Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tiếng vang ầm ầm trong khoảnh khắc không ngừng vang lên bên tai, với mắt thường và thần thức đều không thể quan sát được, trong thành nội toàn Chiến Thiên Thành một mảnh hỗn độn, những nơi cột sáng trắng tinh do tinh pháo bắn ra đi qua, tất cả đều hóa thành hư vô, biến mất không thấy.

Cơ nghiệp Chiến Thiên Minh tích lũy ngàn năm vạn năm, trong thời gian nửa tuần hương ngắn ngủi, dường như bị phá hủy sạch sẽ, còn lại không quá hai phần.

Bất cứ ai đều có thể nhận ra tổn thất thảm bại to lớn của Chiến Thiên Minh, bởi vì trong bắn phá tán loạn của tinh pháo, chẳng những có kiến trúc sụp đổ, còn có không ít tiếng hét thảm của võ giả trước khi chết.

Từng tiếng kêu bi thảm nhất trần gian, khiến lòng người sợ hãi.

Dù là như thế, cũng không có bất kỳ người nào của Chiến Thiên Minh dám ra đón đánh.

Chân mày Dương Khai dần dần nhíu lại, hắn có chút đã coi thường sự nhẫn nại của đám người Khúc Tranh.

Uy lực của tinh pháo quả thực không nhỏ, mình quả thực cũng không thiếu hụt thánh nguyên, nhưng thời gian chiến đấu kéo dài, nhất định sẽ sinh ra phụ tải đối với tinh pháo, một khi vượt khỏi phụ tải, tinh pháo sẽ không thể sử dụng được nữa.

Mặc dù những vật này là Dương Viêm tự mình luyện chế, cũng không thoát được bó buộc này.

Chủ ý chiến đấu của Chiến Thiên Minh lần này là lấy tĩnh trị động, chỉ chờ lực công kích bên này của mình mềm yếu, bọn họ có lẽ sẽ có động tĩnh.

Trong đầu xẹt qua ý niệm này, Dương Khai cười lạnh một tiếng, thần niệm khổng lồ giống như thủy triều dâng lên mãnh liệ.

Hàn khí âm lạnh cực độ kia có uy năng đóng băng thần thức, nhưng thần niệm của Dương Khai lại không bị chút trở ngại mà xuyên qua khí băng hàn.

Thần thức chi hỏa!

Thần thức của hắn là thần thức biến dị, nóng rực vô cùng, vừa đủ để khắc chế hàn khí hung mãnh kia. Mặc dù không thể nói là không chút ảnh hưởng, những gần như không đáng kể.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Dương Khai tìm kiếm từng chút một.

Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc, khẽ ra lệnh: - Chỗ bên trái ba khắc độ, phát một tinh pháo tấn công xem sao!

Đệ tử phụ trách điều khiển tinh pháo nghe vậy, mặc dù không rõ tại sao lại hạ mệnh lệnh như thế, nhưng cũng không chút chần chừ, lúc này điều chỉnh phương hướng công kích, bắn một pháo ra ngoài.

Ngưng thần của Dương Khai cảm nhận được, hơi gật đầu, lại nói: - Lại qua bên trái một chút, phương hướng điều chỉnh thấp một chút!

Vâng!

Cùng lúc đó, theo phương hướng tinh pháo đánh ra, tại một nơi cách đó mười mấy dặm, có một miệng giếng giống như giếng nước, mà gần giếng nước này lại bố trí rất nhiều trận pháp tinh diệu, che đậy tồn tại của giếng nước, đồng thời có năng lực phòng hộ cực mạnh.

Từ trong miệng giếng, từng luồng năng lượng thuộc tính hàn thực chất nồng đậm trào ra, rót vào trong Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận, tăng cường uy lực đại trận.

Ngưng Ngọc Băng Tuyền!

Miệng giếng này, chính là một mắt trận của Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận.

Ba cường giả Phản Hư Cảnh bảo vệ chỗ này, thời khắc này bọn họ đang khoanh chân ngồi bên cạnh, lông mày nhíu lại lo lắng sợ sệt, híp mắt nhìn thành nội tràn ngập hàn khí.

Chiến hạm cấp Hư Vương của Lăng Tiêu Tông vây bốn phía, Chiến Thiên Minh thần hồn nát thần tính, đến nhân vật lớn mạnh như Lư Phong đều bị một pháo chết ngay, không ai dám lên phía trước ngăn cản chiến hạm kia.

Bọn họ có thể dựa vào, chỉ là Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận này, kỳ vọng đại trận này có thể đối phó được với chiến hạm của kẻ địch.

Một cột sáng trắng tinh từ phía trước bắn tới với tốc độ nhanh, ba người đều không tự chủ được trợn tròn mắt, thánh nguyên âm thầm thúc giục, tâm trạng lo lắng đến cực điểm.

Đó là tinh pháo của kẻ địch, điều này trong lòng 3 người đều biết rõ. Tuy chỗ này có nhiều trận pháp tinh diệu có thể lợi dụng, nhưng rốt cuộc có thể chặn lại tấn công của tinh pháo hay không, không ai nói chính xác.

Chẳng may không chịu được, bản thân ba người có thể lại nối gót theo sau trưởng lão Lư Phong.

Cũng may lo lắng là thừa, một cột sáng trắng tinh của pháo kia tuy rằng uy năng kinh khủng, nhưng lại bay vù qua nơi bên cạnh cách đó không xa, không tạo thành bất kì thương tổn gì đối với 3 người bọn họ và mắt trận.

Ba Phản Hư Cảnh đều không kìm được lau mồ hôi trên trán, nặng nề thở ra một hơi.

- Không sao, không sao, đây chẳng qua là đúng lúc mà thôi, có đại trận bao phủ, bọn họ cũng không thể tìm ra vị trí của mắt trận. Minh chủ đã nói, chỉ cần chờ năng lượng của bọn họ tiêu hao hết, chính là thời điểm chúng ta phát động tấn công. Một đại hán râu quai nón trong ba người dường như đang lẩm bẩm tự nói một mình, lại dường như là đang trấn an đồng môn.

- Nhưng nhìn đối phương khí thế hung hăng như vậy, nhất định là chuẩn bị đến, chẳng may đại trận không trì hoãn được đến lúc đó thì sao? Một phụ nữ trang phục lộng lẫy khác gương mặt lo âu hỏi.

- Hừ, sợ cái gì. Uy năng tinh pháo của chiến hạm tuy mạnh, nhưng tiêu hao cũng vô cùng lớn, chung quy sẽ đến lúc tiêu hao hết. Hơn nữa, bất kì tinh pháo nào đều có số lần sử dụng hạn chế, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không có khả năng vận dụng nhiều lần lắm, chúng ta chỉ cần chờ là được rồi. Những người kia của Lăng Tiêu Tông, giờ này chỉ là con ruồi không đầu, nếu là trận chiến này thuận lợi, thánh minh của ta chẳng những có thể tiêu diệt những tặc tử kia, còn có thể tịch thu được một chiến hạm cấp Hư Vương. Hai vị nghĩ xem, điều này thật tốt biết bao. Lão giả cuối cùng trầm giọng nói, tâm trạng dường như ổn định hơn hai người kia rất nhiều.

Nghe hắn nói như vậy, hai người kia đều mắt sáng ngời, trong đầu không khỏi ảo tưởng cảnh tượng chiến hạm kinh khủng kia đã thuộc về Chiến Thiên Minh, lúc này trong lòng đều có chút nôn nóng.

Mà lúc này, lại một cột sáng trắng tinh từ phía trước bắn đến với tốc độ nhanh, bay vút qua từ nơi không xa.

- Đây Đại hán râu quai nón kia sắc mặt có chút trắng bệch, sợ hãi lạnh toát mồ hôi.

Lần này vừa đúng, so với nhịp lần trước dường như đến gần nhóm người của mình nhiều hơn.

Suy nghĩ trong đầu vẫn chưa hết, cột sáng trắng tinh đánh thẳng vào trước mặt.

- Không ổn! Lão giả kia kinh hô một tiếng, đứng lên quát lớn: - Khai trận!

Lời vừa dứt, ba người thúc giục toàn lực thánh nguyên cơ để, điên cuồng rót vào trận bàn, ngay sau đó, một tầng quầng sáng dày đặc bỗng nhiên xuất hiện, hình nửa vòng tròn bao phủ lấy ba người và Ngưng Ngọc Băng Tuyền.

Ầm

Quầng sáng kia thoạt nhìn rất dày nhưng lại không đỡ được một uy hiếp một pháo của tinh pháo, chỉ kiên trì không nổi ba hơi liền bị phá tan.

Ba người sắc mặt đại biến.

Cũng may mỗi người đều rất nhiều kinh nghiệm, rối rít tế ra bí bảo phòng ngự của từng người, biến thành phòng hộ ngăn cản ở phía trước.

Tinh pháo lại tiếp tục đột nhập.

Tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, cột sáng trắng tinh kia dần dần xám xịt đi, cuối cùng biến mất.

Dáng ba người thất tha thất thểu, đứng không vững, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt vô cùng. Phụ nữ mặc trang phục sặc sỡ kia cổ họng có vị ngọt, há miệng phun ra một ngụm máu, ba kiện bí bảo phòng hộ cũng cùng lúc đó vỡ tan.

- Lại đến nữa, là ba cột! Đại hán râu quai nón hoảng sợ la lớn.

Phụ nữ trang phục sặc sỡ và lão giả kia lúc này mặt xám như tro, kinh ngạc nhìn về phía 3 cột sáng trắng tinh đang đến gần với tốc độ nhanh, không thể tin được vào mắt mình.

Đối phương không ngờ tìm được vị trí nguồn suối! Điều này sao có thể, bọn họ sao lại làm được?

Vừa rồi chỉ là một pháo, ba người mình đã bị thương nặng, giờ này 3 pháo bắn một lượt, căn bản là cản không nổi!

Tia sáng bao phủ, tại vị trí Ngưng Ngọc Băng Tuyền đất rung núi chuyển, ba vị Phản Hư Cảnh lặng lẽ biến mất không thấy, mà trên mặt đất lớn kia, cũng xuất hiện một hố lớn sâu mấy trượng.

Bên trong chiến hạm, Dương Khai cười lạnh một tiếng, ra lệnh khiến đệ tử một lần nữa điều chỉnh phương hướng công kích.

Đồng thời trong lúc đó, tại một cung điện cực kì an toàn trong thành nội, Mạc Tiếu Sinh biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Tranh đang ngồi ở vị trí người đứng đầu, trầm giọng nói: - Minh chủ, một trong các mắt trận đã bị phá hủy!

- Cái gì? Khúc Tranh đứng bật dậy, nhìn Mạc Tiếu Sinh với ánh mắt không thể tin được: - Làm sao lại bị hủy, là công kích của đối phương không may đánh trúng hay như thế nào?

Mạc Tiếu Sinh chậm rãi lắc đầu: - Lão hủ cũng không rõ, chỉ là ba người phụ trách trông coi bên kia đã bỏ mạng, nguồn suối cũng bị phá hỏng hầu như không còn. Nhưng bất kể là đối phương vô tình hay cố ý, chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết như thế này.

- Đại trưởng lão cảm thấy nên làm như thế nào?

- Toàn lực thúc đẩy uy năng đại trận, cùng chiến hạm đối phương quyết một trận tử chiến!

Mạc Tiếu Sinh quát khẽ.

Khúc Tranh nghe vậy, khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ chần chừ, dường như làm khó gì đó.

- Minh chủ, Lăng Tiêu Tông đưa chiến hạm đến, giờ này không phải bọn họ chết thì là chúng ta chết. Nếu là tiếp tục trì hoãn, đợi hai mắt trận kia bị phá hủy, chúng ta sẽ không còn chút sức nào đánh trả. Tuy cái giá phải trả cho việc thúc đẩy toàn lực đại trận không nhỏ, nhưng cũng tốt hơn ngồi chờ chết.

- Đại trưởng lão nói không sai. Khúc Tranh hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở lên kiên định. - Được, truyền lệnh xuống, toàn lực thúc đẩy đại trận, lão phu liều cơ nghiệp vạn năm cũng không cần nữa, cũng không muốn Lăng Tiêu Tông được như ý!

- Vâng! Mạc Tiếu Sinh trả lời, vội vàng rót thần niệm vào la bàn truyền tin trên tay mình, truyền đạt mệnh lệnh.

Ngay sau đó cả thành nội gió thổi mây phun, trong thành nội vốn là hàn khí bức người, nhưng lúc này hàn khí đậm đặc kia dường như tăng thêm sự kinh khủng, đến thân chiến hạm đều bao trùm một lớp băng dày đặc.

Cảnh tượng vạn vật bị đóng băng kia khiến hành động của chiến hạm bị trở ngại, mặc dù đang ở trong chiến hạm, mỗi người đều cảm thấy lạnh cắt xương, dường như đến thần hồn đều sẽ đóng băng.

- Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nơi này bỗng nhiên trở nên âm hàn như vậy? Tiền Thông sắc mặt khó coi hỏi.

- Đối phương dường như đã hành động gì đó. Dương Khai chau mày, dưới dò xét của thần niệm của hắn, Hai nguồn suối vốn dĩ hàn khí từ từ dâng lên, thời khắc này lại phun ra đầy hung mãnh, kinh khủng như núi lửa phun trào vậy, đến các võ giả trông coi mắt trận ở gần đó cũng đã cấp tốc rút lui, dường như bọn họ cũng không dám ở tại đó lâu.

Răng rắc

Chiến hạm truyền ra ngoài một loạt tiếng giòn vỡ, đó là dấu hiệu báo thân chiến hạm bị đông cứng.

Không chỉ như thế, khí băng hàn đậm đặc sền sệt hội tụ ngưng kết, lại hình thành từng mãnh thú hình dáng không giống nhau, những mãnh thú kia mỗi một con đều trong suốt như ngọc, như tượng băng, nhưng mỗi một con đều tản ra dao động năng lượng không yếu.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chiến hạm kia đã bị vô số băng thú bao vây.

Bên trong chiến hạm, mọi người đều biến sắc.

Đã sớm nghe nói uy năng Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận của Chiến Thiên Minh không tầm thường, giờ này tận mắt chứng kiến, phát hiện quả nhiên danh bất hư truyền. Có thủ đoạn đẳng cấp này, thành nội của Chiến Thiên Thành vạn năm không lo.

Những băng thú kia vừa thành hình, liền vô cùng hung hãn nhào về phía chiến hạm, trong khoảnh khắc, khiến chiến hạm bị che mất.

Mọi người đều không khỏi toàn thân toát mồ hôi, sợ chiến hạm cứ như vậy bị phá hủy.

Dương Khai sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm, đứng dậy quát lên: - Tế ra phòng hộ, không quan tâm những băng thú này, bất kể trả giá như thế nào, phá hủy hai mắt trận kia cho ta
Advertisement
';
Advertisement