Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Cường địch! Trong lòng Khúc Tranh âm thầm tự đánh giá, nghe nói cái sinh linh cổ quái này có thể đỡ được một đòn toàn lực của Phản Hư tam tầng cảnh, cũng không biết là thật hay giả.

Khi vẫn đang suy nghĩ thì Dương Khai lại khoát tay, Long Cốt Kiếm Tích Thúy xuất hiện trong lòng bàn tay, thánh nguyên rót vào trong, cự long xanh biếc kia lập tức lắc đầu quẫy đuôi xuất hiện, chiếm cứ sau lưng hắn, trên nửa thân mình, trừng đôi mắt lớn hơn chiêng đồng, nhìn mọi người chằm chằm.

Long uy bao trùm toàn bộ, khiến lòng người kinh sợ bất an.

Xùy xùy xùy, Kim Huyết Ti bắn ra, phát ra kim quang rất chói mắt.

Tiếng chim hót lanh lảnh truyền ra, con chim lửa khí linh giang cánh, khiến nhiệt độ trong mật thất đột nhiên tăng lên một bậc.

Trận địa của Dương Khai sẵn sàng đón địch!

Tuy rằng những người trước mặt này đều là con chim đang hoảng sợ, nhưng Dương Khai cũng không chút coi thường bọn họ, lấy ít địch nhiều, Dương Khai không dám khinh thường, huống chi Khúc Tranh vẫn hoàn hảo chưa hề hao tổn.

Dương Khai chưa từng cùng Khúc Tranh giao thủ, chỉ là tại Lạc Đế Sơn, thấy qua hắn đại triển thần uy.

Đại Nhật Như Nguyện Ấn kia khiến hắn ấn tượng sâu sắc.

Cho nên vừa ra tay, Dương Khai liền đem thủ đoạn mình có thể vận dụng, đưa ra tám phần.

- Khúc minh chủ, ngày đó lúc làm khó tiểu tử, ngươi có từng nghĩ qua mình sẽ có ngày hôm nay? Dương Khai lạnh lùng nhìn Khúc Tranh. - Ta và ngươi, hai nhà vốn dĩ không có ân oán quá lớn, Khúc minh chủ lại ép người quá đáng, thù ngày đó, tiểu tử hôm này đến báo. Được, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp Khúc Trường Phong, dù sao cũng là phụ tử, ta nghĩ Khúc Trường Phong bây giờ có lẽ rất cô đơn!

- Tiểu tử càn rỡ! Khúc Tranh thần sắc chợt dữ tợn, giống như mãnh thú nổi điên.

Cái chết của Khúc Trường Phong là đau đớn nhất trong lòng hắn! Con của mình tự mình hiểu rõ, Khúc Trường Phong tuy rằng là công tử có chút hống hách, nhưng tư chất lại là nhất đẳng, nếu có đủ thời gian, nhất định có thể trở thành người tài.

Nhưng không ngờ, lại bị Dương Khai trực tiếp giết chết tại Lạc Đế Sơn.

Mà giờ khắc này, hung thủ giết người lại vẫn đang ba hoa trước mặt mình, tính khí Khúc Tranh có tốt hơn nữa thì cũng không thể dễ dàng tha thứ, huống hồ tính tình hắn vốn là nóng như lửa.

- Được lắm, được lắm. Tiểu tử khinh người quá đáng, lão phu hôm nay không giết ngươi, thề không làm người! Khúc Tranh nổi giận quát lớn.

Mạc Tiếu Sinh cảm thấy không ổn, tranh đấu với cao thủ, vốn là vạn phần hung hiểm, giờ này chỉ vài ba câu, minh chủ đã bị chọc cho tức giận, đâu còn có thể toàn lực chiến đấu? Nhưng hôm nay cục diện này, hắn căn bản cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể cố nén vết thương vô cùng đau đớn mà quát lên: - Dương Khai, ngươi cũng không coi Chiến Thiên Minh ta vào đâu, một mình đơn độc dám xâm nhập đến chỗ này, hôm nay không phải hắn chết thì là chúng ta chết!

Lời vừa nói ra, những người khác vội vàng tế ra bí bảo, lúc này, tia sáng phóng ra trong mật thất, năng lượng lớn mạnh.

Động tác của Lương Vĩnh nhanh chóng nhất, rất nhanh tế ra một bí bảo dạng thanh trường kiếm, liền điên cuồng rót thánh nguyên vào trong, sắc mặt hung ác nhìn Dương Khai, gầm nhẹ nói:

- Tiểu tử nhận lấy cái chết!

Lời vừa dứt, trường kiếm kia liền hóa thành một đạo hào quang màu xanh, bắn thẳng về phía Dương Khai.

Cùng lúc đó, những người khác cũng lần lượt thi triển uy năng của bí bảo, đánh về phía Dương khai.

Dương Khai thần sắc lạnh lùng, cũng không có ý né tránh, chỉ là lạnh lùng ngắm nhìn, dường như không chút nhận ra có nguy hiểm giáng xuống.

Ầm, ầm, ầm

Thạch Khổi một tay đấm ngực rắn của mình, phát ra tiếng vang buồn bực, như tinh tinh nổi điên lộ ra răng nanh bên miệng, trong khi tự đấm mình, thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng trở lên to lớn, trong nháy mắt biến thành một người đá khổng lồ cao mười mấy trượng, uy phong lẫm liệt chắn trước mặt Dương Khai.

Ngay sau đó, uy năng cái loại bí bảo chạm vào thân, trên người Thạch Khỏi toát ra ánh lửa chói mắt, tiếng vang lanh lảnh vang lên bên tai không dứt, nhưng nó lại không nhúc nhích chút nào, chẳng những không có ý lui, thậm chí ngay cả một chút thương tích cũng không xuất hiện, chỉ có điều dưới tác động của đủ các loại lực mạnh, thân mình lui về phía sau một bước mà thôi.

Thiên phú thần thông của Thạch Khổi là cắn nuốt khoáng vật, chẳng những có thể luyện hóa ra tinh hoa khoáng vật, còn có thể hấp thu những tinh hoa này cho mình sử dụng, cường hóa bản thân.

Bao nhiêu năm qua, khoáng vật mà Thạch Khổi đã cắn nuốt đếm không hết, phần nhiều là vô cùng quý hiếm, khoáng vật phẩm chất hạng sang. Chẳng những có ích cho việc cung cấp số lượng lớn cho Dương Viêm luyện khí, bản thân cũng nhận được bổ dưỡng cực lớn để trưởng thành.

Những công kích này tuy rằng cực kỳ kinh người, nhưng đánh vào người Thạch Khổi, lại không có tác dụng lắm.

Thân thể Thạch Khổi cứng rắn, không kém bí bảo phòng ngự cấp Hư Vương chút nào.

Mà trong âm thanh lanh lảnh kia, bỗng truyền đến tiếng kêu rên và gào thét của Khúc Tranh.

Mọi người đều nhíu mày, không biết Khúc Tranh rốt cuộc thế nào.

Ngay cả Dương Khai cũng đầu óc mơ hồ.

Uy năng của đủ loại bí bảo tan hết, tia sáng biến mất, ánh mắt Dương Khai vượt qua cản trở của Thạch Khổi nhìn về phía Khúc Tranh, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng, biểu hiện cổ quái.

Hắn phát hiện trước ngực Khúc Tranh không ngờ xuất hiện nửa mũi kiếm, dường như có người nào chọc xuyên từ phía sau, máu tươi chảy ròng, thân hình lảo đảo, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Trường kiếm vừa nhìn đã biết là phẩm chất bất phàm, tuyệt đối là bí bảo Hư cấp trung phẩm trở lên, trên thân kiếm du động u quang màu xanh, không ngừng bính phát ra uy năng kinh khủng từ trong trường kiếm, liên tiếp phá hủy thân thể Khúc Tranh, khiến hắn càng họa vô đơn chí.

Cạnh Khúc Tranh không xa, Lương Vĩnh ánh mắt phức tạp nhìn hắn, dường như dáng vẻ có chút áy náy.

- Lương Vĩnh, sao ngươi dám làm thế? Mạc Tiếu Sinh không dám tin nhìn Lương Vĩnh, quát lớn đầy bi ai.

Khúc Tranh gương mặt hung ác nham hiểm nhìn Lương Vĩnh, biểu hiện vô cùng tức giận, cắn răng hỏi: - Hắn mua chuộc ngươi từ bao giờ? Là tại Lạc Đế Sơn sao?

Lương Vĩnh mặt nhăn lại, liếc Dương Khai một cái, khàn giọng nói:

- Dương tông chủ chưa mua chuộc qua Lương mỗ, chỉ là.. Kẻ tuấn kiệt phải biết thức thời, đạo lý này Lương mỗ vẫn biết, minh chủ cùng trường lão cũng là đi ngược, khiến bản minh tai ương ngập đầu, Lương mỗ thân là tam trưởng lão thánh minh, không thể ngồi xem không quản!

- Bán nhục cầu vinh còn có thể nói đường hoàng như thế! Lương Vĩnh, bổn tọa trước đây lại không biết ngươi là người như vậy. Khúc Tranh giận dữ.

Hắn không thể ngờ rằng, tại thời khắc mấu chốt này, lại bị tam trưởng lão của chính mình đánh lén, nếu không phải là bí bảo trường kiếm của Lương Vĩnh cắm trên người mình, hắn e rằng vẫn không dám tin.

- Trước kia không biết không sao, minh chủ hôm nay có lẽ nhìn rõ rồi.

Trên mặt Lương Vĩnh lúc xanh lúc đỏ, dường như cảm giác ngượng ngùng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, muốn giữ mạng sống, chỉ có thể làm như vậy.

Người khác không biết Dương Khai giỏi thế nào, nhưng hắn lại rất rõ.

Đừng nghĩ bên mình người đông thế mạnh, nếu đánh nhau thực sự, tuyệt đối không nhẹ nhàng, cho dù có thể đánh bại Dương Khai, cũng không có cách nào đánh chết hắn.

Cảnh tượng Dương Khai triển khai đã đủ rợn người, còn có những lá bài tẩy vẫn chưa triển khai? Lần trước mình tiết lộ cơ mật, mới may mắn sống sót, Lương Vĩnh cũng không muốn lại có lần thứ hai.

- Có tiền đồ!

Dương Khai bỗng nhiên toét miệng cười, chuyện tiến triển đến mức này, hắn cũng chưa từng liệu đến, nhưng đây cùng là điều vui mừng mà hắn nhìn thấy. Hắn dù có nắm chắc đánh chết toàn bộ những người này, thì nhất định cũng phải trải qua chiến đấu gian khổ, đến lúc đó chỉ sợ quân bài tẩy cũng phải đưa ra hết. Giờ này có người nội chiến, vấn đề khó khăn này liền được giải quyết dễ dàng.

- Dương tông chủ quá khen rồi. Lương Vĩnh mỉm cười ôm quyền, gương mặt nịnh nọt. Ngay sau đó nhìn những người khác quát nhẹ nói: - Chim khôn chọn cành mà đậu, lời nói này không cần Lương mỗ phải dạy chư vị, giờ khắc này nên làm thế nào, chư vị có lẽ hiểu rõ!

Sắc mặt mọi người Chiến Thiên Minh khó coi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này lâm vào thời khắc lựa chọn khó khăn.

Nhưng không ai không thương tiếc tính mạng của chính mình, cuối cùng tất cả mọi người vẫn là đưa ánh mắt về phía Khúc Tranh cùng Mạc Tiếu Sinh, thánh nguyên ầm ầm thúc giục.

- Được lắm, được lắm! Khúc Tranh cười ha hả. - Không ngờ Chiến Thiên Minh ta nuôi đều là nuôi sói không công, Khúc mỗ quả nhiên có mắt như mù, không nhìn rõ được bộ mặt thật của các ngươi.

- Minh chủ hà tất phải nói lời như vậy? Lương Vĩnh chậm rãi lắc đầu. - Được là vua, thua làm giặc mà thôi. Đúng rồi, đại trưởng lão ngươi muốn làm như thế nào? Lương mỗ luôn bội phục cách làm người của đại trưởng lão, nếu đại trưởng lão nguyện ý

- Ngươi cảm thấy lão phu sẽ cùng các ngươi câu kết với nhau làm việc xấu sao? Bọn xấu các người, chớ làm nhục lão phu. Mạc Tiếu Sinh liên tục cười lạnh, không đợi Lương Vĩnh nói xong, lên tiếng cắt ngang lời hắn.

- Nếu như thế, vậy thì mời trưởng lão cùng minh chủ lên đường! Lương Vĩnh thần sắc nghiêm nghị, vung tay lên, ngay sau đó, bí bảo và bí thuật tấn công về phía Dương Khai trước đó, đồng đoạt đánh về phía Khúc Tranh cùng Mạc Tiếu Sinh.

Không có hoài niệm gì, sau nửa chén trà nhỏ, trận chiến bình ổn.

Mạc Tiếu Sinh mất đi một cánh tay, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cũng có chút ảnh hưởng tới thực lực, mà Khúc Tranh càng không cần nói, bị Lương Vĩnh một Phản Hư tam tầng cảnh đâm từ sau lưng một nhát, không mất mạng tại trận đã là thực lực hùng hậu.

Hai người thân thể đều bị thương, làm sao có thể ngăn cản được công kích của đám người Lương Vĩnh?

Dương Khai thậm chí chưa ra tay, minh chủ và đại trưởng lão Chiến Thiên Minh đã bị mọi người đánh chết.

Hắn cũng không buông lỏng cảnh giác, cự long xanh biếc vẫn như cũ chiếm cứ phía sau hắn, con chim lửa khí linh cũng bay lượn trên không, Thạch Khổi vẫn chặn ở phía trước.

Chiến đấu vừa kết thúc, Lương Vĩnh liền hướng về một võ giả nháy mắt ra dấu, võ giả kia tâm thần lĩnh hội, không nói một lời tấn công về phía một võ giả đồng môn trong nhóm, nhanh chóng đánh chết một đồng môn Phản Hư lưỡng tầng cảnh.

Dương Khai cười tủm tỉm, cũng không có ý ngăn cản.

- Bẩm báo Dương tông chủ, vị Lưu hộ pháp kia là thân tín của minh chủ, quan hệ mật thiết với minh chủ. Tuy rằng tạm thời thần phục, nhưng lòng người khác nhau, không ai biết được sau này hắn sẽ thừa thời cơ báo thù cho minh chủ hay không, cho nên không giữ lại. Lương Vĩnh chủ động giải thích.

- Lòng dạ độc ác! Dương Khai mỉm cười gật đầu.

- Ta thật đã xem thường Lương trưởng lão rồi.

- Dương tông chủ quá khen. Lương Vĩnh cười khà khà.

- Vậy những người còn lại này thì sao?

- Mấy vị này có lẽ không vấn đề gì.

- Ừ. Dương Khai thâm ý sâu sắc nhìn hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười khó hiểu, bỗng nhiên lên tiếng nói: - Lương trưởng lão cảm thấy bổn tông chủ sẽ được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ sao?

Lương Vĩnh mặt hơi biến sắc, ngay cả mấy người còn lại cũng gương mặt cảnh giác.

Cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, Lương Vĩnh nói: - Dương tông chủ nói đùa, ta đã chứng minh bản thân, Dương tông chủ xin giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng.

- Để các ngươi làm gì? Đến Khúc Tranh cùng Mạc Tiếu Sinh các người đều giết, ta để các ngươi bên cạnh khó bảo đảm một ngày kia sẽ không bị đối đãi giống như vậy. Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, khẩu khí bất thiện, dường như là bị tâm tình của hắn ảnh hưởng, cự long xanh biếc luôn chiếm cứ ở phía sau lưng hắn hơi thẳng thân lên.

Long uy càng mạnh!
Advertisement
';
Advertisement