Nàng vẫn chưa nói xong thì đã bị Hồ Kiều Nhi ngăn lại:
- Bọn ta chinh là vì cái này mới đến, vậy đã sao?
Nàng có chút không ưa cái tính luôn nghĩ người xấu cho người khác của Dương Khai, tỷ muội bọn ta lại có tâm địa như vậy sao? Đúng là quá bạc tình phụ nghĩa rồi.
Cảm nhận được sự bực tức của nàng nên Dương Khai không nói gì nữa.
Hồ Kiều Nhi lại nói tiếp:
- Đợi đến khi những vật đó rơi xuống bọn ta sẽ đi theo ngươi, vì dù thế nào thì ngươi cũng biết nhiều hơn bọn ta. Ngươi làm tình báo cho bọn ta, còn ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi, vụ trao đổi này thế nào?
- Bảo vệ ta?
Dương Khai nhìn nàng ta một cái rồi nhíu mày lại.
- Ngươi tỏ vẻ như vậy, chẳng lẽ không cần bảo vệ sao? Hơn nữa thực lực ngươi thấp như vậy, ngộ nhỡ trong đó gặp phải nguy hiểm gì thì phải ứng phó thế nào?
Hồ Kiều Nhi khẽ cười:
- Đừng nói là Tô Nhạn của các Lăng Tiêu các sẽ bảo vệ ngươi nhé, ả ta mấy ngày nay đến gặp còn không thèm gặp ngươi, hôm đó ngươi quả là đã phí công cứu ả ta, rồi.
- Tùy ngươi thôi.
Dương Khai cũng chẳng muốn phí lời nữa, dù sao thì đến lúc đó mọi người sẽ cùng vào, thêm một người cũng là có thêm phần trông nom.
- Hừ!
Hồ Kiều Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo muội muội đứng dậy rời khỏi Dương Khai.
Đợi thêm một ngày nữa cuối cùng những vật trong tầng mây kia cũng lộ diện và sắp rơi xuống mặt đất. Tất cả mọi người đều đứng dậy và ngơ ngác nhìn những vật ở bên ngoài mười dặm.
Có thể nói đó là một kiến trúc đồ sộ mà nguy nga, chỉ có điều in vào tầm mắt mọi người chỉ có hết tầng bậc thang này đến tầng bậc thang khác nhưng không thể trèo lên hết.
Mà trên đám mây cao nhất dường như có hình bóng của một cung điện.
Truyền thừa ở đó sao? Dương Khai nhẹ nhàng thở một hơi.
Cùng lúc đó nhiều người trong số đệ tử ba phái cũng vô cùng kích động hồi hộp, tuy bọn họ không biết nhiều như Dương Khai nhưng ít nhiều thì cũng có chút nhãn lực, họ biết trong quái vật khổng lồ này chắc chắn có bảo bối, hiện giờ mọi người chỉ đợi nó rơi xuống để tranh mua nó.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, tòa kiến trúc đồ sộ đó cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.
Cùng với tiếng trầm vang mặt đất cũng khẽ rung chuyển, lốc xoáy khổng lồ trong khung trung biến hóa khôn lường rồi lại lập tức biến mất.
Tiếng trầm vang kéo dài hồi lâu sau mọi thứ mới ổn định trở lại.
Tòa kiến trúc này đã đứng vững trên mặt đất.
Đệ tử ba phái hò hét lên, mấy trăm con người đột nhiên nện bước lên rồi cùng chạy về phía bên đó.
Dương Khai cũng đang đi về phía bên đó, nhưng hắn không vội vàng như những người khác. Vì như Địa Ma nói, vật truyền thừa này dựa và cơ duyên chứ không phải do cước lực.
Dường như có một bóng dáng trắng tinh nào đó vút qua tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tay áo Tô Nhan bồng bềnh, bước chân nàng không nhanh nhưng tốc độ cũng không phải chậm, giống như đi lững thững trong sân vắng, xuất trần mang theo một vẻ cao quý.
Cảm giác thấy ánh mắt Dương Khai đang nhìn mình nên nàng ngoảnh đầu nhìn, hàng mi dài rưng rưng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người bị bóng dáng đệ tử ba phái làm ngăn cách.
Hai làn gió thơm từ một bên truyền đến, hai tỷ muội họ Hồ của Huyết Chiến bang đứng hai bên Dương Khai, một người khéo léo cười dịu dàng, một người lại mắt đầy sát khí.
Người tỷ nói:
- Đã nói bảo vệ ngươi thì nhất định sẽ bảo vệ, ngươi yên tâm, tỷ muội ta đã có được một truyền thừa rồi, nếu lần này có được lợi gì thì bọn ta cũng không tranh với ngươi là được chứ gì.
Dương Khai ngẩng đầu thì đã không thấy bóng dáng Tô Nhan đâu rồi.
- Tiểu tử thối, đang nói chuyện với ngươi đó.
Hồ Kiều Nhi không thấy Dương Khai trả lời thì tức giận.
- Ta nghe thấy rồi.
Dương Khai bất đắc dĩ đáp lại.
- Hừ, không biết ngươi tốt ở chỗ nào.
Hồ Kiều Nhi khẽ nói thầm nên Dương Khai cũng không nghe rõ.
Cách mười dặm nên không lâu sau ba người đã đến trước cầu thang nguy nga lộng lẫy.
Bên cạnh tòa kiến trúc chiếm diện tích lớn ở đây có thêm một tầng quầng sáng mông lung, trên quầng sáng đó có thứ gì đó giống như là cánh cửa.
Đệ tử ba phái hoặc đi một mình hoặc đi theo đám để đi tìm cửa vào quầng sáng đó, số người giảm đi nhanh chóng.
Nói tới cũng kỳ lạ, đứng trước quầng sáng đó có thể nhìn thấy khung cảnh của những bậc cầu thang đó, nhưng những đệ tử ba phái đã bước vào thì đều mất tích, giống như là bị một cái miệng lớn vô hình nuốt vào vậy.
Thấy vậy hai tỷ muội họ Hồ không khỏi thấp thỏm lo lắng.
- Dương Khai, bọn họ đâu cả rồi?
Hồ Kiều Nhi khẩn trương hỏi.
- Ta không biết.
Dương Khai lắc đầu, rồi đi đến phía trước cánh cửa không ai lui tới, hắn dùng tay đẩy cửa ra nhưng chỉ thấy có một tầng gợn sóng lăn tăn, còn không xem thấy tình hình bên kia.
- Chúng ta có vào không?
Hồ Mị Nhi lại càng nhát gan hơn, nàng có chút run lên lẩy bẩy rồi.
Dương Khai nhìn lên đám mây rồi bước thẳng vào bên trong.
Nhìn hắn quyết đoán như vậy Hồ Kiều Nhi cắn răng rồi kéo tay muội muội nói:
- Vào thôi!
Bước vào bên trong quầng sáng thì đập vào mắt là một cảnh tượng không khác gì bên ngoài đã nhìn thấy, bên trong cũng là một cầu thang hướng lên đếm không hết số bậc, Dương Khai đến trước cũng đang đứng trước mặt, hắn đang đứng trầm tư ở dưới bậc cầu thang đầu tiên.
Nhìn xung quanh một lượt thì quả thật không có ai khác, dường như mỗi cánh cửa đều thông với một không gian riêng, nên chỉ có những người vào cùng một cửa thì mới ở cùng nhau.
Quay đầu lại Dương Khai liền dùng tay đấm lên cánh cửa đó thì thấy làn sóng gợn tản ra, cánh cửa trên quầng sáng bỗng biến mất.
Đã không còn đường lui rồi, Dương Khai hít một hơi sâu rồi nhấc chân bước lên bậc cầu thang thứ nhất, sau khi đặt chân lên hắn cau mày và đứng vững người lại.
- Sao vậy?
Hồ Kiều Nhi hỏi.
- Các ngươi lên xem xem!
Dương Khai gọi hai tỷ muội lên.
br />
Hai người cũng không chút chần chừ, người bên phải người bên trái đi lên, khi đứng bên cạnh Dương Khai thì hai tỷ muội cùng lúc khẽ động đậy người.
- Cảm nhận được gì?
Dương Khai hỏi.
- Có dòng năng lượng chạy vào lòng bàn chân.
Hồ Kiều Nhi đáp.
- Đó là dòng năng lượng nóng rực!
- Ừ, đó có lẽ chính là khảo nghiệm rồi.
Dương Khai khẽ mỉm cười, không giống với cảm nhận của hai tỷ muội họ Hồ, Dương Khai phát hiện dòng năng lượng chạy vào lòng bàn chân này lại chính là năng lượng thuộc dương.
Chân Dương Quyết vận chuyển thì dòng năng lượng này không những không làm tổn hại đến mình mà còn có thể bổ sung nguyên khí cho mình.
Còn bọn họ lại không như vậy, họ bắt buộc phải vận công hóa giải dòng năng lượng chạy vào lòng bàn chân đó thì mới được, mình là được, còn họ lại là mất, so sánh thì thấy cao thấp phân biệt rõ ràng.
- Nhưng năng lượng này quá yếu, nếu khảo nghiệm chỉ là thế này thì cũng không có gì đáng nói.
Hồ Mị Nhi có vẻ phấn khích, thực lực của nàng mới chỉ chưa qua Khai Nguyên lưỡng tầng vậy mà cũng có thể chống đỡ một cách nhẹ nhàng.
- Không thể thiếu cảnh giác.
Hồ Kiều Nhi nhìn muội muội một cái,
- Cầu thang này không biết có bao nhiêu bậc, nếu càng đi lên thì năng lượng gặp phải sẽ càng mạnh, chỉ e đi đến bậc cuối cùng thì chúng ta không thể chống đỡ được.
- Phải vậy không thì thử là biết.
Dương Khai lại bước lên bậc cầu thang thứ hai, bước chân hắn không dừng mà lại tiếp tục đến bậc thứ ba rồi bậc thứ tư…
Hai tỷ muội theo sát ngay phía sau.
Một mạch đi qua trăm bậc ba người mới phát hiện suy đoán trước đó của Hồ Kiều Nhi là đúng, càng lên cao thì năng lượng thuộc dương ẩn chứa trong cầu thang càng mạnh, nguyên khí cần để hóa giải càng nhiều.
Ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy cầu thang liền trời tiếp đất này đếm không hết số bậc, hai tỷ muội không khỏi thầm kêu khổ trong lòng.
Không giống bọn họ, lúc này Dương Khai lại khá là mừng rỡ, đi qua trăm bậc cầu thang này trong đan điền của mình sẽ có thêm một giọt Dương dịch, tất cả là do năng lượng thuộc dương chạy vào lòng bàn chân mình hóa thành.
Ba trăm bậc cầu thang trước đó, Dương Khai và hai tỷ muội kia đều lững thững bước qua, mỗi lần bước lên một bậc thì đều có một dòng năng lượng thuộc dương đi vào cơ thể. Số bậc thang càng nhiều thì dòng năng lượng này cũng dần dần mạnh hơn, nhưng vẫn chưa đến mức khiến ba người phải dừng bước.
Dương Khai thì không cần phải nói, vì Chân Dương Quyết vốn cần có loại năng lượng này. hiến người khiến hắn kinh ngạc là Hồ Mị Nhi, cô nương này chỉ với thực lực Khai Nguyên cảnh lưỡng tầng lại cũng có thể dễ dàng bước qua ba trăm bậc, điều này quả là không ngờ.
Nhưng sau ba trăm bậc này, năng lượng chứa trong cầu thang càng mạnh hơn rất nhiều, mỗi khi bước lên một bậc ba người lại phải dừng lại nghỉ một chút rồi mới lại có thể đi tiếp.
Đến bậc thứ bốn trăm, tình trạng này lại càng thấy rõ. Hai tỷ muội mỗi lần đều phải nghỉ ba hơi, chịu ảnh hưởng lâu của dòng năng lượng thuộc dương này khiến người họ rịn ra vài giọt mồ hôi, nhưng nhìn lúc này thì có vẻ vẫn có thể ứng phó với tình huống này một cách thành thạo và điêu luyện.
Dương Khai vừa đi vừa đếm thầm số bậc cầu thang.
Hắn tin rằng lần thử thách này không chỉ đơn giản vậy, nếu như thật sự chỉ như vậy thì đó cũng chỉ là trò trẻ con quá đơn giản. Trong này nhất định là có vài biến cố gì đó và những nguy hiểm không biết.
Bốn trăm chín mươi bậc, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi dừng lại, người tỷ nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Dương Khai, trong lòng không phục chút nào.
Nói là lần này mình đến để bảo vệ hắn, vậy mà tại sao khi bước qua những bậc thang này ngược lại mình lại càng thấy mệt hơn? Còn hắn lại vẻ mặt đầy sung sướng và hưởng thụ?
- Nghỉ ngơi chút rồi lại đi.
Dương Khai liếc nhìn nàng một cái nói.
- Không cần!
Hồ Kiều Nhi cắn răng rồi cất bước đi đến trước mặt Dương Khai.
Một mạch đi qua mười bậc cầu thang, khi Hồ Kiều Nhi giẫm đến bậc cầu thang thứ năm trăm thì cơ thể mềm mại của nàng không chịu được nên giật mình lên.
Dương Khai nhìn nhanh tình thế nên một tay kéo nàng xuống.
Hai người nhìn nhau, Hồ Kiều Nhi nói:
- Sao lại thay đổi rồi?
Dương Khai nhướn mày rồi cũng không hỏi thêm, sau đó một mình bước lên bậc cầu thang thứ năm trăm để cảm nhận, lần này đi vào lòng bàn chân không phải năng lượng thuộc dương nóng rực nữa mà là một dòng năng lượng thuộc hàn lạnh đến thấu xương.
Sự biến đổi từ nóng sang lạnh này cũng là nguyên nhân khiến Hồ Kiều Nhi kinh ngạc.
- Đây mới là khảo nghiệm sao?
Dương Khai khẽ mỉm cười, hắn vốn cũng không trông chờ bậc thang phía trước chất chứa là loại năng lượng thuộc dương mà mình cần, nếu chỉ là như vậy thì bất kỳ một người tu luyện công pháp thuộc dương nào, chỉ cần đủ thời gian đều có thể đi đến đỉnh núi.
Nhưng lúc này đã khác rồi, sau năm trăm bậc là năng lượng thuộc hàn xung kích, đây là sự tồn tại hoàn toàn đối lập với năng lượng thuộc dương.
Đối mặt với dòng năng lượng thuộc hàn đi vào cơ thể, Dương Khai có hai giải pháp để lựa chọn.
Một là dùng Chân Dương nguyên khí trong cơ thể mình để trung hòa nó.
Cách kia là vận chuyển Chân Dương Quyết để luyện hóa nó rồi hấp thụ vào xương cốt.
Nhưng cho dù lựa chọn giải pháp nào thì cũng đều không tránh khỏi tiêu hao nguyên khí trong người, hơn nữa nguyên khí tiêu hao trong giải pháp thứ hai nhiều hơn một chút, chứ không nhẹ nhàng như chỉ hóa giải.
Nếu trong đan điền Dương Khai không tích trữ nhiều Dương dịch thì có khả năng hắn sẽ chọn giải pháp thứ nhất.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!