Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Vô số khe nứt không gian từ bốn phương tám hướng đánh úp lại khiến Kim Thạch kinh hãi, dĩ nhiên là hắn muốn cầu xin tha thứ.

Nếu là lúc bình thường, loại khe nứt không gian không ổn định này chưa chắc đã khiến hắn sợ hãi, chỉ cần sử dụng một vài thủ đoạn là gần như chắc chắn có thể phá hủy được những khe nứt không gian này, sau đó trốn ra ngoài. Nhưng lúc này lại đúng trong thời điểm hắn suy yếu nhất, vừa mới thi triển loại bí thuật như kim thiền thoát xác xong, thánh nguyên toàn thân không thể phát ra được ba thành, quả thật là có lòng mà không có sức.

Dương Khai làm sao lại nghe hắn nói nhảm chứ? Đánh rắn phải dập đầu, tên này xứng đáng có ngày hôm nay.

Khe nứt không gian rậm rạp chằng chịt rất nhanh liền phủ kín Kim Thạch lại. Một tiếng hét thảm thiết từ bên trong liền truyền ra, thánh nguyên hộ thể mà Kim Thạch miễn cưỡng ngưng tụ ra không đem lại bao nhiêu tác dụng, thánh nguyên hộ thể vừa tiếp xúc với những cái khe kia lập tức liền bị đưa vào hư không vô tận, tiếp đó là máu thịt, xương cốt... của hắn.

Chờ đến khi bên này sóng êm gió lặng, thì đại trưởng lão của Ma Huyết Giáo ngày xưa đã biến thành từng khối từng khối thịt nát, nhưng cũng không đầy đủ, ít nhất phải có một nữa thân thể biến mất không thấy bóng dáng.

Hai nữ tử Băng Tâm Cốc bên cạnh ngơ ngác nhìn.

Các nàng vốn tưởng rằng cục diện sẽ nghiêng hẳn về một bên, nghĩ rằng Dương Khai sẽ bị giết chết nhanh chóng. Mọi tình huống xấu nhất đều đã tưởng tưởng đến.

Nhưng thật không ngờ Dương Khai đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã kinh thiên động địa.

Một thanh trường kiếm biến thành cự long xanh biếc đã khiến cho một vị cao thủ của đối phương không có một chút cơ hội để ra tay với hắn; một bí thuật Thế quỷ dị khiến cho tên cao thủ khác càng thêm thê thảm, lên trời không lối, xuống đất không đường, chỉ trong khoảnh khắc đã chết thảm tại chỗ.

Người này tu luyện ở tinh vực nào chứ? Vì sao trước kia chưa từng nghe nói qua? Có thể có thực lực và công pháp kỳ dị như thế, đáng lẽ đối phương không thể là một người vô danh mới đúng, đây nhất định là nhân tài mới xuất hiện của một thế lực lớn nào đó.

Nhưng các nàng cũng chưa từng nghe nói qua, trên Tinh Vực lại có một thanh niên như vậy.

Cảm thấy hết sức may mắn, nhưng đồng thời các nàng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Dù sao lúc này hai nàng đã không còn năng lực chống cự, cũng không biết tính tình của Dương Khai thế nào, ngộ nhỡ sau khi Dương Khai thu được thắng lợi cuối cùng rồi sẽ xuống tay với các nàng, thì chỉ sợ các nàng sẽ không thể chống đỡ nổi.

Trong lúc nhất thời, hai nữ tử Băng Tâm Cốc đều hết sức buồn rầu, trở thành thịt cá nằm trên thớt để cho người ta muốn làm thế nào thì làm khiến cho các nàng vô cùng bất đắc dĩ, cũng không dám manh động, chỉ sở sẽ khiến cho Dương Khai chú ý.

Bên kia, Ma Huyết Giáo chủ cũng đang kinh hãi muốn chết, nhìn thấy cảnh tượng Kim Thạch bị chết thảm, trong lúc nhất thời nàng liền cảm thấy hoảng loạn. Nàng không ngờ rằng Dương Khai lại có chiến lực xuất sắc như vậy, ngay cả đại trưởng lão của môn phái nàng ở trước mặt hắn cũng không trụ được bao lâu. Chẳng phải hắn chỉ vừa mới đạt tới cảnh giới Phản Hư Cảnh không bao lâu thôi sao? Tại sao lại có thể mạnh mẽ như vậy?

Chẳng lẽ tình báo của Kim Thạch sai lầm, người này trước giờ vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?

Trong chốc lát, Ma Huyết Giáo chủ đã thầm mắng Kim Thạch thậm tệ như giội máu chó lên đầu, cảm thấy rất hối hận vì đã chọc phải một tên quái thai như vậy. Giờ phút này, bị cự long xanh biếc dây dưa ngay cả một chút thời gian tức giận cũng không có, nàng ta căn bản không còn thừa chút sức lực nào để đi đối phó với Dương Khai nữa.

Cự long xanh biếc là từ hài cốt thánh linh thượng cổ luyện hóa mà thành, hơn nữa lại được dung hợp một luồng long hồn, một quả Long Châu, nên linh tính của nó rất cao. Tuy rằng nó không thể tự phán đoán chiến cuộc như con chim lửa khí linh, trí tuệ cũng hạn chế, không hiểu lúc nào cần tiến lui, nhưng sự mạnh mẽ của nó thì không cần hoài nghi gì.

Cộng thêm được thần niệm của Dương Khai khống chế, nên nó hoàn toàn có năng lực một đấu một với Ma Huyết Giáo chủ.

Ma Huyết Giáo chủ không ngừng kêu khổ, tuyệt kỹ mị công đối với cự long xanh biếc không có chút hiệu quả, bí bảo hình vòng tay bị sương mù xanh bao phủ bên trong cũng mất đi phần lớn linh tính. Sương mù xanh kia ẩn chứa kịch độc, có tác dụng ăn mòn, tuy vòng tay là bí bảo có cấp bậc không thấp, nhưng cũng không ngăn được độc tính xâm nhập.

Ma Huyết Ti của Ma Huyết Giáo chủ cũng không dám thả ra, sợ bị cự Long xanh biếc đầu độc. Hơn nữa, nàng còn phải phân ra thánh nguyên và tâm thần để ngăn cản giá lạnh kinh khủng ở nơi này, tình hình vô cùng nguy cấp.

Ngay khoảnh khắc Kim Thạch bị chết thảm, nàng đã bắt đầu sinh ra ý nghĩ rút lui.

Nhưng Dương Khai không để cho nàng có cơ hội này, thân hình hắn nhoáng một cái, liền ôm theo Bích Lạc đi tới bên cạnh nàng ta cách đó không xa, vừa sử dụng tâm niệm để khống chế Long Cốt Kiếm giữ chân đối phương, vừa phát ra Thế của bản thân bao phủ tới bên đó.

Ma Huyết Giáo chủ hoảng sợ, miễn cưỡng tránh thoát một luồng khói độc, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng, nũng nịu nói:

- Tiểu huynh đệ, việc gì cũng nên lưu lại một đường để sau này còn gặp lại nhau, sao phải tuyệt tình như vậy, huống chi thiếp cũng chưa làm gì chàng mà.

Phát hiện không ổn, nàng liền thay đổi cách xưng hô, không tiếp tục tự xưng bổn tọa trước mặt Dương Khai nữa, mà đổi thành lối xưng hô hết sức khiêm tốn.

- Ta không cần lưu lại một đường. Dương Khai cười lạnh: - Bởi vì sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.

Ma Huyết Giáo chủ hơi biến sắc, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc và hoảng sợ, tiếp tục miễn cưỡng cười vui nói: - Tiểu huynh đệ không cần phải như vậy, chàng tha cho thiếp một con đường, sau này mọi việc thiếp đều sẽ nghe theo lời chàng, chàng nói thiếp làm cái gì thiếp sẽ làm cái đó, bảo đảm sẽ chăm sóc chàng hết sức tận tình, có được không? Tốt xấu gì thiếp cũng là một Phản Hư tam tầng cảnh đó, đối với chàng sẽ có tác dụng không nhỏ đâu.

Vừa nói chuyện, ánh mắt nàng vừa long lanh đưa tình, phối hợp với đôi môi mềm mại ướt át, quả thực có sức hấp dẫn không nhỏ.

- Ta xxx!...

Bích Lạc cắn răng mắng một câu, vẻ mặt khinh bỉ.

- Ngại quá, ta không có hứng thú đối với ngươi. Dương Khai nghiêm nghị lắc đầu rồi tiếp lời: - Ngươi có thể chết được rồi đó!

Trong lúc nói chuyện, không gian bốn phía xung quanh Ma Huyết Giáo chủ một lần nữa hiện ra vô số khe nứt không gian, dưới sự điều khiển của Dương Khai liền dồn lại ập xuống đầu nàng ta.

- Muốn ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ được yên thân! Ma Huyết Giáo chủ lập tức thay đổi lối xưng hô tình tứ giả tạo vừa rồi, ngược lại liền gào thét như một kẻ điên, gương mặt xinh đẹp cũng biến dạng trở nên đáng sợ, hai sợi Ma Huyết Ti đỏ như máu được bắn ra, ngay sau đó hai tay nàng kết ấn, khẽ quát: - Bạo!

Một luồng năng lượng chấn động khủng khiếp từ trong Ma Huyết Ti liền tràn ra, ngay sau đó, hai luồng ánh sáng đỏ như máu liền nổ tung, rơi xuống, tựa như những đóa hoa đang ánh lên vẻ xinh đẹp rực rõ nhất của mình trước khi tàn lụi vậy.

Nhưng bên trong nét xinh đẹp rực rỡ này lại ẩn chứa sát khí vô tận.

Dương Khai biến sắc, không hề nghĩ ngợi, lập tức lấy ra cái khiên màu tím, thúc giục uy năng bão cát của nó, bảo vệ xung quanh mình và Bích Lạc.

"Rầm rầm"... Hai tiếng nổ vừa nãy phát ra, cho tới tận bây giờ mới truyền tới, khiến cả băng đạo đều run rẩy.

Dư âm của vụ nổ quét ra xung quanh, trong nháy mắt đã phá hủy gần hết Thế của Dương Khai, ngay cả cự long xanh biếc đang tấn công về phía Ma Huyết Giáo chủ cũng bị chấn động kinh khủng đó ép văng ra ngoài.

Hai sợi Ma Huyết Ti Ma đã được Huyết Giáo chủ tế luyện nhiều năm, lượng tinh hoa khí huyết đã hấp thu khó có thể tưởng tượng được, lúc này tự bạo, uy lực dĩ nhiên vô cùng to lớn.

Trong phạm vi trăm trượng xung quanh đã trở thành một mớ hỗn độn.

Nhưng Ma Huyết Giáo chủ thì lại mất tăm, rõ ràng vừa rồi nhân lúc hỗn loạn nàng ta đã chạy mất.

Con mắt trái của Dương Khai liền lóe lên ánh sáng vàng, xuyên thấu qua tầng tầng sương mù dày đặc quan sát xung quanh, rất nhanh hắn đã phát hiện ra hình bóng của Ma Huyết Giáo chủ. Tốc độ của nàng không thể nói là không nhanh, chỉ là trong chớp mắt đã chạy ra xa hơn trăm trượng, đang hướng về phía bên ngoài băng đạo phóng đi.

Dương Khai khẽ nhếch mép, cũng không đuổi theo ra ngoài, mà ngược lại gương mặt hiện ra vẻ hả hê, lẳng lặng đứng tại chỗ, tựa như đang chờ đợi một màn kịch hay nào đó.

Phát hiện ra Dương Khai không đuổi theo, Ma Huyết Giáo chủ mừng rỡ, nàng nghĩ rằng Dương Khai đã bị thương trong vụ tự bạo vừa rồi, không thể truy đuổi theo, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã quyết đoán, nếu không nhất định là khó thoát khỏi cái chết.

Chưa suy nghĩ xong, bỗng nhiên trước mắt chợt xuất hiện một thân hình màu xám tro, thân hình kia cũng không lớn, chỉ cao khoảng một xích, hình dạng nhìn qua hết sức kỳ lạ, giống như một bức tượng đá vậy.

Tuy nhiên khiến cho Ma Huyết Giáo chủ cảm thấy nghi hoặc chính là, tượng đá này cũng không khỏi quá sống động đi, hai con mắt nhìn rất có thần, kỳ lạ hơn nữa là, bức tượng đá này không ngờ lại vác theo một cây gậy đen như mực, yên lặng đứng trên một ngọn núi băng không chút nhúc nhích.

Đây là thứ gì? Ma Huyết Giáo chủ nghi hoặc, không khỏi chăm chú quan sát kỹ hơn.

Đúng lúc này, tượng đá kia không ngờ từ trên núi băng đứng lên, hai con ngươi trong suốt nhìn mình chằm chằm vào nàng, sau đó giơ cây gậy đen sì kia lên, chậm rãi hướng về phía nàng nện xuống.

Động tác này không thể nghi ngờ là rất tức cười, bởi vì Ma Huyết Giáo chủ không cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì từ đó.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của nàng liền trở nên kinh hoảng.

Trong nháy mắt khi tượng đá cầm cây gậy đen xì quai một vòng nện xuống, cây gậy không ngờ lại biến dài ra rồi mang theo khí thế như một ngọn núi nện xuống.

Một cảm giác sợ hãi chưa từng có phát ra từ đáy lòng nàng, trong lúc nhất thời, Ma Huyết Giáo chủ cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn.

Dường như dưới một gậy đó, trời đất cũng phải trở nên biến sắc.

Dù sao nàng cũng là một nhân vật đã trải qua vô số sóng to gió lớn, cả đời đã từng chiến đấu vô số lần, nên kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú, trong giờ phút này làm sao nàng lại không biết tượng đá này chính là thủ đoạn của đối phương đã bố trí phía sau chứ.

Nàng nhớ lại lúc trước, khi Kim Thạch báo lại tình hình trận đánh trên Long Huyệt Sơn có nhắc tới một người đá to lớn!

Chẳng lẽ là...

Ma Huyết Giáo chủ không dám nghĩ tiếp nữa, cắn chót lưỡi phun ra một đám sương máu, sương máu như có linh tính liền động đậy biến đổi, sau đó trùm lên người nàng. Trong chốc lát, trên thân thể mềm mại của Ma Huyết Giáo chủ đã có thêm một tấm áo giáp phòng ngư đỏ như máu.

Chưa dừng lại ở đó, nàng lại lấy ra một bí bảo dạng chiếc gương, chiếc gương biến thành một tấm chắn vô hình, chắn phía trên đầu nàng.

Vừa làm xong những động tác này, cây gậy đen nhánh kia đã nện xuống.

"Rầm" một tiếng, tấm chắn vô hình kia giống như một tờ giấy, trong nháy mắt vừa tiếp xúc với chiếc gậy đã vỡ tan, hiện ra hình dáng ban đầu, bị đánh văng sang một bên, mặt kính vỡ nát, ánh sáng phát ra mờ hẳn đi.

Trong khoản khắc, trên mặt của Ma Huyết Giáo chủ đã không còn một giọt máu. Không chờ cho nàng có thêm động tác gì, cây gậy kia đã đập lên đầu của nàng ta.

Trước mắt tối sầm, Ma Huyết Giáo chủ không còn biết gì nữa.

Cho dù nàng là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng bị Hám Thiên Trụ trong tay Thạch Khổi đập trúng đầu, cũng tuyệt đối không có khả năng thoát chết.

Cả đầu trực tiếp vỡ toạc ra, thân thể dưới lực đánh kinh khủng kia vẫn đang tiếp tục rơi xuống, đập vào một khối băng cứng rắn, hóa thành một bãi máu.

Thấy cảnh này, Dương Khai khẽ mỉm cười hài lòng.

Thạch Khổi hiển nhiên là do hắn thả ra trước đó, nơi này tuy rằng vô cùng giá lạnh, nhưng đối với nó mà nói thì không có chút tác dụng. Dương Khai vốn chỉ định bố trí cho Thạch Khổi tìm cơ hội xông ra đánh lén, thử xem có thể giải quyết dứt điểm được không, nhưng không ngờ hiệu quả lại vượt cả mong đợi như vậy.

Đối với chuyện này, dĩ nhiên hắn hết sức hài lòng, nếu không có Thạch Khổi ở bên kia bất ngờ tấn công Ma Huyết Giáo chủ, muốn giết chết nàng ta quả thật là có chút khó khăn.
Advertisement
';
Advertisement