Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe bọn họ tự giới thiệu, Dương Khai cau mày, phát hiện những người này không cùng một thế lực, hơn nữa hình còn có mùi cạnh tranh trong đó.

Điều này làm cho Dương Khai khó hiểu, không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

- Vị bằng hữu này. Vũ Thường làm như quen nhau từ trước, nụ cười trên mặt cũng có vẻ rất thân thiện, nhưng lại làm Dương Khai có cảm giác giả dối, làm người ta không thích.

- Xem ngươi một thân một mình tới đây, có phải muốn vào Lạc Đế Sơn thăm dò động phủ của võ giả thượng cổ?

- Không sai! Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. - Thì sao?

Vũ Thường cười ha hả: - Bằng hữu không cần cảnh giác như thế, tại hạ không có ác ý, chỉ là muốn mời ngươi cùng Vũ mỗ tiến vào đó thôi.

- Đi chung với ngươi?

Dương Khai nhướng mày.

- Không sai. Vũ Thường vội vàng gật đầu, đưa tay chỉ bên kia: - Nói vậy chắc bằng hữu cũng phát hiện, Vũ mỗ chỉ là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, cảnh giới này tuy rằng không quá thấp, nhưng cũng không cao, đệ tử Thiên Tuyệt Môn của ta đều ở bên kia, không có Phản Hư Cảnh trấn giữ, nếu đi vào Lạc Đế Sơn mà gặp cường địch thì... a a...

Hắn chưa nói xong, Dương Khai đã mơ hồ hiểu rõ tại sao hắn phải mời mình theo, nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy một đám võ giả mặc y phục giống Vũ Thường đang tụ tập, chừng mười mấy người, cơ bản đều là võ giả Thánh Vương Cảnh, không có bóng dáng cường giả Phản Hư Cảnh.

Xem ra thực lực Thiên Tuyệt Môn này không tính là cường đại.

- Ngươi muốn ta bảo vệ an toàn cho các ngươi? Dương Khai hỏi.

- Cùng người thông minh nói chuyện đúng là tốt, bảo vệ cũng được, hợp tác cũng được, chỉ cần bằng hữu nguyện ý. Vũ Thường vội vàng gật đầu.

- Có khác biệt sao? Dương Khai kinh ngạc.

- Đương nhiên là khác biệt. Vũ Thường thấy Dương Khai có chút hứng thú, vội vàng tranh thủ nói: - Nếu là bảo vệ Thiên Tuyệt Môn, chúng ta có thể cho bằng hữu một khoản tài vật bảo đảm ngươi sẽ hài lòng, nhưng không quản ở trong Lạc Đế Sơn tìm được cái gì, đều sẽ là thu hoạch của Thiên Tuyệt Môn, không quan hệ tới bằng hữu, nếu là hợp tác, ngươi ta song phương còn nếu là hợp tác, tìm được cái gì sẽ phân phối cho ngươi, dĩ nhiên Vũ mỗ hy vọng bằng hữu hợp tác hơn.

Dương Khai gật đầu, cuối cùng cũng hiểu tại sao đối phương lại nhiệt tình như thế, thì ra là vì thiếu cao thủ, mình cũng không ẩn giấu tu vi, hắn thân là một võ giả Thánh Vương Cảnh đương nhiên có thể nhận ra mình là một Phản Hư Cảnh.

- Các ngươi cũng vậy? Dương Khai nhìn những người khác.

Mấy võ giả vội vàng gật đầu, mỗi người đều giới thiệu gia tộc hoặc là tông môn của mình.

- Ta hiểu rồi.

Dương Khai cười ha hả, thâm ý hỏi: - Mà các ngươi không sợ ta lật lọng, tìm được thứ tốt thì giết người diệt khẩu sao?

Nghe vậy, sắc mặt đám người Vũ Thường cứng đờ, vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng Vũ Thường nhanh chóng khôi phục như ban đầu, khàn giọng nói: - Bằng hữu nói đùa rồi.

- Không quản ta có nói đùa hay không, ta đã có năng lực đi vào Lạc Đế Sơn, sao phải cùng các ngươi hợp tác, khi không phải chia nhỏ chiến lợi phẩm?

Dương Khai cười, hắn không rảnh mà nói nhiều với những người này, nhưng mình vừa mới đến, còn đám người Vũ Thường lại hiểu biết về bên trong Lạc Đế Sơn, nói không chừng có thể dò xét được tin tức hữu dụng.

- A... bằng hữu nghĩ xem, mỗi một cái động phủ của võ giả thượng cổ trong Lạc Đế Sơn đều rất khó kiếm, rất nhiều cái ngay cả thần thức cũng không thể phát hiện, càng nhiều người thì cơ hội tìm được động phủ cũng lớn hơn, hơn nữa, phần lớn những cấm chế bảo vệ động phủ không thể một mình công phá, cần hợp tác với người khác, cho nên bình thường các võ giả đều tìm người đi cùng, một thân một mình đi vào có thể nói là thiểu số trong thiểu số.

- Nói vậy cũng có chút đạo lý. Dương Khai gật đầu.

Đám người Vũ Thường vui mừng, đang định nói thêm thì Dương Khai lại khoát tay một cái nói: - Nhưng ta vừa mới tới, chưa có ý định đi vào, khi nào có sẽ tìm các ngươi hợp tác.

Nói xong, Dương Khai liền bỏ đi.

Hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ hợp tác với những người này.

Đám người Vũ Thường mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không ngăn trở, chỉ tiếp tục chú ý xung quanh, tìm xem có Phản Hư Cảnh nào đi một mình thì lôi kéo.

Sau khi thoát khỏi đám người kia, Dương Khai không vội vã đi vào Lạc Đế Sơn mà nhìn những quầy hàng xung quanh, đồng thời lấy la bàn truyền tin ra rót thần niệm vào.

Chờ một hồi sau, la bàn không phản ứng, Dương Khai lắc đầu cất vào.

Xem ra mình cách Tiền Thông rất xa, nếu không đã liên lạc được rồi.

Hắn dò xét những quầy hàng này không phải vì bảo bối, mặc dù hàng hóa rất nhiều, chủng loại rất đa dạng, nhưng gần như không có món nào đáng để Dương Khai để mắt tới, đồ tốt thật sự ai lại bày ra ngoài chứ? Giấu còn không kịp nữa là.

Có thể nói những thứ trên quầy hàng chỉ là hàng hóa thông thường.

Dĩ nhiên, cũng có người không phân biệt được hàng tốt, nhưng chuyện này rất hiếm khi xảy ra.

Dương Khai chỉ muốn dò xét tin tức mà thôi, nghe võ giả bốn phía trò chuyện ít nhất cũng biết sơ lược về tình huống Lạc Đế Sơn.

Mà bốn phía rất đông người nói chuyện, hắn dò xét được không ít tin tức.

Không ngờ di chỉ tông môn thượng cổ lại thật sự tồn tại! Hơn nữa ở sâu bên trong Lạc Đế Sơn, lúc này rất nhiều cường giả đã đi vào đó, nhưng đại trận hộ sơn của di chỉ tông môn có chút chắc chắn, muốn công phá không phải dễ dàng, cho nên tạm thời những cường giả kia đều bó tay không có biện pháp, chỉ có thể chờ người tới, mọi người cùng nhau ra tay.

Nếu có Dương Viêm ở đây thì tốt rồi, với bản lãnh của nàng, đại trận hộ sơn kia chắc chắn không thể ngăn trở, đáng tiếc là nàng đang dung hợp với bản thể Đại Đế, vẫn đang ngủ say.

Nghĩ tới Dương Viêm, Dương Khai lại thở dài.

Nàng là bàng hữu quan trọng nhất mà Dương Khai quen được khi tới U Ám Tinh, một đường mưa gió, đồng cam cộng khổ, chỉ là Dương Khai không ngờ thân thế của nàng lại ly kỳ như thế.

Chính đắm trong hồi ức, bỗng nhiên ánh mắt của Dương Khai lóe lên, bỏ đi không một dấu vết, tới một nơi vắng người.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt như cười mà không phải cười, mở miệng nói: - Bằng hữu, lén lút theo sau Dương mỗ để làm gì? Không ngại hiện thân gặp mặt chứ?

Một tiếng động nhẹ vang lên, ngay sau đó một thân ảnh quỷ dị xuất hiện ở cách đó không xa, quan sát Dương Khai, ngạc nhiên nói: - Không ngờ ngươi có thể khám phá ra hành tung của Khương mỗ.

Dương Khai cười, thần niệm quét qua người hắn, phát hiện hắn là võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, tuổi chừng năm mươi, tóc trắng xám, thân hình thấp bé, thánh nguyên có vẻ biến hoá kỳ lạ.

Tuy rằng tu vi cao hơn mình một tầng, nhưng Dương Khai không có chút e ngại.

Tam tầng cảnh hắn còn giết được, còn phải sợ một lưỡng tầng cảnh sao? Hơn nữa nhìn thần sắc đối phương, dường như cũng không có ác ý, trước khi biết rõ ý đồ của hắn, Dương Khai không muốn tùy tiện động thủ.

- Tiểu huynh đệ đừng lấy làm lạ, Khương mỗ không có ác ý. Võ giả họ Khương vội vàng thể hiện thái độ của mình, dù sao lén lút theo sau người khác quả thật phạm vào điều kiêng kỵ, tuy tu vi của Dương Khai thấp hơn hắn, nhưng nơi này long xà hỗn tạp, hắn không muốn xảy ra xung đột với Dương Khai, để người khác thừa nước đục thả câu.

- Ta biết. Dương Khai mỉm cười, tỏ vẻ không ngại. - Bất quá xin ngươi nói rõ sao lại theo sau ta.

- A, là tiểu lão nhi đường đột, xin tiểu huynh đệ thứ lỗi. Tuy rằng tuổi hắn lớn hơn Dương Khai nhiều, nhưng đều là Phản Hư Cảnh, hơn nữa lại không quen biết, hắn cũng không dám tự phụ. - À, nếu không ngại, tiểu lão nhi muốn hỏi một chút, tiểu huynh đệ tu luyện thánh nguyên thuộc tính gì?

- Thuộc tính? Dương Khai nhướng mày, sắc mặt hơi trầm xuống: - Sao ta phải nói cho ngươi biết?

- Nếu được thì tiểu huynh đệ chỉ giáo, thật ra là vì tiểu lão nhi đang tìm đồng bạn tu luyện thuộc tính công pháp thích hợp, dĩ nhiên, nếu không tiện thì coi như tiểu lão nhi chưa hỏi qua, Khương mỗ thì sẽ đi tìm người khác. Võ giả họ Khương vô cùng thành khẩn.

Dương Khai nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: - Ngươi tự xem đi.

Nói xong đưa tay ra, một đoàn Ma diệm đen như mực cuồn cuộn trên tay, tản ra nhiệt độ cực nóng.

Võ giả họ Khương sáng mắt, lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: - Thuộc tính hỏa, rốt cuộc cũng tìm được!

- Ồ? Dương Khai nhướng mày. - Ngươi muốn tìm võ giả tu luyện thánh nguyên thuộc tính hỏa?

- Không sai! Võ giả họ Khương mừng rỡ.

- Tiểu lão nhi đã hỏi mười mấy người, nhưng không ai phù hợp với yêu cầu của ta, nếu được, tiểu huynh đệ có thể cùng ta tìm chỗ trao đổi cụ thể?

Nói xong, hắn nhìn Dương Khai chằm chằm.

Thấy Dương Khai trù trừ, võ giả họ Khương cắn răng một cái, lén lút truyền âm cho Dương Khai.

- À? Còn có chuyện tốt như vậy? Dương Khai rất bất ngờ, gật đầu nói: - Nếu vậy thì Khương lão dẫn đường đi.

- Mời! Lão giả họ Khương thấy Dương Khai đồng ý, vô cùng vui mừng, vội vàng bước đi.

Dương Khai theo sau hắn, càng đi càng vắng vẻ, từ từ rời khỏi nơi mọi người tụ tập, bất quá hắn cũng gan lớn, không sợ đối phương lật lọng.

Không bao lâu sau, hai người tới một sườn núi xa chừng mười dặm, bên kia có 3 người đang khoanh chân ngồi, dường như đang điều tức.

Dương Khai kinh ngạc, thần niệm quét qua 3 người, phát hiện ba người này đều là võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, tu vi tương đương lão giả họ Khương.

Ba người hai nam một nữ, một người trong đó cũng cỡ Khương lão, chừng là 50, 60 tuổi, mà một nam một nữ kia có vẻ trẻ hơn không ít, người nam thì miệng rộng mũi to, mười phần dã tính, còn nữ thì là xinh xắn lanh lợi, ngực to, đôi ngọc phong cao ngất, vòng eo uyển chuyển, khiến người ta mơ mộng.
Advertisement
';
Advertisement