến thành dòng suối mát tưới nhuồn trái tim làm lòng nàng ngọt ngào.

- Ta…ta có cần phải tránh đi chút không? Hạ Ngưng Thường bên cạnh khẽ hỏi.

Phiến Khinh La sửng sốt, liền sau đó cười khanh khách, chân thành đứng dậy đi tới trước mặt Hạ Ngưng Thường đưa ra bàn tay ngọc nâng cằm Ngưng Thường, đặt đôi môi đỏ mọng của mình lên đó.

- Khinh La tỷ tỷ làm cái gì vậy… Hạ Ngưng Thường còn chưa nói hết đã bị Phiến Khinh La dùng miệng ngăn chặn, cách cái mạng che mặt.

Hai người chạm môi, Hạ Ngưng Thường còn cảm thấy có thứ gì đang hướng vào dò xét trong miệng mình. Trong nháy mắt đôi mắt Ngưng Thường mờ mịt không biết làm sao. Dương Khai ngây người như phỗng.

Một hồi lâu, Phiến Khinh La mới đứng thẳng người đưa ra cái lưỡi đỏ thắm liếm môi dưới, thiên kiều bá mị liếc nhìn Dương Khai kèm theo tiếng cười như chuông bạc rời đi. Để lại Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường nặng nề hít thở.

- Khinh La có phải tạ lễ nhầm người rồi không? Dương Khai đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, nuốt nước miếng khô khốc hỏi. Trước khi đi Phiến Khinh La nháy mắt, thiếu chút nữa đã mang hồn hắn đi theo.

- Ừ. Hạ Ngưng Thường cúi đầu bộ dạng không dám gặp người, vành tai tinh xảo ửng đỏ. Dương Khai nhìn nàng lập tức tâm ý viên mãn nổi lên. Tuy nói Phiến Khinh La tuyệt đối đã tạ lễ lầm người, thậm chí còn cách một tầng khăn che mặt, cũng không biết tại sao lại làm máu hắn sôi trào, gần như đã trêu trọc dục niệm sâu nhất trong lòng hắn. Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Hạ Ngưng Thường ôm lấy eo nàng. Hắn cảm thấy thân thể mềm mại của nàng nóng bừng. …

Đế Thần bên này vốn là định ra có bốn vị Yêu tộc tinh tú tới Thuý Vi Tinh tham gia Huyết Ngục thí luyện. Xích Nguyệt lãnh độc chiếm hai vị, là Phiến Khinh La cùng Dục Hùng. Trừ bộn họ ra còn có Thiên Nhãn Lãnh cùng Huyết Giao Lãnh Di Thiên Huyết Luyện, ngoài ra còn có hai cường giả Yêu tộc, đều là Phản Hư tam tầng cảnh.

Chỉ có điều giờ này Ba Hạc trở về, chuyến này Huyết Ngục thí luyện tự nhiên cũng không thiếu phần hắn. Ba Hạc chọn đúng lúc này nhận sai với Xích Nguyệt, trở về hành cung, cũng là muốn nhân cơ hội tham gia Huyết Ngục thí luyện, kỳ vọng có thể đột phá gông cùm xiềng xích trước mắt nâng cao một bậc. Lại thêm Dương Khai, Đế Thần bên này sẽ xuất động tám người tới Thuý Vi Tinh.

Đến lúc đó có thể sống sót trở về có bao nhiêu, không ai dám bảo đảm, mỗi một lần Huyết Ngục thí luyện đều hung hiểm vạn phần, tối thiểu có hơn phân nửa số cường giả bỏ mạng trong đó. Hung hiểm trong Huyết Ngục không đơn giản đến từ uy năng kinh khủng tràn ngập trong chiến trường, mà nguy hiểm đến từ cạnh tranh từ những đối thủ cạnh tranh từ những hành tinh tu luyện khác.

Có thể nói đại đa số cường giả bỏ mạng đều là tranh đấu lẫn nhau. Nhưng mặc dù nguy hiểm cũng không ngăn trở được quyết tâm cũng như nhiệt tình đi vào Huyết Ngục của những cường giả Phản Hư tam tầng cảnh kia. Đột phá Hư Vương Cảnh cực kỳ khó khăn, trong một trăm người Phản Hư tam tầng cảnh có thể đem thế của bản thân tu luyện tới cảnh giới đại thành, có tư cách đột phá Hư Vương Cảnh không quá hai ba người.

Mà hai trong số hai ba người này có thực sự đột phá thành công thì khả năng không có một ai. Cho nên Hư Vương Cảnh trong cả Tinh Vực đều cực kỳ thưa thớt, mỗi vị võ giả đã tới cảnh giới này đều có thể ngang ngược một phương. Đi vào Huyết Ngục chẳng những có thể cảm nhận uy năng chiến trường mấy vạn năm trước để lại, thậm chí còn có thể tìm được trong đó một loại đặc thù.

Vực thạch! Vực Thạch tạo thành có quan hệ cực lớn với những cường giả Hư Vương Cảnh bỏ mạng kia, bọn họ khi còn sống sau khi khi chết bạo phát lĩnh vực uy năng để cho một số ngọc thạch kỳ lạ trong Huyết Ngục hấp thu, trải qua vô số năm tích luỹ lắng đọng liền tạo thành một loại đặc thù chính là Vực Thạch. Trong Vực Thạch tích chứa lĩnh vực huyền bí, có thể cho võ giả tuỳ thời cơ tuỳ chỗ cảm ngộ. Đại đa số cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đi vào Huyết Ngục thí luyện đều là vì thu Vực Thạch.

Bọn họ không trông cậy mình có thể đột phá Hư Vương Cảnh trong Huyết Ngục, chỉ muốn tìm kiếm một chút Vực Thạch về cẩn thận tìm hiểu huyền diệu trong đó để tinh tiến võ đạo tự thân. Đây là mục đích cuối cùng của đại đa số võ giả đi vào trong đó, cũng là nguyên nhân phát sinh tranh đấu, nếu không có những thứ này tồn tại có lẽ chín phần cường giả đều có thể giữ vững lí trí, sẽ không dễ dàng giao thủ với người khác.

Dù sao tu luyện tới trình độ này thì người nào cũng không muốn bỏ mình. Nhưng chính vì sức hấp dẫn của Vực Thạch mới làm cho mỗi lần Huyết Ngục thí luyện có tỉ lệ bỏ mạng cực kỳ kinh khủng. Phiến Khinh La không nghi ngờ gì hiểu sâu hơn về Huyết Ngục thí luyện so với Dương Khai, những điều này cũng là nàng nói cho Dương Khai. Sau khi biết được trong Huyết Ngục thí luyện còn có Vực Thạch, hắn lập tức cảm thấy hứng thú.

Tuy rằng hắn hiện tại chỉ có tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nhưng một ngày nào đó hắn cũng sẽ đạt tới tam tầng cảnh, phải xung phong tới chí cao vô thượng võ đạo kia. Vực Thạch không thể nghi ngờ có thể trợ giúp cho hắn rất nhiều. Hắn mài quyền sát chưởng đợi từng ngày tới khi Huyết Ngục mở ra.

Trong lúc đó Hạ Ngưng Thường luôn luyện chế đan dược, Dương Khai thì tìm hiểu bộ Hoá Yêu Quyết Xích Nguyệt truyền thụ cho hắn, dùng hết khả năng khai thác lực lượng căn nguyên của thánh linh trong cơ thể mình. Hất thảy đều yên ổn. Nửa tháng sau Dương Khai đang thúc dục lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long trong cơ thể mình bỗng sắc mặt biến đổi hướng đầu nhìn ra bên ngoài. Một lát sau có tiếng đập cửa truyền tới, Dương Khai đứng dậy mở cửa phòng liền thấy Phiến Khinh La đứng ngoài cửa.

- Tới lúc rồi? Dương Khai hỏi.

- Ừm. Phiến Khinh La nhẹ nhàng gật đầu. - Nghĩa mẫu lệnh cho chúng ta đi tập hợp ngay bây giờ.

- Được. Dương Khai gật đầu. - Muội chờ một chút, ta lập tức tới ngay. Sau khi nói xong, hắn xoay người đi vào lầu các, một lát sau liền xuất hiện trước mặt Khinh La để nàng dẫn đường.

Trong một cung điện ở hành cung có một sức mạnh kinh khủng tụ tập, trong này không những có cường giả Yêu tộc tân tú mà còn có vài vị cường giả Hư Vương Cảnh trấn giữ. Chỉ có điều mọi người đều im lặng trầm mặc dường như đang lẳng lặng chờ đợi điều gì đó. Thỉnh thoảng lại có cường giả Yêu tộc đến hướng về phía ba vị lãnh chủ phía trên khom mình thi lễ, sau đó tìm chỗ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Dương Khai cùng Phiến Khinh La cuối cùng cũng tới, một bước đi vào bên trong cung điện, Dương Khai mi mắt co rụt, một thân thánh nguyên vận chuyển không tự chủ. Hắn hoảng sợ phát hiện ra trong cung điện này có ba vị cường giả Hư Vương Cảnh trấn giữ, ngoại trừ Xích Nguyệt ra còn có hai người hắn chưa từng thấy qua. Ánh mắt sắc lạnh của hai người này làm hắn có chút cảm giác tê dại.

- Xích Nguyệt, tại sao lại có tên nhân loại tới đây? Bên tay trái, một lão già tóc đỏ hỏi, gương mặt khả nghi nhìn Dương Khai.

- Đúng vậy Xích Nguyệt, chuyện như vậy cô chưa từng nói với chúng ta, như vậy là có ý gì? Một người bên phải toàn thân toát ra da thịt màu đồng cường tráng cũng tỏ vẻ không hiểu.

Xích Nguyệt cười duyên một tiếng thản nhiên nói: - Hai vị có gì mà phải kinh ngạc như vậy, chỉ là một nhân loại bé nhỏ mà thôi.
Advertisement
';
Advertisement