Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Nếu gặp hai vị ở đây, vậy cũng đỡ cho tiểu lão nhi tự mình đi một chuyến, xin hai vị nhận lấy thánh tinh này, xin đừng từ chối! Lão giả vừa nói, vừa nháy mắt ra dấu với cô gái áo xanh.

Cô gái áo xanh che nhẫn không gin trên tay, không ngừng lắc đầu, rõ ràng không tình nguyện giao nộp thu hoạch lần mạo hiểm này, đây là do bọn họ liều mạng mới có được.

- Lấy ra đây! Lão giả khẽ quát.

Bị uy nghiêm của lão ép buộc, cô gái áo xanh mới không cam lòng lấy ra một cái bao, đưa cho lão giả.

Lão giả cố cười gượng, khiêm nhường nói: - Toàn bộ thánh tinh thu được ở đây, xin hai vị đại nhân nhận lấy!

Nói rồi, ném cái túi sang.

Nam nhân đối diện tiếp nhận, ước chừng một chút, ánh mắt sáng ngời: - Thu hoạch không tệ đó lão già.

- Ha ha, lần này cũng may mắn. Lão giả cười gượng.

Trước kia mỗi lần bọn họ mạo hiểm không có thu hoạch nhiều như thế, nhưng lần này theo sau Dương Khai, cho nên quả thật thu hoạch nhiều một chút.

- Hai vị đại nhân, chúng tôi cáo từ trước! Lão giả chắp tay, không đỉnh ở lại nữa.

- Chờ đã, ta chưa nói cho các ngươi đi, ai dám đi? Nam nhân ném cái bao cho đồng bọn, lại quát khẽ.

- Không biết đại nhân còn có gì chỉ giáo? Lão giả che ngực, có chút hoảng hót hỏi.

- Lần này các ngươi lén giao dịch, bị ông đây bắt tại trận! Vậy còn trước đó? Trước kia ông đây không bắt được, những thánh tinh đó đi đâu rồi? Nam nhân thần sắc bất thiện hỏi.

- Đại nhân oan uổng quá, trước kia chúng tôi giao dịch nhiều lần đều giao nộp thánh tinh theo quy định, chưa từng bỏ sót lần nào, xin đại nhân minh giám! Lão giả hoảng hốt.

- Hắc hắc! Minh giám hay không, ta có phán xét, hôm nay hoặc là ngươi giao nộp thánh tinh giao dịch trước kia, ta tha cho ngươi khỏi chết, hoặc là nằm lại đây hết! Nam nhân hừ lạnh.

- Đại nhân, ngài quả là làm khó chúng tôi. Lão giả nóng nảy nói. - Trước kia chúng tôi chưa bao giờ làm vậy, làm sao lại giao nộp thánh tinh được?

- Phải đó, tất cả thánh tinh đã bị các người lấy, chúng tôi làm gì còn thừa để đưa cho các người nữa?

Cô gái áo xanh cũng kêu lên.

- Tiểu nha đầu, lá gan không nhỏ. Nam nhân âm trầm liếc thiếu nữ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, càng chú ý rà soát dáng người no căng lung linh của thiếu nữ, ánh mắt dâm đãng, miệng cười nói huýt gió.

Lão giả chú ý quan sát, biết là không ổn, đưa tay kéo cô gái áo xanh ra sau mình, cúi đầu khom lưng chắp tay nói: - Đại nhân, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi.

- Tha cho các ngươi...

Nam nhân vuốt cằm, làm như trầm ngâm, một hồi sau gật đầu nói: - Cũng được, bổn tọa không phải người không nói lý, kỳ thật rất dễ nói chuyện. Nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, cũng không phải không thể tha cho các ngươi lần này.

Lão giả mừng rỡ, vội nói: - Cảm tạ đại nhân.

- Đừng vội, bổn tọa chưa nói hết lời mà. Nam nhân cười hắc hắc, chỉ về phía cô gái áo xanh đằng sau. - Không có thánh tinh, nộp người cũng được, để tiểu nha đầu này lại, những kẻ khác cút đi!

Vừa nói vậy, sắc mặt cô gái áo xanh liền trắng bạch, lão giả cũng kinh hoàng, vội nói: - Đại nhân, Phỉ Nhi còn nhỏ...

- Nhỏ hả, bổn tọa không thấy nhỏ chỗ nào! Nam nhân cười dâm, lời nói ám chỉ, thần sắc thay đổi, hung dữ quát: - Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, để tiểu nha đầu lại, kẻ khác cút đi, còn dám lôi thôi, ông giết hết các ngươi.

Đoàn người lão giả câm như hến, trong lòng giận dữ mà không dám biểu hiện, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn xung quanh, mong chờ những người xung quanh có thể nói một câu công bằng, hay là ra tay giúp đỡ.

Đối mặt những ánh mắt của họ, mọi người đều dời mắt.

Lão giả lòng như tro tàn, không thể ngờ chuyện lại phát triển đến nước này.

Cô gái áo xanh cũng tuyệt vọng.

- Chuyện gì náo nhiệt như vậy, ta muốn xem thử!

Tiếng nói đột ngột vang lên từ phía sau đám đông.

Mọi người quay lại nhìn, thấy thấy một nam nhân mặc võ phục đang sải bước đi tới, thân mình cao lớn, tay cầm vò rượu, vẻ mặt mỉm cười kỳ quái.

Ánh mắt của hắn ngông nghênh, thần thái phóng đãng, như không coi ai ra gì, vừa sải bước đi vừa nốc rượu uống, cười hắc hắc: - Sao ta nghe nói có ai muốn giết người?

- Dương đại ca! Cô gái áo xanh hô lên, tựa như người chết chộp được phao cứu mạng, ánh mắt bắn ra hào quang khác thường.

Đoàn người lão giả cũng trở nên cổ quái.

Đám đông tự động tách ra, Dương Khai đi thẳng đến chỗ lão giả, thần niệm quét qua bọn họ, khẽ gật đầu.

Lão giả bị thương không quá nghiêm trọng, bằng không lão là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, đối mặt nam nhân kia, chỉ sợ một chiêu đã mất mạng.

Dù sao người ta là võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh.

- Tiểu huynh đệ... Lão giả há miệng, cảm kích nhìn Dương Khai, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Tội gì cậu lại dính vào vũng nước đục này.

Lão thở dài, tràn đầy áy náy.

Lão biết nhất định là Dương Khai vì đi cùng với bọn họ, có chút giao tình, nên mới chủ động hiện thân, rút đao hỗ trợ, lão cũng biết Dương Khai có thực lực cao thâm.

Nhưng chỗ này là Bích Ba Thành, Dương Khai một mình khó chống đông người, nếu thật nhúng tay, chỉ sợ chính hắn cũng khó đảm bảo được mình.

- Lão trượng không cần lo lắng cho tôi. Dương Khai cười khẽ.

Nghe hắn nói vậy, lão giả không khỏi cười khổ, cũng không nói nữa.

- Tiểu tử, ngươi là ai? Sắc mặt nam nhân trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dương Khai.

- Xem náo nhiệt. Dương Khai cười với hắn.

- Tiểu tử muốn chết!

Nam nhân nổi giận quát, từ khi Bích Ba Thành có chút quan hệ với Lăng Tiêu Tông, liền không ai dám làm càn ở đây, thân là người phủ thành chủ, hắn đi đâu cũng được người ta kính sợ, hôm nay lại có tên thanh niên không biết sống chết tới chọc mình, hắn tự nhiên nổi giận.

Quát lớn một tiếng, hắn đã lao tới trức mặt Dương Khai, tế ra một cây bí bảo chùy sắt, lóe lên hào quang, hung dữ nện xuống Dương Khai.

Người xung quanh kinh hô, lão giả cũng thót tim, cô gái áo xanh hét lên.

Tựa như ngay sau đó là bí bảo này nện nát đầu Dương Khai.

Dương Khai đánh ra một đấm, đón đỡ chùy sắt.

Ầm...

Tiếng nổ thật to vang rền, Dương Khai không bị thương, mà bí bảo chùy sắt bị đánh bay, thoáng cái văng đâu mất.

Dương Khai nhấc vò rượu lên, vỗ lên đầu nam nhân.

Xoảng một cái, bình rượu vỡ vụn, rượu tràn đầy đầu nam nhân, không đợi hắn tỉnh táo lại, đối diện ập tới một bàn chân, đạp lên mặt hắn.

Tiếng hét thảm vang lên, nam nhân kia bắn vụt ra như tờ giấy, mặt đẫm máu, bộ dáng đáng sợ. Mặt bị Dương Khai đạp vào, mũi sụp xuống, sống mũi vỡ vụn, răng vỡ vô số.

Toàn trường khiếp sợ!

Mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Dương Khai, giống như thấy quái vật.

Mọi người không phải khiếp sợ thực lực của Dương Khai, mà là hắn dám ra tay với người phủ thành chủ ở trong Bích Ba Thành!

Đau đớn kịch liệt truyền đến, nam nhân gào thét thảm thiết, hét lớn: - Ngươi dám đánh ta!

- Đánh ngươi thì sao? Ai bảo tên ngu xuẩn nhà ngươi không biết điều, ông đây không lấy mạng ngươi, đã là nương tay rồi. Tên ngu xuẩn nhà ngươi lại không cảm kích ông đây còn thôi, lại dám chỉ trích ta, ngươi có tin ông giết ngươi ngay tại đây! Dương Khai châm chọc nhìn hắn, vẻ mặt trào phúng.

Lời này hơi quen, hình như là lời của nam nhân này châm chọc đoàn người cô gái vừa nãy...

Nam nhân vẻ mặt ngây ngốc.

Đồng bạn của hắn biến sắc không thôi, ánh mắt nhìn Dương Khai tràn đầy sợ hãi.

Có thể thoáng cái đánh ngã nam nhân kia, thực lực của đối phương cao đến mức hắn cũng không chống nổi, dù hắn muốn đi ra giúp nam nhân này cũng vô dụng. Vừa nghĩ vậy, hắn liền vọt ra sau, muốn thoát khỏi đây đi báo cho phủ thành chủ, gọi người tới giúp.

- Ta không cho ngươi đi, ngươi đi được sao? Dương Khai híp mắt liếc bên kia, búng tay bắn ra một sợi Kim Huyết Ti.

Ánh sáng vàng lóe lên, thoáng cái là mất, sau đó tên chạy trốn hét thảm, ngã lăn ra đây.

Không có vết thương nào, nhưng sức sống của hắn đang nhanh chóng tiêu tán.

Chết rồi!

Mắt rớt đầy đất, nếu nói vừa rồi Dương Khai dám ra tay với người phủ thành chủ đã làm người vây xem vô cùng rung động, vậy cảnh tượng hiện tại làm bọn họ vỡ gan vỡ mật!

Người phủ thành chủ lại bị giết!

Có gì khủng bố hơn nữa?

Mấy năm qua, chưa từng có người dám đối nghịch với phủ thành chủ, phàm là ai dám, đều bị hủy diệt. Nhưng hôm nay, lại có một thanh niên trước mắt bao người, đánh chết một võ giả của phủ thành chủ.

Có thể tưởng tượng được, hắn nhất định sẽ nghênh đón trả thù bão táp từ phủ thành chủ.

Cho dù hắn có bản lĩnh bằng trời, cũng không thể nào trốn thoát khỏi Bích Ba Thành.

Hắn chết là cái chắc!

Hàng loát tiếng hít hà vang lên, ánh mắt mọi người nhìn về phía Dương Khai đã thay đổi, trở nên kinh hoàng, theo bản năng lùi thật xa, miễn cho bị người ta hiểu lầm có liên quan gì tới hắn mà liên lụy.

- Tiểu huynh đệ, cậu... Lão giả cũng tràn đầy không tin nổi.

Ngược lại mấy người trẻ tuổi như Phỉ Nhi lại hưng phấn, ánh mắt sùng bái nhìn Dương Khai, đã coi hắn như thần tượng.

Người tuổi trẻ, luôn phải nhiệt huyết.

- Giết cái thứ rác rưởi mà thôi, lão trượng không cần căng thẳng như vậy. Dương Khai cười ha ha, lạnh nhạt như thường.

- Tiểu huynh đệ, cậu mau chạy đi, không thể ở đây lâu, thừa lúc tin tức còn chưa truyền đi, hiện giờ bỏ chạy còn có đường sống, nếu trễ thì không còn kịp nữa.

Lão giả vội vàng quát Dương Khai.

- Chạy? Sao tôi phải chạy? Dương Khai lắc đầu.

Lão giả ngây ngốc nhìn Dương Khai: - Cậu không chạy? Chẳng lẽ cậu còn muốn ở đây?

- Phải!

Lão giả nóng vội như kiến trên chảo nóng: - Cậu có biết vừa rồi cậu giết ai không hả, có biết mình gây họa bao lớn? Cậu còn muốn ở lại đây, cậu muốn chết hay sao?

- Ha ha! Dương Khai cười nhạt. - Lão trượng yên tâm đừng nóng, nếu tôi ở lại, vậy nhất định không sợ bọn họ, nếu bọn họ thật sự có thể giết được tôi, vậy cứ ra tay đi.
Advertisement
';
Advertisement