Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Đây là lần đầu Hạ Ngưng Thường luyện chế được linh đan sinh ra đan vân, nếu như thành công, kỹ thuật luyện đan của nàng sẽ có bước nhảy vọt, với thể chất đặc thù của hắn, cảm ngộ đặc thù trong luyện đan này sẽ thành ngọn đèn chiếu rọi cho nàng bước lên thiên đạo võ đạo.

Cảm ngộ cùng kinh nghiệm lần này, có ý nghĩa trọng đại đối với tiểu sư tỷ.

Dương Khai coi trọng hơn bất kỳ ai, cho nên thần niệm của hắn liên tục bao phủ khách sạn, phòng ngừa có kẻ mưu đồ bất chính.

Cũng may có cường giả như Ba Hạc cùng Mã Cách Nạp bảo hộ, còn có đông đảo cao thủ Phản Hư Cảnh Yêu tộc bảo vệ xung quanh, không ai dám làm bậy.

- Dược hương dường như đã nồng hơn, chẳng lẽ sắp thành đan!

- Chậc chậc... Rốt cuộc là linh đan gì, sao chỉ ngửi được mùi dược hương cũng cảm giác được bình cảnh thả lỏng?

Võ giả xung quanh vẫn tranh nhau thảo luận, nhưng không ai biết được loại linh đan gì.

Lúc này, lốc xoáy trên bầu trời lại có biến hóa, bên trong khách sạn như truyền ra lực hút vô hình, cuốn lấy linh khí thiên địa.

Lốc xoáy khổng lồ cũng xoay tròn, hình dạng như chiếc phễu trút xuống dưới.

Chỉ trong nửa chung trà, lốc xoáy biến mất, linh khí thiên địa tụ tập tới cũng biến mất, ngay cả mùi dược hương lan tỏa cũng nhạt đi.

Bên trong khách sạn, một mảnh vắng lặng.

Thành công chưa? Hay là thất bại?

Vô số võ giả vươn cổ nhìn, muốn biết thành quả cuối cùng của vị đại sư luyện đan trong khạch sạn.

Bọn họ không biết vị đại sư này là già hay trẻ, là nam hay nữ, nhưng vẫn tự nhiên mà mong chờ hồi hộp vì lần luyện đan này.

Không chỉ võ giả bình thường, Mã Cách Nạp, Ba Hạc, Di Thiên, mỗi người đều như vậy, dù cho bọn họ biểu hiện có thản nhiên ra sao, nhưng trong mắt đều hiện ra rõ ràng.

Chỉ có Dương Khai, lặng lẽ cảm ứng một hồi, liền mỉm cười.

Thành công!

Bằng thiên phú luyện đan của tiểu sư tỷ, một lòng tập trung luyện chế ra linh đan như vậy là đương nhiên, có điều nàng đang chìm trong cảm ngộ thu hoạch, cho nên còn cần chút thời gian.

Dương Khai cũng không nói rõ, chỉ là vừa đề phòng, vừa chờ đợi.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua....

Không ít võ giả xem náo nhiệt không chịu nổi, chờ không được kết quả, liền lặng lẽ giải tán, chỉ có những cường giả mong chờ chuyện này vẫn đang chờ đợi.

Ba Hạc thỉnh thoảng nhìn Dương Khai, muốn thu được manh mối hay câu trả lời, nhưng làm hắn thất vọng là Dương Khai hoàn toàn giữ kín, hắn không thể suy đoán được gì, đành phải khổ sở chờ đợi.

Nhoáng cái, là 5 ngày trôi qua.

Khách sạn vẫn không có chút động tĩnh.

Mặc kệ là ai, đợi lâu như vậy cũng sẽ không nhịn được.

- Đủ rồi! Di Thiên quát khẽ. - Xem ra người luyện đan trong khách sạn hẳn là thất bại, không dám ra gặp người. Mã Cách Nạp tiền bối, hạ lệnh bắt người đi.

- Bắt người, bắt người nào? Dương Khai liếc hắn, hung dữ quát: - Ai dám bắt người?

Di Thiên cười lạnh: - Loài người, ngươi cho rằng nơi này là đâu, đến lượt ngươi chỉ trỏ? Mã Cách Nạp tiền bối, kẻ này càn rỡ như vậy, không coi ngài ra gì, nếu ngài còn không ra tay, vậy bổn công tử sẽ ra tay, vừa lúc thanh toán ân oán với hắn.

Mã Cách Nạp nhướng mày, có chút không biết làm sao, không khỏi nhìn sang Ba Hạc.

Ba Hạc nhàn nhạt nói: - Cho dù lần này vị đại sư đó luyện chế thất bại, nhưng ở trong luyện đan có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định là nhân vật tài ba, lĩnh chủ rất hoan nghênh nhân tài như thế.

Nghe hắn nói vậy, Mã Cách Nạp bừng tỉnh, gật đầu liên tục:

- Ba Hạc đại nhân nói không sai, bổn thành chủ quả thật chưa từng thấy ai luyện đan có thể gây ra thanh thế lớn như vậy, nhân tài này nhất định phải hiến dâng nguyên lành cho lĩnh chủ đại nhân.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bên trong khách sạn truyền ra tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Mọi người đều biến sắc, chuyển mắt nhìn lại.

Dương Khai mỉm cười nghênh đón, bước đi lên.

Thoáng cái, một bóng dáng tuyệt diệu chầm chậm bước ra, dáng người thướt tha, vòng eo nhỏ nhắn lung linh, ngón tay ngọc trắng ngà, làn da mịn màng.

Di Thiên vốn đang ôm địch ý nặng nề với kẻ gọi là đại sư trong đó, hận không thể giết cho sảng khoái, nhưng vừa thấy bóng dáng người, bỗng nhiên ngẩn ngơ, ánh mắt sáng quắc xem kỹ càng.

Thân là tiểu công tử Thiên Nhãn lĩnh chủ, trời sinh địa vị tôn sùng, lại bởi tu luyện tà thuật, bên người Di Thiên không thiếu nữ nhân, càng không thiếu mỹ nữ, mỹ nữ hai tộc Nhân Yêu đều cho hắn tùy ý ngắt lấy.

Nhưng khi nhìn bóng dáng này, vẫn khiến ánh mắt của hắn sáng ngời.

Chỉ là riêng bóng dáng đã như vậy, Di Thiên muốn biết dung mạo nữ nhân này như thế nào.

Ánh mắt dời lên, Di Thiên không khỏi nhướng mày.

Cô gái này lại đeo khăn đen che mặt, làm hắn không thấy rõ dung mạo, nhưng đôi mắt như bảo thạch tinh khiết, nháy mắt thu hút ánh mắt của hắn.

Trên trán trắng nõn của nàng còn điểm thêm một viên ngọc bích, càng khiến nàng xinh đẹp không thể tả.

Trong lành! Đây là ấn tượng đầu tiên của Di Thiên đối với Hạ Ngưng Thường.

Trong lành như suối mát khe sâu, làm cho Di Thiên rục rịch, hận không thể làm bẩn phần trong sạch này, thỏa mãn dục vọng khinh nhờn của hắn.

Xem xét kỹ lại, Di Thiên phát hiện khăn đen che mặt nàng lại không chướng mắt như thế, ngược lại như một nét thần kỳ, đẩy sự tinh khiết của nàng lên đến tầng cao nhất.

Nếu không có chiếc khăn che mặt, không có mông lung đó, vậy phần xinh đẹp tinh khiết này sẽ phải giảm đi. Chính vì một tầng ngăn cách mơ hồ này, mới làm mọi người càng thêm hứng thú với nàng.

Di Thiên lập tức nổi hứng thú, khóe miệng toát ra mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt phun ra thần quang tà dị.

- Sư đệ, thật xin lỗi! Hạ Ngưng Thường có vẻ bối rối không yên, khẽ giọng xin lỗi.

Lúc nàng luyện đan đã nhận ra động tĩnh ở ngoài khách sạn, có điều không thể phân tâm, không theo dõi kỹ, thẳng đến khi luyện đan xong, mới chính thức biết được đã xảy ra chuyện gì.

Mình luyện chế đan dược gây ra trận thế lớn như vậy, khẳng định đã thu hút không ít người chú ý.

Bây giờ nhìn bên ngoài nhiều người như vậy, Dương Khai cũng bị kẹt trong đó, liền hiểu được trong quá trình nàng luyện đan, Dương Khai đã gánh vác bao nhiêu áp lực.

- Nói gì vậy chứ, nhờ phúc của sư tỷ, chúng ta có thể mau chóng đi hành cung. Dương Khai mỉm cười, nắm tay nhỏ của nàng, dẫn đi về phía Ba Hạc.

Khóe mắt Di Thiên co rút, nhìn Dương Khai càng thêm thù địch.

Giống như độc chiếm của mình bị kẻ khác chạm vào!

- Nữ nhân? Mã Cách Nạp tròn mắt.

Hạ Ngưng Thường vừa lộ mặt, vô số võ giả Yêu tộc đều tròn mắt.

Bọn họ căn bản không ngờ tới, đại sư luyện đan trong khách sạn lại là nữ nhân, còn là con gái xinh đẹp tinh khiết như vậy, vẫn còn trẻ như thế!

Ở trong tưởng tượng của bọn họ, có thể được tôn xưng là đại sư, luyện đan làm ra thanh thế kinh người như vậy, nhất định phải là cụ lão 70 tuổi, cùng lắm cũng phải là người có tuổi, nào ngờ thực tế và tưởng tượng lại chênh lệch xa như vậy.

Mã Cách Nạp không thể tin nổi mắt mình, không khỏi nhìn sang Ba Hạc.

- Không cần hoài nghi, nàng chính là vị đại sư trong khách sạn, ừm, đi cùng tiểu tử loài người kia. Ba Hạc nhàn nhạt nói.

Nghe hắn nói thế, Mã Cách Nạp thật sự tin tưởng, vội bước lên, chắp tay nói: - Thành chủ Huy Nguyệt Thành Mã Cách Nạp, bái kiến đại sư, đại sư khổ cực rồi!

Hắn mỉm cười hòa ái, hết sức thân thiết.

Hạ Ngưng Thường thoáng hoảng loạn một chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, duyên dáng đáp lễ, nhẹ nhàng nói:

- Thành chủ đại nhân quá lời, danh hiệu đại sư, tiểu nữ tử sợ không dám nhận!

Giọng mềm mại dễ nghe, làm vô số Yêu tộc say mê.

Thuần khiết động lòng người, giọng dễ nghe như vậy, còn tinh thông luyện đan, loài người như thế... Đừng nói cái gì địa vị hai tộc Nhân Yêu khác biệt, mình có liều mạng cũng phải theo đuổi.

Đáng tiếc... nhìn Dương Khai nắm tay nhỏ của Hạ Ngưng Thường, ánh mắt các Yêu tộc đố kỵ muốn phun lửa, hận không thể hóa thành vô số mũi tên đâm Dương Khai tan xác, hả mối hận trong lòng.

Hạ Ngưng Thường khiêm tốn làm Mã Cách Nạp sảng khoái cười to, vội nói: - Đúng rồi, cô nương, giới thiệu cho cô, đây là đệ nhất cường giả dưới Hư Vương Cảnh Yêu tộc ta... À, đã từng là đệ nhất đại tướng dưới trướng Xích Nguyệt lĩnh chủ đại nhân, Ba Hạc đại nhân!

- Bái kiến Ba Hạc tiền bối! Hạ Ngưng Thường lại hành lễ.

Ba Hạc cười ha ha nói: - Cô nương không cần đa lễ, có thể chứng kiến chuyện trọng đại như vậy, cũng là vinh hạnh của Ba Hạc ta.

Hắn còn muốn nhờ vả Hạ Ngưng Thường, quả thật không dám kênh kiệu.

- Vị này là tiểu công tử của Thiên Nhãn Lĩnh chủ đại nhân, Di Thiên công tử. Mã Cách Nạp lại giới thiệu Di Thiên.

Di Thiên bước lên, bộ dáng ôn hòa nho nhã, biểu hiện lễ phép: - Di Thiên có thể nhìn thấy thiên nhan của cô nương, thật sự là có phúc ba đời.

Hạ Ngưng Thường khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.

Không biết sao, nàng cảm thấy Di Thiên tuy rằng biểu hiện rất hoàn mỹ trước mặt nàng, nhưng lại làm nàng sinh ra lòng cảnh giác.

Dương Khai bên cạnh cười lạnh hắchắc.

- Cô nương, mấy ngày trước luyện chế linh đan, không biết linh đan đó... Mã Cách Nạp mong chờ nhìn Hạ Ngưng Thường, rất muốn biết nàng có luyện chế thành công hay không.

Ba Hạc cũng nhìn sang.

Hạ Ngưng Thường nhíu mày, liếc Dương Khai.

Nàng không muốn thành quả cực khổ của mình phải đưa cho người khác.

- Lấy ra đi, có thể vào hành cung hay không, phải xem linh đan này. Dương Khai nhẹ giọng nói bên tai nàng, cử động vô cùng thân thiết làm người nàng khẽ run lên, vành tai nổi màu phấn hồng.

Nhưng nếu Dương Khai đã nói vậy, nàng đương nhiên sẽ không che giấu gì, lật tay, một chiếc một cái bình ngọc xuất hiện.

Dương Khai cầm bình ngọc, cũng không xem, trực tiếp ném cho Ba Hạc: - Đan dược ở đây, tiền bối có thể xem kỹ.

Ba Hạc nghiêm mặt, cẩn thận cầm lấy bình ngọc, chầm chậm mở bình, đổ ra viên linh đan bên trong.

Khi nhìn thấy viên linh đan này, Ba Hạc không khỏi kinh hô: - Đan vân!
Advertisement
';
Advertisement