Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Hạ Ngưng Thường cũng không vào bên trong Huyền Giới Châu. Hiện giờ nàng là Phản Hư nhất tầng cảnh, sẽ không theo sau chân của Dương Khai, hơn nữa nàng vừa mới đột phá, có rất nhiều thứ cần học tập. Dương Khai để nàng đi theo bên cạnh mình, cũng dễ dàng chỉ bảo cho nàng. Huống chi, cùng người đẹp du ngoạn là chuyện rất vui tai vui mắt. Nghe Dương Khai nói như vậy, nàng lập tức hỏi:

- Tìm ai hả?

- Lý lão! Dương Khai nhìn nàng. Hạ Ngưng Thường lập tức hội ý đến đây, nàng gật đầu nhẹ nhàng, nhắm lại đôi mắt đẹp, bắt đầu dò xét. Giờ này nàng là Tinh Chủ của Thông Huyền đại lục, luyện hóa căn nguyên tinh tú, một ý niệm, có thể xuyên tới xuyên lui ở bất kỳ địa phương nào của đại lục. Ở chỗ này, nàng chính là chúa tể! Tìm người đối với nàng mà nói là rất dễ dàng. Nàng lấy tâm thần trao đổi căn nguyên tinh tú của Thông Huyền đại lục, cảm giác tin tức truyền về từ hoa cỏ cây cối trên đại lục, từ trong đó phân biệt dấu vết của người mình muốn tìm. Thời gian không được nửa ngày, nàng liền du địa mở ra đôi mắt đẹp, duyên dáng gọi to:

- Tìm được rồi! Tinh thần của Dương Khai chấn động, tiến lên kéo đôi tay nhỏ bé của Hạ Ngưng Thường: - Dẫn ta qua bái phỏng một chút. Hạ Ngưng Thường gật đầu nhẹ nhàng, vươn cánh tay ngọc ra, điểm tới phương hướng phía trước. Trong hư không, lập tức liền xuất hiện một vòng xoáy đen như mực, dường như muốn cắn nuốt hết thảy. Hai người chui vào trong đó, trong khoảnh khắc không thấy bóng dáng.

Trên một tòa núi hoang không có tên, cằn cỗi hoang vắng, mấy gian nhà lá sừng sững chỗ đỉnh núi. Không có người nào nghĩ tới, nơi đây lại là chỗ ẩn cư của vị Thiên Tàng lão nhân Lý Thụy tên truyền cả đại lục. Dương Khai rất kính trọng Lý lão, không đơn giản bởi vì ông ta là trí giả trường thọ nhất của cả đại lục, với Nhập Thánh Cảnh tu vi sống hơn một ngàn năm, cũng bởi vì ông ta năm đó đã không tiếc công sức dạy dỗ mình.

Năm đó lúc Cốt tộc sống lại, Lý lão đã từng đi tới Cửu Thiên Thánh Địa, lấy danh vọng lớn lao của mình, hiệu triệu cả Nhân tộc đoàn kết lại, giúp Dương Khai chiếu cố rất lớn. Lần này khi trở về Cửu Thiên Thánh Địa, Dương Khai cũng không phát hiện dấu vết của Lý lão cùng đồ đệ Địch Diệu của ông ta. Nghĩ đến với tính tình nhàn vân dã hạc của Lý lão, chỉ sợ là không thể nào ở một chỗ đợi lâu, cho nên ông ta mới rời khỏi Cửu Thiên Thánh Địa.

Giờ này Dương Khai sắp lần nữa đi tới Tinh Vực, hắn đương nhiên muốn Lý lão cùng đi chung với mình.

- Chính là chỗ này? Hạ Ngưng Thường dẫn Dương Khai đi tới trên núi hoang cao không tới nghìn trượng, Dương Khai không khỏi nhướng mày

. - Ừ. Hạ Ngưng Thường gật đầu nhẹ nhàng.

- Tuy nhiên ta không nhận ra khí tức của Lý lão, chỉ có Địch sư huynh... Nghe nàng vừa nói như vậy, trong lòng Dương Khai bỗng nhiên nổi lên một tia cảm giác xấu. Hắn ngẩng đầu nhìn lại phương hướng phía trước, mấy gian nhà lá đơn sơ kia ập vào tầm mắt, trước nhà lá, còn có vài mảnh ruộng thuốc. Tuy nhiên nơi đó trồng đều không phải là linh thảo diệu dược sử dụng cho tu luyện, mà là một chút dược liệu bình thường.

Những dược liệu này chữa bệnh cho người bình thường là hiệu quả không tầm thường, nhưng đối với tu luyện cũng không có nửa chút chỗ dùng. Có một người, đang ở giữa ruộng thuốc chiếu cố dược thảo, tưới nước bón phân, tái diễn động tác đơn điệu, thần tình cẩn thận tỉ mỉ. Dương Khai cất bước đi tới người đó.

- Muốn xem bệnh à? Nam nhân đang tưới nước nghe được động tĩnh, không ngẩng đầu, tùy ý hỏi một câu.

- Địch huynh, đã lâu không gặp! Dương Khai mỉm cười nhìn hắn, chào hỏi. Động tác của Địch Diệu chợt ngừng lại, dường như cũng ý thức được cái gì, chậm rãi thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn lại phía Dương Khai, sau khi đợi thấy rõ khuôn mặt của hắn, không khỏi toét miệng cười ha hả. Một miệng với hàm răng sáng trắng, phối hợp với gương mặt như hoa như ngọc của hắn dường như khiến cô gái đều trở nên ghen tỵ. Sau lưng một vầng nắng chiều tán phát ánh chiều tà, giáng xuống trên người hắn, bắn ra tung tóe vầng sáng màu vàng óng. Tiểu tử này vẫn đẹp trai đến mức nát bét luôn a... Địch Diệu tiến lên hai bước, ôm mạnh Dương Khai một cái.

- Dương huynh, trở về khi nào? Hắn dường như tuyệt không ngoài ý muốn, phảng phất đã sớm biết Dương Khai sẽ bình an trở về.

- Nhanh hơn hai tháng. Địch Diệu gật đầu nhẹ nhàng, vẫy vẫy bùn đất trên tay, hô lên đầy nhiệt tình:

- Tới đây, hôm nay chúng ta uống rượu vui mừng!

- Được! Dương Khai sảng khoái đáp lại. Phía trước nhà lá, hai người ngồi trên chiếu, không có cao lương mỹ vị, bầu trời lóe lên đầy sao, gió mát thổi tới ngay mặt chính là nhắm rượu thức ăn. Hạ Ngưng Thường cuối cùng ngồi ở một bên, trên tay đang cầm bầu rượu, rót rượu cho hai người Dương Khai cùng Địch Diệu. Ánh sao đầy trời, phía trước nhà lá, có bằng hữu từ phương xa tới, hết sức sung sướng. -

Sư phó ông ta đã qua đời hơn hai mươi năm trước. Địch Diệu bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu. Tuy rằng trong lòng sớm có đoán, nhưng khi Dương Khai nghe được tin tức này, rốt cuộc bàn tay cầm chén rượu vẫn run nhẹ lên một cái. Địch Diệu toét miệng cười nói:

- Đi rất an tường, sư phó cũng đã sớm tới cái tuổi này. Với Nhập Thánh Cảnh tu vi, sống hơn một ngàn năm, đây căn bản không phải người bên ngoài có thể làm được. Lý lão tinh thông dược lý, lấy linh đan diệu dược điều lý thân thể của mình, mới có thể trường thọ như thế.

- Địch huynh nén bi thương!

Dương Khai nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên nói những gì. Địch Diệu cười nói:

- Y bát của sư phó vẫn còn, sư phó sống trong lòng ta! Dương Khai nhìn hắn, cũng nở nụ cười, như trút gánh nặng.

- Dương huynh lần này tới, tìm sư phó có chuyện gì sao? Địch Diệu hỏi.

- Cũng không có gì, chỉ là ta sắp lần nữa rời khỏi, muốn Lý lão cùng Địch huynh cùng đi chung một đường với ta.

- Vào Tinh Vực hay sao? Mi mắt của Địch Diệu híp lại.

- Không sai. Dương Khai gật đầu. Địch Diệu trầm mặc, một hồi lâu, mới lắc đầu nói:

- Sư phó dưỡng giáo ta, đối với ta ân trọng như núi, ta không thể để cho ông ta một mình ở chỗ này. Dương Khai há miệng, không chờ hắn khuyên giải điều gì, Địch Diệu cười lớn nói:

- Dương huynh không cần nhiều lời, ý ta đã quyết! Thấy hắn kiên trì như vậy, Dương Khai chỉ có thể thở dài. Có rượu, uống như điên, say mèm! Tia nắng ban mai lại tới, Địch Diệu nằm sóng soài trên đất, ngáy o o. Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường tìm được một phần mộ đơn sơ ở đỉnh núi nơi đây, dáng vẻ thành kính tế bái một phen. Sau khi họ giữ lại cho Địch Diệu một chút tài nguyên tu luyện, liền yên lặng cáo từ.

- Thật để cho mình Địch sư huynh ở lại nơi đó sao? Hạ Ngưng Thường vẫn như cũ có chút không quá yên tâm. - Hắn có quyết định của chính mình. Dương Khai nhàn nhạt đáp lại.

- Nhưng là... Hạ Ngưng Thường dường như còn muốn nói điều gì.

- Chưa chắc là chuyện xấu. Chờ một ngày nào đó nàng tu luyện thành, khiến cho đại lục lần nữa tỏa sáng sức sống. Địch huynh hắn có rời đi hay không đều là giống nhau. Hạ Ngưng Thường gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, nghĩ nghĩ hỏi:

- Bây giờ chúng tas đi đâu?

- Bên phía Trung Đô, bên đó phải có một cái đường tắt đi thông Tinh Vực, đúng dịp đi tìm người mà ta và ngươi đều quen biết! Dương Khai mỉm cười. Giây lát sau, hai người đi tới địa bàn của Tiêu Dao Thần Giáo, thông qua đường hành lang hư không, tiến vào chỗ không xa khoảng cách Lăng Tiêu Các. Năm đó sau khi phong ấn của Đại Ma Thần thiết trí bị giải trừ, Thông Huyền đại lục cùng Trung Đô thế giới được liên thông, đường hành lang hư không đó một mực tồn tại trên địa bàn vốn là của Tiêu Dao Thần Giáo. Dương Khai đối với chuyện này cũng không xa lạ gì. Thế giới bên Trung Đô là sự khởi điểm của cả đời hắn.

Sau khi tới nơi, thần niệm của Dương Khai quét qua, lập tức đã nhận ra vốn dĩ bên trong Lăng Tiêu Các nhiều hơn không ít người, cũng không biết là bị gia tộc hoặc là tông môn nhỏ nào chiếm cứ, cảm giác có vẻ rất phồn vinh đấy. Dương Khai không đi quấy rầy bọn họ. Giờ này võ giả bên đây với hắn mà nói quả thực nhỏ bé yếu đuối giống như đứa trẻ vậy. Hắn cũng không đi tới Trung Đô. Vốn dĩ Trung Đô có tám gia tộc lớn, ba gia tộc cùng hắn quan hệ thân mật đều ở bên trong Huyền Giới Châu. Năm đại gia tộc còn dư lại giờ này ở Trung Đô sinh sôi nảy nở sinh khí, Dương Khai lười để ý tới.

Hắn dẫn tiểu sư tỷ, bay thẳng tới hướng Thương Vân Tà Địa. Tiểu sư tỷ tuy là Tinh Chủ của Thông Huyền đại lục, nhưng bên thế giới Trung Đô này, nàng lại không cách nào ngay lập tức ngàn vạn dặm, nơi này có pháp tắc thiên địa của mình, thành một mảnh thiên địa khác. Dương Khai vốn không biết thế giới này rốt cuộc làm sao tạo thành, nhưng trong quá trình chứng kiến Thông Huyền đại lục từ khi sinh ra đến phồn vinh đến suy nhược, hắn mơ hồ cảm thấy Trung Đô thế giới hẳn có quan hệ cường đại cùng võ giả cổ xưa. Có lẽ, là những cường giả có tu vi nghịch thiên đó, khai ích ra cũng không nhất định. Thương Vân Tà Địa hoàn toàn hỗn loạn như trước đây.

Trước kia có nhiều Tà Vương quản hạt áp chế, mảnh đất này tuy rằng dựng dục bẩn thỉu tà ác, nhưng tóm lại còn có một chút quy củ cần tuân thủ. Nhưng từ cái chết của nhiều Tà Vương tử đó, mất tích rồi lại mất tích, Thương Vân Tà Địa hoàn toàn thành tội ác chi địa của hỗn loạn. Tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có, đốt giết cướp bóc, chuyện gì cũng sẽ xuất hiện. Ở chỗ này, không có bất kỳ đạo lý gì có thể nói, quả đấm lớn chính là đạo lý.

Hai người một đường đi tới, nghe thấy, đều là việc tang tâm bệnh cuồng làm người ta vô cùng phẫn nộ. Dương Khai còn có thể làm được tâm như nước lặng, không hề có chút tạp niệm, tiểu sư tỷ lại không nhịn được, xuất thủ mạnh tay dạy dỗ mấy người không biết liêm sỉ ỷ thế hiếp người, coi như là ổn định một bụng tức giận. Phiêu Hương Thành, vốn là thành trì của Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La quản hạt, cũng là một chốn thiên đường cuối cùng của Thương Vân Tà Địa.

Nhưng từ sau khi Phiến Khinh La mất tích, mảnh đất lành cuối cùng này cũng bị ô nhiễm, bên trong thành một mảnh hắc ám hỗn loạn. Lúc Dương Khai đi ngang qua nơi này, hắn dĩ nhiên không tránh khỏi nhớ lại một phen. Năm ấy hắn cùng yêu nữ đó, chính là quen biết thân thiết trên mảnh đất này. Chẳng qua là sau đó Dương Khai trở về từ Thông Huyền đại lục, thì không gặp nàng nữa. Hắn cho rằng cuộc đời này của mình cũng không thể gặp mặt Phiến Khinh La. Hắn lại không ngờ một chuyến đi ở Đế Uyển, biết được tung tích của nàng, đồng thời còn chạm mặt, kề vai chiến đấu. Dương Khai đối với nữ yêu quyến rũ tới cực điểm đó, có chút khó có thể quên được...

Địa phương mà hắn chuyến này muốn đi là Chu Mẫu Sào Huyệt, căn cứ Bích Lạc tỳ nữ thiếp thân của Phiến Khinh ngày đó nói, nàng cùng Phiến Khinh La chính vì trong lúc vô tình mở ra tế đàn trong Chu Mẫu Sào Huyệt, mới có thể bị đưa tới Yêu Tinh Đế Thần, trực tiếp đi vào trong Tinh Vực. Cho nên Dương Khai cũng muốn mượn Tế đàn đó dùng một chút, nếu như thành công, chẳng những có thể thuận đường đi thăm yêu nữ xem ra sao, còn có thể tiết kiệm đại lượng thời gian. Hắn cũng không muốn ở trên chiến hạm mất thêm thời gian mấy năm để đi nữa.

Chu Mẫu Sào Huyệt khoảng cách Phiêu Hương Thành cũng không tính là quá xa, chỉ có mấy chục ngàn dặm mà thôi, với tốc độ hiện giờ của Dương Khai, chỉ với nửa thời gian uống cạn chung trà thì đã tới nơi rồi. Chu Mẫu Sào Huyệt trước sau như một, rách rưới. Sau lần nó bị sụp đổ năm đó, địa phương này không người hỏi thăm. Sau khi Dương Khai đi tới nơi này, hắn quen thuộc đường xá tiến vào bên trong pho tượng nhện to lớn, thực nhẹ nhàng tìm được một cái Tế đàn cổ quái.

Tế đàn nọ ước chừng chỉ cao khoảng một người mà thôi, nhưng trên đấy lại khắc dấu rất nhiều văn lộ phức tạp khó hiểu, phảng phất là một trận pháp kỳ diệu, lại có chút giống là chữ viết cổ xưa. Dương Khai thả ra thần niệm cảm giác, cũng không nhận ra điều gì dị thường từ bên trong đó. Nhưng thật ra trên Tế Đàn, còn lưu lại một chút dấu vết có màu đen sẫm. Đó là máu tươi của Phiến Khinh La ngày đó chảy xuống!
Advertisement
';
Advertisement