Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Phiến Khinh La, Dục Hùng ước chừng ở ngoài tẩm cung nghe ngóng hơn một canh giờ, tiếng kêu thảm thiết bên trong mới từ từ lắng lại.

Dù Dục Hùng là cường giả Yêu tộc thần kinh lớn như vậy, cũng không khỏi có phần sợ hãi trong lòng.

Cánh cửa tẩm cung ầm ầm mở ra, một bóng người từ bên trong lảo đảo nghiêng ngã đi ra, cả thân mình người kia đẫm máu, khí tức cực kỳ suy sụp, dường như cách cái chết không xa.

Phiến Khinh La mi mắt co lại...

Nàng liếc mắt liền nhìn ra, cường giả này chính là Ba Hạc. Dù sao trong cơ thể đối phương tản ra khí tức cường đại của Phản Hư tam tầng cảnh.

Xem ra, lần này nghĩa mẫu thật sự rất phẫn nộ, rốt cuộc cũng không biết bà có tha thứ cho Ba Hạc tiền bối hay không.

- Tiền bối người không sao chứ? Dục Hùng đi tới, nâng đỡ Ba Hạc hỏi thăm.

- Khụ khụ... Không sao, tạm thời còn chưa chết! Ba Hạc chậm rãi xua tay, dường như ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

Dục Hùng há miệng thở dốc, cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Ba Hạc chợt ngẩng đầu nhìn lại phía Phiến Khinh La, dù lão là người kiến thức rộng rãi, thấy qua vô số người, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phiến Khinh La, cũng không khỏi trong mắt sáng ngời, khí tức vốn uể oải suy sụp trước đó dường như khôi phục một chút.

Nhẹ gật gật đầu, Ba Hạc nói: - Vị này hẳn là Phiến cô nương thì phải?

- Khinh La ra mắt tiền bối! Phiến Khinh La dịu dàng thi lễ.

- Phiến cô nương khách sáo rồi! Tốt, cuối cùng Yêu tộc cũng sinh ra nhân tài như vậy! Ba Hạc khẽ nhếch khóe miệng lộ ra vẻ cười: - Lão phu năm đó khư khư cố chấp, cô phụ kỳ vọng của lĩnh chủ đại nhân, hy vọng các ngươi đừng để cho nàng thất vọng nữa!

- Xin nghe tiền bối dạy bảo... Phiến Khinh La nhẹ giọng nói, dáng vẻ phức tạp.

- Ừm! Các ngươi vào đi thôi, đại nhân đang chờ các ngươi! Ba Hạc phất tay áo nói. Cố gượng thân mình suy yếu đi ra ngoài, một bước một vết máu, nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.

Phiến Khinh La, Dục Hùng chăm chú nhìn bóng lưng Ba Hạc càng lúc càng đi xa, không khỏi có điều cảm thán: ngôi sao tương lai của Yêu tộc, cường giả đệ nhất dưới Hư Vương Cảnh năm xưa, giờ này lại bị nghĩa mẫu trách phạt thành như vậy.

- Là Khinh La sao? Vào đi! Bên trong tẩm cung truyền đến tiếng gọi của Xích Nguyệt.

Phiến Khinh La vừa nghe gọi chột dạ một trận, cắn cắn bờ môi đỏ mọng, kiên trì đi vào bên trong.

- Á... Ta tốt hơn là đi về trước! Dục Hùng lầm bầm một câu, nói xong tung chân định thoát khỏi chỗ này.

- Dục Hùng! Ngươi cũng lăn vào đây! Truyền ra tiếng nạt khẽ của Xích Nguyệt.

Dục Hùng da đầu tê rần, bước chân mới giơ lên lập tức hạ xuống, xoay người, bộ dáng như cha mẹ chết, bất đắc dĩ đi theo phía sau Phiến Khinh La.

"Sớm nên rút lui mới phải..." Dục Hùng hối hận ruột đều tái xanh.

Bên trong tẩm cung rộng rãi sáng sủa, một mỹ phụ cung trang lẳng lặng đứng ở đó, sắc mặt bình thản không gợn sóng.

Mỹ phụ vóc người đẫy đà, bộ ngực đầy đặn cao ngất, vòng eo mảnh mai mảnh khảnh; toàn thân không có truyền ra dao động năng lượng chút nào, nhìn qua giống như một người bình thường chưa từng tu luyện.

Mỹ phụ vô cùng xinh đẹp, bờ môi đỏ mọng như hồng ngọc sáng bóng chớp động mê người, da thịt mềm mại trắng như tuyết, mười ngón tay trắng nõn thon dài.

Nói về lực hấp dẫn đối với nam nhân, mỹ phụ không kém chút nào so với Phiến Khinh La, chỉ có điều thiếu vẻ mị hoặc lộng lẫy trời sinh của Phiến Khinh La mà thôi, nhưng trong thân thể mềm mại của mỹ phụ phát ra khí tức cao quý, còn cao hơn không biết bao nhiêu lần so với Phiến Khinh La.

Rất khó tưởng tượng, một mỹ phụ như vậy chính là Xích Nguyệt, một trong 10 đại lĩnh chủ Yêu Tinh, cũng là nghĩa mẫu của Phiến Khinh La và Dục Hùng!

Hai huynh muội sau khi đi vào, đầu tiên là hướng về phía Xích Nguyệt thỉnh an vấn an, sau khi Xích Nguyệt đáp lại, lúc này mới thận trong e dè ngồi xuống một bên.

- Vị tông sư luyện đan đến từ Huy Nguyệt Thành kia, đã an bài thỏa đáng chứ? Xích Nguyệt thuận miệng hỏi một câu.

- Bẩm nghĩa mẫu, đã an bài thỏa đáng! Nghĩa mẫu có định gặp hay không? Phiến Khinh La nhìn Xích Nguyệt nói.

- Không vội! Người này nếu có thể luyện chế được đan dược Hư cấp có đan vân, quả thật không tầm thường! Tuy nhiên, ta thật ra cảm thấy hứng thú hơn với tên nam nhân Nhân tộc đi cùng nàng kia. Khinh La! Ngươi có gì muốn nói cho ta biết không? Ta mơ hồ nghe được một số lời đồn khó nghe! Xích Nguyệt ngồi xuống chỗ ngồi của mình, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn về phía Phiến Khinh La.

Phiến Khinh La thân thể mềm mại run lên, vội vàng đứng lên, quỳ sụp xuống, cắn răng nói: - Nghĩa mẫu thứ tội, nam nhân kia...

- Khẩn trương như vậy làm gì, nghĩa mẫu cũng sẽ không ăn hắn, đứng lên nói đi! Xích Nguyệt phất tay một cái, đỡ Phiến Khinh La lên.

Thấy Xích Nguyệt dường như không có ý nổi giận, Phiến Khinh La không khỏi an lòng không ít, lòng khẩn trương từ từ bình tĩnh lại.

- Nói cho ta biết, lời đồn ta nghe được là thật hay giả? Xích Nguyệt tiếp tục lên tiếng hỏi.

- Là thật! Phiến Khinh La cắn răng đáp.

- A? Nói như vậy, tên nhân loại kia thật là người ngươi ái mộ? Xích Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười hỏi.

- Dạ!

- Hắn rất giỏi sao? Vì sao ngay cả cô gái như ngươi đều coi trọng hắn! Dục Hùng nói hắn bất quá là một tên công tử bột sống dựa vào nữ nhân!

- Không phải, Dục Hùng nói bậy! Phiến Khinh La hung tợn trừng mắt nhìn Dục Hùng một cái, tên kia liền co đầu rụt cổ, sờ cằm, rồi ngẩng đầu nhìn trời...

- Nói ta nghe, rốt cuộc hắn xuất sắc chỗ nào mà có thể làm cho ngươi nhớ mãi không quên như vậy! Xích Nguyệt dường như rất hưng phấn, cẩn thận hỏi tới.

- Nữ nhi cũng nói không rõ... Phiến Khinh La cười ngượng ngùng, ở trước mặt tồn tại cường đại như Xích Nguyệt lĩnh chủ, khí tràng Nữ Vương của nàng bị áp chế toàn diện: - Lúc hắn còn rất yếu, chúng ta đã biết nhau. Khi đó nữ nhi là Thần Du Cảnh tầng chín, mà huynh ấy chỉ là Chân Nguyên Cảnh mà thôi!

- Chênh lệch rất lớn nha!

Xích Nguyệt nhướn mày nói: - Bất quá hiện tại dường như hắn đã đạt tới Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nói như vậy, tốc độ tu luyện rất tương xứng với ngươi?

Hiểu rõ điểm này, rốt cục bà hơi lộ ra vẻ kinh hãi nhè nhẹ.

Phiến Khinh La thăng cấp cực nhanh, bà nhìn thấy trong mắt, không ngờ tên nhân loại kia cũng không kém nghĩa nữ mình chút nào, điều này làm cho bà hơi cảm thấy khiếp sợ.

- Dạ! Nữ nhi không biết những năm này huynh ấy làm gì ở đâu, lần trước là trong vô tình gặp nhau trong Đế Uyển, lần này huynh ấy cũng là đặc biệt tới Đế Thần tìm nữ nhi!

- Hắn còn từng đi vào Đế Uyển ư? Xích Nguyệt càng thấy hứng thú.

- Không sai, lúc đó nữ nhi liên thủ với huynh ấy, giao chiến cùng một nhóm người Hằng La Thương Hội, nhưng còn chưa kịp nói chuyện nhiều, Đế Uyển liền đóng cửa!

- Hừ, Hằng La Thương Hội! Xích Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh thường:

- Nếu ngươi từng liên thủ với hắn, vậy nói xem thực lực của hắn như thế nào?

- Cái này... Phiến Khinh La lộ vẻ mặt khó khăn.

- Ngươi cũng không biết ư? Xích Nguyệt sắc mặt trầm xuống.

- Nghĩa mẫu thứ tội, lúc đó thời gian giao chiến không lâu, nữ nhi cũng không thể quan sát cẩn thận. Chỉ có điều, nữ nhi có thể xác định, huynh ấy không phải kẻ yếu!

Xích Nguyệt nhẹ nở nụ cười, từ từ nói: - Nếu ngươi xác định như vậy, thì ngược lại ta không hẳn không thể cho hắn một cơ hội. Tuy rằng hắn dám vì ngươi đến Đế Thần, lòng can đảm đó khiến người ta khâm phục, nhưng dù sao chỉ là một nhân loại... Hơn nữa, dường như hắn còn có nữ nhân khác! Con gái của Xích Nguyệt ta, sao có thể chia sẻ một người nam nhân với nữ nhân khác? Trước thu lại tình cảm của ngươi đi! Rốt cuộc hắn như thế nào ta sẽ khảo sát, nếu như hắn thực sự có bản lãnh khiến ta chấp nhận, ta sẽ không phản đối chuyện của các ngươi, nhưng nếu hắn chỉ là trát vàng ngọc lớp ngoài, bên trong thối rữa, ta sẽ đích thân ra tay giết chết hắn!

Nói xong, Xích Nguyệt nhìn lại Phiến Khinh La, vốn tưởng rằng nàng sẽ thất kinh, đau khổ cầu khẩn, nhưng không nghĩ tới, từ trên mặt Phiến Khinh La, bà nhìn ra thần sắc mừng rỡ.

- Ngươi có lòng tin đối với hắn như vậy sao? Xích Nguyệt kinh ngạc.

- Tuy rằng mấy chục năm không gặp, nhưng năm đó huynh ấy chính là một người giỏi về sáng lập kỳ tích, tin tưởng huynh ấy sẽ không làm cho nữ nhi thất vọng, không để nghĩa mẫu thất vọng! Phiến Khinh La trầm giọng nói.

- Tốt, nếu ngươi nói như vậy, thì ta yên tâm!

Xích Nguyệt nhẹ gật gật đầu, thái độ rất hài lòng đối với Phiến Khinh La, tiếp đó nạt nhỏ: - Dục Hùng!

- Có hài nhi! Dục Hùng vội vàng đứng lên đáp.

- Chuyện này giao cho ngươi làm, thử dò xét sâu cạn của tên kia cho ta, nếu như hắn chỉ là một tên nhân loại tầm thường, thì sớm giết đi, miễn cho chướng mắt! Xích Nguyệt phất tay một cái, ra lệnh.

- Dạ! Dục Hùng mắt lộ hung quang, trầm giọng đáp.

- Các ngươi đi xuống đi!

Hai huynh muội đi ra tẩm cung của Xích Nguyệt, Dục Hùng đầy mặt phấn chấn, hoa tay múa chân, một bộ dáng chuẩn bị buông tay làm lớn chuyện một phen.

Tuy rằng hắn cảm thấy tên Dương Khai là người rất có hứng thú, lại dám gọi mình là anh vợ, nhưng nói đến cùng chỉ là một tên nhân loại, điều kiện tiên quyết lại có nữ nhân khác mà còn mơ ước tiểu muội của mình, quả thực chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Giờ này được chỉ thị của Xích Nguyệt, dĩ nhiên hắn muốn lập tức đi khảo sát Dương Khai một phen. Không quản ra sao, trước đánh hắn hoa nở đầy mặt rồi những thứ khác tính sau.

- Dục Hùng! Bất chợt Phiến Khinh La kêu một tiếng.

- Chuyện gì? Dục Hùng giật mình vội ngẩng đầu nhìn nàng.

Trong đôi mắt của Phiến Khinh La toát ra hàn quang lạnh lẽo, lườm hắn, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: - Nếu huynh dám tự mình ra tay với huynh ấy, huynh coi chừng ta!

- Hả... Dục Hùng trợn tròn mắt, vẻ mặt như đưa đám nói: - Tiểu muội này, đây là đại ca làm việc cho nghĩa mẫu mà, là nghĩa mẫu chỉ thị mà!

- Ta không quản tới, dù sao huynh không được tự mình ra tay, nếu không, sau này huynh sẽ không có tiểu muội ta này nữa! Sau khi nói xong, nàng cũng không để Dục Hùng có cơ hội nói chuyện, bỏ đi thẳng một hơi.

- Tiểu muội, cô nãi nãi, cô nãi nãi... Dục Hùng ở phía sau kêu to, mặc cho hắn kêu khản giọng cũng không nhận được bất kỳ lời đáp nào.

Hắn đột nhiên có cảm giác đây là một công việc giao phó rất khó hoàn thành a.

- - - - - - - - - - -

Ở trong hành cung ba ngày, rốt cục Xích Nguyệt lĩnh chủ triệu kiến Hạ Ngưng Thường, là một tông sư luyện đan có thể luyện chế đan dược có đan vân, Hạ Ngưng Thường có tư cách như vậy.

Về phần Dương Khai, Xích Nguyệt cũng không có để ở trong lòng, dĩ nhiên cũng không muốn gặp hắn.

Đối với Hạ Ngưng Thường, Xích Nguyệt có cảm giác rất tốt, cô gái nhân loại này ôn thuận thiện lương, ánh mắt trong suốt thuần khiết, chẳng những tu vi cảnh giới không tầm thường, đáng quý chính là trình độ thuật luyện đan cực kỳ thâm hậu.

Lúc cho gọi Hạ Ngưng Thường gặp mặt, Xích Nguyệt cố ý bảo mấy vị luyện đan sư nổi danh trong hành cung cùng tiếp đón, để khảo sát bản lãnh của Hạ Ngưng Thường.

Kết quả làm nàng cực kỳ hài lòng, đối với hiểu biết về đạo luyện đan, Hạ Ngưng Thường nghiễm nhiên đã có phong phạm Tông sư, điểm này không kém chút nào so với các lão già đầy đầu tóc bạc, trút hết tinh lực cả đời vào luyện đan kia.

Cử hành tỷ thí luyện đan tại chỗ, cũng từ Hạ Ngưng Thường với ưu thế tuyệt đối giành thắng lợi!

Xích Nguyệt có được lương tài này rất là mừng rỡ, lập tức liền khai ra điều kiện vô cùng ưu đãi, bảo Hạ Ngưng Thường an tâm ở trong hành cung luyện đan cho bà.

Nếu không vì Hạ Ngưng Thường tuổi nghề còn ít, tuổi đời không lớn lắm, chỉ sợ thân phận thủ tịch luyện đan sư trong hành cung này đều phải đổi chủ rồi...
Advertisement
';
Advertisement