Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong một khe núi Lạc Đế Sơn, nhóm người Dương Khai đã dừng lại sau 3 ngày phi hành.

Chỗ này đã là sâu trong Lạc Đế Sơn, trước khi Đế Uyển xuất thế, chỗ này căn bản không sinh linh nào có thể đặt chân, lực lượng đế uy nồng nặc kia đủ để nghiền đám người cả gan khiêu khích thành phấn.

Nhưng sau khi Đế Uyển, đế uy trong Lạc Đế Sơn đã biến mất, chỗ này không còn nguy hiểm nữa.

Năm người thoải mái đi tới, giữa đường không gặp bất kỳ trắc trở nào.

- Chính là chỗ này? Lão giả họ Hà quay đầu nhìn chung quanh, nhíu mày, những người khác cũng mơ hồ.

Tuy rằng linh khí thiên địa ở đây không tầm thường, nhưng lúc mọi người dùng thần niệm quét qua thì không phát hiện dấu vết cấm chế trận pháp gì, đừng nói chi là động phủ của võ giả thượng cổ.

- Không sai, chính là chỗ này. Lão giả họ Khương đã biết trước điều này, mỉm cười nói:

- Ngày đó nếu không phải tiểu lão nhi cơ duyên xảo hợp tranh đấu với người khác ở chỗ này, chỉ sợ cũng không thể phát hiện ảo diệu ở đây, có thể nói phát giác được cũng chỉ là may mắn mà thôi.

- Khương lão, ngươi cũng đừng úp úp mở mở, rốt cuộc động phủ thượng cổ nằm ở đâu? Tráng hán họ Trần không kiên nhẫn được nữa, nghe vậy vội vàng hỏi.

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Lão giả họ Khương mỉm cười. - Trần huynh cứ thử công kích bên kia một lần là có thể nhìn ra đầu mối.

- A? Tráng hán họ Trần nhìn theo hướng ngón tay của lão giả họ Khương, phát hiện bên kia chỉ là một vách đá trơn nhẵn, quét thần niệm qua cũng không phát hiện gì.

Nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, nhất định là có gì đó, cho nên hắn không chần chờ, khẽ quát một tiếng, đánh ra một quyền.

Thánh nguyên bắt đầu phát ra, quyền phong gần như ngưng thành thật chất, mắt thường có thể thấy được, quyền ảnh màu vàng rực rõ đánh lên vách đá.

Thánh nguyên thuộc tính kim! Vô cùng mãnh liệt.

Dương Khai nhướng mày, nhẹ nhàng gật đầu, tuy không biết hắn xuất thân từ thế lực nào, nhưng dựa vào trình độ ngưng luyện và hùng hậu của thánh nguyên, dường như còn mạnh hơn Phản Hư lưỡng tầng cảnh bình thường.

Dịch phu nhân cười tủm tỉm đứng một bên, hiển nhiên rất hài lòng với thực lực và khí thế của chồng mình.

Ngoài dự đoán của mọi người, ngay khi quyền kia sắp đánh vào vách đá, trong không khí bỗng xuất hiện một tầng gợn sóng, phảng phất có một lớp màng chắn mỏng phía trước, mà một quyền mãnh liệt kia không gây nên động tĩnh gì, cứ như vậy mà biến mất.

Mà ngay sau đó, một quyền y như vừa rồi bỗng xuất hiện một cách quỷ dị, đánh thẳng tới võ giả họ Trần.

Dị biến nổi lên, tráng hán hú lên quái dị, vội vàng né tránh.

Bùm một tiếng, quyền ảnh bay xa hơn trăm trượng, đánh nát một vùng cây cối bên kia.

- Không ngờ có thể bắn công kích trở về? Tráng hán họ Trần không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.

- Không sai, cho nên Ngũ Hành Ách Linh Trận là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, lão phu không có biện pháp phá giải! Khương lão nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tuy vừa rồi tráng hán họ Trần có chút chật vật, nhưng cũng không nổi giận, lên tiếng nói: - Trận pháp này có chút ý tứ, Khương lão, ngươi nói xem chúng ta phải phá giải như thế nào?

Khương lão cười ha hả: - Tiểu lão nhi bất tài, nhưng quả thật đã nghiên cứu được phương pháp phá giải, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, mời chư vị qua đây.

Nghe hắn vậy, mọi người vội vàng tụ tập lại.

Vẻ mặt Khương lão nghiêm lại, bắt đầu giảng giải mọi người cách phá trận.

Mọi người đều là võ giả Phản Hư Cảnh, tuy rằng không tính là cao thủ đứng đầu, nhưng tu luyện đã nhiều năm, gặp qua không ít các loại trận pháp, nghe lão giả họ Khương giảng giải một hồi, mọi người đều gật gật đầu đã hiểu.

- Tốt, nếu chư vị đã hiểu rõ phương pháp, vậy trước tiên chúng ta hãy tự hồi phục lại, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất có thể.

Đương nhiên mọi người không dị nghị, bắt đầu ngồi khoanh chân, tay cầm thánh tinh khôi phục thánh nguyên tiêu hao trên đường đi tới đây.

Ước chừng nửa ngày sau, mọi người lần lượt mở mắt ra, thần thái minh mẫn, mặt đầy vẻ chờ mong.

- Đúng rồi Dương tiểu hữu, ngươi có mang theo linh đan khôi phục thánh nguyên nhanh chóng? Khương lão không yên tâm hỏi một câu, tuy mơ hồ đoán rằng Dương Khai xuất thân không tầm thường, nhưng sự tình trọng đại, hắn không dám sơ ý.

- Có, Khương lão yên tâm đi. Dương Khai trả lời.

Với thánh nguyên khổng lồ chứa trong cơ thể hắn, căn bản không cần dùng linh đan khôi phục, cho dù thánh nguyên khô kiệt, chỉ cần nổ tung một giọt Kim huyết, trong khoảnh khắc lại sanh long hoạt hổ.

Dương Khai xông xáo nhiều năm như vậy, ít khi gặp phải vấn đề thánh nguyên khô kiệt.

- Vậy thì tốt, chư vị cũng để linh đan khôi phục ở nơi dễ lấy đi, tuy rằng Ngũ Hành Ách Linh Trận không khó phá giải, nhưng phải kéo dài, muốn vào động phủ thượng cổ kia, chư vị không thể sơ suất.

- Những chuyện này chúng ta biết rồi, đừng lãng phí thời gian, Khương lão, chúng ta bắt đầu đi. Tráng hán họ Trần thúc giục.

- Tốt, chư vị vào chỗ đi, cứ dựa theo phương án vừa rồi tiểu lão nhi giảng giải. Khương lão nghiêm lại, lập tức chạy theo một hướng.

Những người khác cũng chạy về 4 hướng khác nhau, trong khoảnh khắc, năm người chia ra năm góc cách đều nhau, giống như cầm thước đo vậy.

- Chư vị, cùng xuất lực! Khương lão khẽ quát, trong khoảnh khắc bạo phát thánh nguyên, rót vào hư không trước mặt.

Những người khác không chậm trễ chút nào, vừa thấy hắn ra tay cũng rối rít thúc giục lực lượng bản thân, rót thánh nguyên của mình ra.

Trong phút chốc, năm cỗ năng lượng dao động với năm thuộc tính khác nhau xuất ra, tuy rằng không quá mạnh mẽ nhưng lại kéo dài vô tận.

Trong đó đương nhiên thánh nguyên của Dương Khai là thuộc tính hỏa, tuy lúc hắn bắt đầu lúc tu luyện là công pháp thuộc tính dương, nhưng theo thực lực tăng lên, thuộc tính của thánh nguyên trong cơ thể thay đổi, lúc này với Ma diệm cực nóng nghiễm nhiên có thể coi là thuộc tính hỏa.

Dĩ nhiên, tính chất của Ma diệm là tùy ý hắn, có lạnh có nóng, biến hóa khó lường.

Mà tráng hán họ Trần là thuộc tính kim, Dịch phu nhân là thuộc tính thủy, lão giả họ Khương là thuộc tính mộc, lão giả họ Trần là thuộc tính thổ.

Ngũ hành tề tụ, thánh nguyên năm màu tràn vào hư không, quỷ dị là không hề tiêu tán mà từ từ tụ họp lại, dường như bên kia có một lực hút vô hình đang hút lấy thánh nguyên của năm người.

Ngũ Hành Ách Linh Trận, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, có thể bắn ngược tất cả công kích, thời kỳ toàn thịnh ngay cả võ giả Hư Vương Cảnh cũng không có biện pháp phá giải nó, phải đủ ngũ hành mới phá giải được.

Nếu muốn dựa vào lực lượng mạnh mẽ mà phá giải, tối thiểu phải là Hư Vương tam tầng cảnh, với bí bảo cường đại hoặc bí thuật mới được.

Bất quá Ngũ Hành Ách Linh Trận trước mắt đã tồn tại không biết mấy vạn năm, đương nhiên không có uy năng như thời kỳ toàn thịnh.

Cho dù là như thế cũng không thể dùng cách bình thường mà phá giải.

Năm người rót thánh nguyên vào trận pháp, không gặp hiện tượng bắn ngược lại, một là đây không phải công kích, hai là mọi người đều nhìn chằm chằm lão giả họ Khương, lấy lượng thánh nguyên mà hắn xuất ra làm chuẩn để điều chỉnh thánh nguyên của bản thân, nhiều hơn không được, ít hơn cũng không được, phải duy trì cân bằng ngũ hành, một khi cân bằng bị phá, trận pháp lập tức sẽ bắn thánh nguyên ra.

Vạn sự khởi đầu nan, thấy bốn người kia điều chỉnh thánh nguyên không tệ, lão giả họ Khương bất giác thở phào, dù sao đây là năm người hợp tác, chỉ cần một người sơ xuất sẽ ảnh hưởng đến những người khác, sao hắn có thể không lo lắng?

Mắt thấy tiến triển thuận lợi, hắn cũng dần dần gia tăng cường độ.

Những người cũng điều chỉnh theo, không dám chậm trễ chút nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thánh nguyên năm màu dần dần tràn ngập trung tâm, năm màu đan vào nhau, năm loại thuộc tính tương sinh tương khắc, tuần hoàn không ngừng, có chút thuận buồm xuôi gió.

Mà kèm theo thánh nguyên lưu động, vách đá vốn bóng loáng mơ hồ lộ ra một cửa động.

Động phủ thượng cổ!

Vẻ mặt năm người đều chấn động, mắt trợn tròn.

Nhưng cửa vào kia như ẩn như hiện, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào, mọi người đều biết là do trận pháp vẫn chưa bị phá giải hoàn toàn, vội vàng nhét linh đan vào miệng, nuốt rồi luyện hóa, bổ sung thánh nguyên trong cơ thể.

Dương Khai cũng không ngoại lệ, tu vi của hắn hiện giờ chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh, cho nên không muốn biểu hiện quá mức, lấy mấy viên linh đan ra giả vờ nuốt.

Chóp mắt đã hai canh giờ trôi qua.

Năm người đều nhỏ mồ hôi, duy trì xuất thánh nguyên trong thời gian dài, không võ giả nào có thể chịu nổi, mặc dù có linh đan bổ sung thánh nguyên, nhưng mà vào chẳng bằng ra.

Nhưng cửa động phủ kia vẫn không hoàn toàn hiện ra, tuy rằng rõ ràng hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng vẫn còn lâu trận pháp mới bị phá.

Ý thức được điểm này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

- Chư vị, tiếp tục như vậy cũng không ổn a.

Dịch phu nhân duyên dáng lên tiếng.

- Tiểu tử, ngươi phải kiên trì cho ta, nếu lúc này mà ngã xuống, lão tử là người đầu tiên không tha cho ngươi. Tráng hán họ Trần quay đầu thét lên với Dương Khai, hắn thấy Dương Khai giống như lung lay sắp đổ, sợ hắn không đủ thánh nguyên thì coi như thất bại trong gang tấc.

- Không thành vấn đề! Dương Khai lạnh nhạt đáp lấy lệ.

Lão giả họ Khương cau mày, lo âu nhìn Dương Khai, trong lòng có chút hối hận khi tìm một Phản Hư nhất tầng cảnh như Dương Khai tới, lúc đó hắn đoán sai uy lực của Ngũ Hành Ách Linh Trận này, nghĩ là chỉ cần gom đủ ngũ hành là có thể phá giải, làm sao biết lại kéo dài lâu như vậy? Hơn nữa có vẻ như còn phải kéo dài mấy canh giờ.

Thời gian dài như vậy, cả hắn còn không nắm chắc, đừng nói chi thực lực của Dương Khai thấp hơn hắn một bậc.

Hắn âm thầm lo lắng cho Dương Khai, e sợ hắn không thể kiên trì tới khi trận pháp bị phá vỡ.
Advertisement
';
Advertisement