Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong Tinh Vực vô tận, chiến hạm đen như mực từ từ bay tới, nhìn như tốc độ cũng không nhanh, thật ra lại nhanh như điện chớp, chớp mắt một cái là bay gần trăm dặm.

Tầm mắt nhìn xuyên qua cửa sổ trong suốt, mọi người đưa mắt nhìn lại tinh tú to lớn bên chiến hạm, chậc chậc lấy làm kỳ.

Rất nhiều người trong này, cũng chưa từng quan sát U Ám Tinh từ góc độ này, cho tới giờ khắc này, bọn họ mới biết tinh tú mình sinh sống là rộng lớn bao la như thế, đối mặt với tinh tú như vậy, mỗi người đều tự nhiên dâng lên lòng kính ý.

Chiến hạm tốc độ cực nhanh, nhưng rất vững vàng, mọi người ở trong thân hạm không cảm giác bất kỳ lắc lư hay chấn động gì.

Bốn phía có vẫn thạch đủ loại lướt qua, từng viên Tử Tinh không hề có sinh cơ giống như cự nhân lạnh như băng, ngủ say trong Tinh Vực.

Từ U Ám Tinh kéo dài ra hướng Tinh Vực trăm vạn dặm, là khu vực an toàn.

Những thế lực lớn trên U Ám Tinh có chiến hạm, cũng đều thường xuyên phái chiến hạm tới trong khu vực này tìm kiếm khai thác khoáng vật. Tuy rằng mỗi lần thu hoạch không lớn, nhưng không làm giảm đi nhiệt tình của những thế lực kia, thỉnh thoảng cũng có thể tìm được một số thứ tốt từ trên những vẫn thạch cùng Tử Tinh đó.

Những thứ này đều là U Ám Tinh chưa từng dựng dục ra.

Nhưng ra ngoài trăm vạn dặm, chính là khu vực nguy hiểm.

Hàng năm nơi đó có gió mạnh thổi có thể dễ dàng phá hủy chiến hạm, tinh không gió lốc lớn có nhỏ có ở chỗ này tạo thành, tiêu diệt, gần như tùy ý có thể thấy được. Vẫn thạch cấp tốc bay vù vù có thể đập tan xương nát thịt bất kỳ sinh linh hoặc là vật thể di động xâm nhập trong đó.

Tử Vực!

Đây là đạo cái chắn thứ nhất ngăn cách U Ám Tinh liên lạc với bên ngoài, cũng là cái chắn kiên cố nhất!

Nó giống như một tầng màng bảo vệ, vây quanh U Ám Tinh ở ngoài trăm vạn dặm, không cho bất kỳ kẻ nào rời đi, cũng không cho bất kỳ kẻ nào xông vào.

Mấy vạn năm nay, không phải là không có người muốn rời U Ám Tinh, đi thăm dò thiên địa rộng lớn hơn phía ngoài, đi chứng kiến thế giới càng ưu việt hơn, nhưng không một người nào có thể thành công, đều dừng lại ở ngoài Tử Vực này.

Chiến hạm lái vào trong này, lòng bàn tay mỗi người đều toát mồ hôi.

Dương Khai lệnh cho các đệ tử tăng cường phòng hộ của chiến hạm đến cực hạn, bất kể tiêu hao thánh tinh nguyên.

Gió mạnh mãnh liệt cuốn tới, giống như có một con mãnh thú vô hình đang dùng lợi trảo cắt xé chiến hạm, ý đồ phá hủy chiến hạm, lôi ra ngoài mọi người ẩn thân ở trong đó... để no bụng.

Bên ngoài chiến hạm truyền vào tiếng va chạm "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang dội, bén nhọn mà chói tai. Mỗi người đều sắc mặt rất khó coi.

Gió mạnh cuốn theo vẫn thạch to lớn va chạm trên chiến hạm, truyền đến thanh âm "ầm ầm", cả chiến hạm đều lắc lư.

Giống như chiếc ghe độc mộc chạy giữa cuồng phong sóng biển, chiến hạm tả xung hữu đột trong Tử Vực, lắc lư nghiêng ngả, các đệ tử không còn cách nào khống chế phương hướng, chỉ đành buông trôi, để mặc cho nó nước chảy bèo trôi.

Không ngừng truyền đến tiếng kinh hô hoảng sợ cảnh báo của các đệ tử.

Dương Khai lớn tiếng quát, thần niệm rời thân thể, dò xét tình huống bên ngoài, chỉ huy các đệ tử hành động.

Năm vị Phản Hư tam tầng cảnh cao thủ đỉnh cao Dương Tu Trúc cũng theo chỉ thị của Dương Khai vọt vào phòng động cơ, ngồi ngay ngắn trên pháp trận, liều mạng thúc giục thánh nguyên, rót lực lượng bản thân vào trong chiến hạm, cung cấp cho chiến hạm một chút trợ lực.

Mọi người đúng là đang so chiêu cùng Tử Thần.

Không chấp nhận nửa điểm không may, hay bất kỳ chỗ sơ sót nào, cũng có thể dẫn tới chiến hạm bị hủy người tử vong.

Ở trong khu vực kinh khủng này, lực lượng của cá nhân riêng lẻ thật sự là quá nhỏ bé. Vùng Tử Vực bên ngoài U Ám Tinh này, cho dù là Hư Vương Cảnh muốn dùng sức vượt qua, chỉ sợ cũng phải táng thân trong đó, đừng nói chi là những người bên trong chiến hạm này.

Chỉ có đồng lòng hợp lực, mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn.

Cục diện hỗn loạn từ từ ổn định, sau khi phát hiện chiến hạm mặc dù chịu đủ tàn phá, vẫn như cũ phòng thủ kiên cố, tâm tình kinh hoảng của mọi người cũng từ từ bình phục, ai vào việc nấy, hết thảy ngay ngắn trật tự.

Hữu kinh vô hiểm, mọi người càng tin tưởng Dương Viêm luyện chế chiến hạm cấp Hư Vương này, vì bảo đảm cung cấp an toàn cho mọi người.

Ước chừng một tháng sau, chiến hạm Lăng Tiêu Tông mới đột ngột thoát khỏi vùng Tử Vực dây dưa kia, vọt vào Tinh Vực rộng lớn vô biên.

Phía ngoài không còn truyền đến động tĩnh gì khác thường, chiến hạm cũng không còn lắc lư nghiêng ngả. Chờ đến lúc các đệ tử xác định thực sự thành công rời khỏi U Ám Tinh, bên trong chiến hạm lập tức nổi lên tiếng hoan hô, mỗi người đều quá vui mừng mà khóc, mỗi người đều vô cùng hưng phấn.

Mấy người Dương Tu Trúc sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt Dương Khai, từng người khí tức cực kỳ uể oải giống như gà mắc mưa.

- Các vị cực khổ rồi! Dương Khai gật gật đầu nói với họ.

- Dương Khai, tông chủ cảm giác được gì hay không? Tiền Thông vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn, hỏi.

Dương Khai nhẹ gật gật đầu.

Trong nháy mắt chiến hạm vọt vào Tử Vực, hắn đã có điều phát hiện, chỉ là một tháng nay, mọi thời mọi khắc đều vô cùng kinh hiểm, mọi lúc đều tính mạng treo trên sợi tóc, cho nên hắn cũng không có nghĩ sâu xa cẩn thận.

Giờ này thoát khỏi vùng Tử Vực, hắn mới nhớ lại loại cảm giác này.

- Thì ra tông chủ cũng có điều phát hiện, ta tưởng là ta cảm nhận sai rồi! Tiền Thông nói vẻ mặt ngưng trọng.

- Đế uy! Mặc Vũ nói bổ sung: - Trong Tử Vực, không ngờ nơi nơi lại tràn đầy lực lượng đế uy, mà lại không chỉ một đạo!

- Không sai, có hai cổ lực lượng đế uy! Tiền Thông nhẹ gật gật đầu: - Một đạo là tương tự với khí tức phát ra trong Đế Uyển, một đạo kia thì rất xa lạ, đây là tình huống gì?

- Ta có suy đoán, nhưng không dám khẳng định... Mặc Vũ nói, lộ vẻ mặt trầm tư.

Mọi người đều quay đầu nhìn lão.

Mặc Vũ da mặt co rút một chút, trong ánh mắt tràn đầy kính sợ, miệng mấp máy, giọng nói khô khốc: - Nếu ta nói ra, khẳng định các người nghĩ là ta điên!

- Không đâu! Tiền Thông lắc đầu: - Lão Mặc cứ nói yên tâm!

Dương Khai cũng nói: - Không sai! Nói nghe xem, có phải giống như phán đoán của mọi người hay không!

Mặc Vũ cười khổ: - Lão phu tự hỏi kiến thức mình không nông cạn, nhưng sau khi vượt qua Tử Vực mới biết mình có chút ếch ngồi đáy giếng! Ừm... ta cứ nói ra cái nhìn của ta đi, rốt cuộc là có phải hay không ta cũng không rõ lắm, các vị dù sao đừng chê cười lão phu, lão phu chỉ là phỏng đoán, cũng không có chứng cứ để chứng minh rõ...

- Đừng dài dòng, nói mau! Dương Tu Trúc không kiên nhẫn cắt ngang.

- Trong Tử Vực tràn đầy hai đạo lực lượng đế uy khí tức bất đồng, hơn nữa hai đạo đế uy này còn đang chiến đấu giằng co... với tuần hoàn này, ta nghĩ đạo khí tức chúng ta quen thuộc kia là chủ nhân Đế Uyển, cũng chính là lực lượng đế uy của Tinh Không Đại Đế! Mà một đạo khác tuy rằng ta không biết là ai, nhưng hẳn là nhân vật ngang cấp với Đại Đế! Mặc Vũ lộ vẻ ngưng trọng: - Tử Vực tạo thành, có lẽ... có lẽ vì hai vị nhân vật này chiến đấu mà sinh ra!

Sau khi nói xong, Mặc Vũ liền không hé miệng nữa.

Tiền Thông há to miệng, nhìn lão vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng thật ra Dương Khai cùng mấy người Dương Tu Trúc liếc nhìn nhau, sắc mặt coi như bình tĩnh.

- A... Chuyện này không có khả năng chăng? Lão phu cũng cảm giác mình nghĩ lầm rồi! Mặc Vũ cười khan một tiếng.

Đại Đế đã là một truyền thuyết, rốt cuộc có tồn tại hay không, không người nào có thể xác nhận. Giờ này xuất hiện một nhân vật cường đại ngang cấp với Đại Đế, còn từng chiến đấu với Đại Đế... ngay cả Mặc Vũ cũng có chút không tin điều phỏng đoán của chính mình.

- Mặc tiền bối nói không có sai! Dương Khai khẽ gật gật đầu, xác định suy đoán của lão.

- A? Mặc Vũ kinh nghi nhìn Dương Khai, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, gấp giọng hỏi: - Dương Khai! Có phải tông chủ biết được điều gì hay không?

Tiền Thông quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào Dương Khai.

Dương Khai cười ha hả: - Ta biết cũng không nhiều, bất quá quả thật ta biết Đại Đế có một đối thủ, thực lực của đối thủ kia không kém gì Đại Đế, hai người quả thật cũng từng chiến đấu với nhau!

Chuyện này mấy người Dương Tu Trúc cũng biết, duy chỉ có Tiền Thông và Mặc Vũ là lần đầu nghe nói.

Hai người đều ngẩn người, ánh mắt ngây ngốc nhìn Dương Khai, chỉ còn lại có tiếng thở dốc.

- Hóa ra U Ám Tinh bị phong bế như thế, đầu têu gây họa lại là nàng! Dương Khai lẩm bẩm một câu.

Tình huống trong Tử Vực chính là chứng minh tốt nhất, hai cổ lực lượng đế uy vẫn còn đang dây dưa trong đó, dù kéo dài mấy vạn năm còn không có phân ra thắng bại.

Có lẽ Dương Viêm cùng địch nhân không biết kia, đã từng đại chiến ở trong Tinh Vực, dẫn tới bên ngoài U Ám Tinh hình thành một màng ngăn cách như thế.

Thái Huyền Tông thời kỳ thượng cổ chắc hẳn cũng là một chỗ chiến trường, chỉ là không biết nơi đó so với Tử Vực nơi nào trước nơi nào sau.

Tiền Thông, Mặc Vũ dường như còn muốn hỏi điều gì, Dương Khai lại không cho bọn họ cơ hội: - Các vị một tháng nay mệt nhọc, tạm thời trở về nghỉ ngơi một chút đi! Vượt qua được Tử Vực, quảng đường còn lại đã an toàn rồi, có lẽ kế tiếp mấy năm chúng ta sẽ không gặp phải bất kỳ sinh linh gì, cho nên các vị có thể bế quan tu luyện một phen!

Nghe hắn nói như vậy, mấy người Tiền Thông cũng không tiện hỏi nhiều, gật gật đầu sau đó từng người trở về phòng của mình.

Dương Khai đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía tinh không xa xôi, rồi đi tới trước tinh bàn đặt tay lên trên, tâm thần đắm chìm vào thức hải, huyễn hóa ra linh thể thần hồn!

Giữa bầu trời thức hải, một mảng tinh không rộng lớn rút nhỏ vô số lần, như một bức bản đồ quy hoạch to lớn, lẳng lặng trôi lơ lửng trên đó.

Đây là Tinh Đồ của Dương Khai!

Võ giả U Ám Tinh muốn rời U Ám Tinh đi vào Tinh Vực, cửa ải khó khăn thứ nhất là Tử Vực, không người nào có thể xông qua được.

Mà cửa ải khó khăn thứ hai chính là về phương hướng.

Trong Tinh Vực có rất nhiều hiểm nguy, lúc chiến hạm đang bay, cần phải có người kinh nghiệm phong phú chỉ dẫn phương hướng, mà trách nhiệm này bình thường đều rơi vào trên một loại người chuyên nghiệp kêu là Đồ Sư.

Đồ Sư có thể vẽ ra Tinh Đồ giúp võ giả hoặc là chiến hạm, an toàn hữu hiệu đi tới trong Tinh Vực, tránh xa các khu vực nguy hiểm.

Không có Đồ Sư vẽ ra Tinh Đồ, chiến hạm rất có thể sẽ lạc đường trong Tinh Vực, từ đó lệch khỏi quỹ đạo mục đích.

U Ám Tinh bởi vì bị phong bế quá mức, cho nên cũng chưa từng xuất hiện nghề nghiệp đặc thù Đồ Sư loại này, cũng không ai có năng lực vẽ ra Tinh Đồ. Nhưng những tinh tu luyện khác trong Tinh Vực, nghề nghiệp Đồ Sư này rất nổi tiếng, địa vị không kém luyện đan sư cùng luyện khí sư.

Tinh Đồ trong thức hải của Dương Khai, là một loại truyền thừa từ một Đồ Sư tên là Ô Tác.

Còn là cơ duyên xảo hợp năm đó hắn chiếm được lúc mới vừa đặt chân tới Tinh Vực.

Có Tinh Đồ này, Dương Khai không cần học tập, có nó trời sinh chính là Đồ Sư tốt nhất! Toàn bộ tình huống trong Tinh Vực, đều có thể nhất nhất hiện ra trong đầu hắn, trong đó còn bao gồm vị trí tinh tu luyện Thông Huyền đại lục.

Hắn mang theo Thiên Nguyệt cùng đi chuyến này, chính hắn cũng thường xuyên nhìn vào Tinh Đồ này, tha thiết ước mơ.

Qua nhiều năm nay, hắn một mực không có cơ hội sử dụng Tinh Đồ chỉ dẫn phương hướng.

Giờ này cuối cùng cũng phát lên tác dụng.

Dương Khai dùng thần niệm lướt qua trong Tinh Đồ khổng lồ kia, thần thức lực tiêu hao nhanh chóng, rất nhanh liền khóa lấy một khu vực.

Nơi đó là vị trí năm trước Thiên Nguyệt tách rời cùng mấy người Tô Nhan.

Dương Khai chuẩn bị trạm thứ nhất là đi tới nơi đó...
Advertisement
';
Advertisement