Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dù sao Tuyết Nguyệt có một loại thể chất đặc thù, Long Tủy Phượng Thể! Loại thể chất này, có thể là ngay cả cường giả Hư Vương Cảnh đều mơ ước vạn phần. Bởi vì chỉ cần có thể lấy được nguyên âm của nàng, bất kỳ một người nam nhân nào đều sẽ tu vi tăng nhiều, hơn nữa không hề có tai họa ngầm.

Cho nên nàng mới không thể không sống với thân phận của nam nhân, Hằng La Thương Hội mới có thể che giấu giới tính chân thật của nàng. Trong cả Hằng La Thương Hội, người biết cái bí mật này, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cộng thêm một tên Dương Khai.

Dương Khai làm sao để Tuyết Nguyệt nhận ra mình? Cho nên trong nháy mắt gặp được nữ nhân này, Dương Khai liền lập tức trốn đến trong một góc không người chú ý, thu liễm khí tức của mình, thấp xuống cảm giác tồn tại tự thân. Mà bên kia, Tuyết Nguyệt được rất nhiều tam tầng cảnh cường giả bảo vệ, nụ cười trên mặt trước sau như mê người, đủ khiến cho bất kỳ cô gái nào trở nên hét lên điên cuồng.

- Đây là Đế Uyển ư? Nàng nhìn thoáng qua cung điện nguy nga, lẩm bẩm một tiếng. - Hồi bẩm tam thiếu, căn cứ tin tức tìm hiểu, nơi này đúng là Đế Uyển không thể nghi ngờ. Một mỹ phụ vóc người xinh đẹp bên cạnh Tuyết Nguyệt cung kính đáp.

- Ừ, nếu đến rồi, vậy liền vào đi thôi. Tuyết Nguyệt cũng không có ý tứ nói nhảm nhiều, sau khi nàng nói một tiếng, liền dẫn theo những Phản Hư tam tầng cảnh bay đi tới vị trí chỗ đại môn của Đế Uyển. Không ai dám ngăn trở! Trước đó không nói số lượng cùng thực lực cảnh giới của nhóm người Tuyết Nguyệt bày ra ở đó, chỉ riêng Hằng La Thương Hội với danh tiếng lớn như vậy, đã có mười phần lực uy hiếp.

Người nào không biết sống chết người dám ở chỗ này cùng bọn họ đối nghịch? Do đó một nhóm người Tuyết Nguyệt rất dễ dàng xuyên qua chiến trường trước Đế Uyển, trước sau bất quá thời gian mười mấy hơi thở, đã biến mất bên trong đại môn.

Đợi sau khi thân ảnh của bọn họ biến mất không thấy, bên trong chiến trường, tiếng xé gió thở phì phò cũng ngay sau đó vang lên, lại là có người mượn sự bình tĩnh ngắn ngủi đó muốn nhanh vọt vào bên trong Đế Uyển. Hơn nữa nhân số còn không ít, tối thiểu có chừng hai ba mươi người cùng thi triển thân pháp, biến thành hào quang đủ mọi màu sắc bắn nhanh bên kia.

Dương Khai cũng ở trong sự hỗn loạn đó, tận dụng thời cơ mất rồi sẽ không trở lại, hắn làm sao không nắm chắc? Tuy nói hiện giờ vọt vào Đế Uyển có khả năng vừa khéo đụng phải Tuyết Nguyệt, nhưng đây không thể nghi ngờ là cơ hội rất tốt, một khi đợi hỗn chiến bên này lại đánh nhau, muốn thông qua một đoạn đường này vô cùng khó khăn.

Hơn nữa hắn cũng không đơn độc, còn có những người khác cũng phóng tới bên trong Đế Uyển, những người này đều có thể đánh yểm trợ cho hắn. Trong khoảnh khắc, Dương Khai liền bôn tập đến trước cửa chính của Đế Uyển, cùng những võ giả muốn tiến vào bên trong một ủng mà vào, xông vào bên trong đại mông tia sáng lóng lánh kia.

Thấy hoa mắt, dường như còn có một chút dấu hiệu của lực lượng không gian tăng thêm trên người, đợi sau khi tầm mắt của Dương Khai khôi phục lại, lập tức liền phát hiện người mình đã ở bên trong một mảnh dãy nhà, phóng mắt nhìn tới, bốn phía đình đài lầu các, bạch ngọc đường nhỏ, đan chéo dọc ngang.

Vào được rồi! Dương Khai mừng rỡ. Lần trước, lúc hắn đi vào bên trong Đế Uyển, thấy được tình huống cùng trước mắt không sai biệt lắm. Nơi đây đúng là bên trong Đế Uyển không thể nghi ngờ. Vậy mà không đợi Dương Khai lộ ra sắc mặt vui mừng, lập tức không khỏi cổ co rụt lại.

Bởi vì đoàn người của Tuyết Nguyệt trước một bước đi vào bên trong Đế Uyển không ngờ chưa đi ra khỏi quá xa. Ngược lại bọn họ đứng ở phía trước, dường như đang quan sát gì đó. Bọn họ không đi. Một đám võ giả mượn lực uy hiếp của Hằng La Thương Hội xâm nhập nơi này cũng không dám có gì vọng động, sau khi đi vào tất cả đều nghỉ chân không tiến thêm, mặt lộ vẻ khổ sở.

Dương Khai lại trong giữa sự hỗn loạn đó, trái tim thất thượng bát hạ, âm thầm cầu nguyện Tuyết Nguyệt chớ phát hiện ra mình. Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Khai đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích.

Nhưng cố tình sợ cái gì thì tới cái đó, Tuyết Nguyệt nữ nhân này phảng phất có chút nhàn rỗi nhàm chán, một đôi mắt đẹp dâng lên quan sát bốn phía, lưu chuyển trên người các võ giả cùng tiến vào. Sắc mặt của Dương Khai trầm xuống, biết mình cũng không thể bình yên trốn tránh. Hắn thừa dịp nàng vẫn chưa thấy diện mạo của mình, vội vàng thân hình thoắt một cái, bay vút mà đi tới phía bên cạnh.

Chợt động đó, lập tức thành tiêu điểm của tất cả mọi người chú ý. Tuyết Nguyệt đương nhiên cũng đưa mắt đến đây. Đợi sau khi thấy được bên cạnh kia dường như có chút quen thuộc, trên mặt của Tuyết Nguyệt đầu tiên lóe lên một tia mờ mịt, ngay sau đó mừng như điên, tiếp theo lại giận dữ, trầm giọng quát một tiếng:

- Đứng lại cho bản thiếu! Dương Khai sao có thể nghe nàng được? Chẳng những hắn không nghe, ngược lại chạy nhanh hơn, nháy mắt liền bay vút ra xa trăm trượng, ném cho Tuyết Nguyệt một cái bóng lưng tiêu sái.

- Tam thiếu? Mỹ phụ dáng người xinh đẹp nghi ngờ nhìn Tuyết Nguyệt. - Bắt hắn trở lại cho bản thiếu! Gương mặt của Tuyết Nguyệt âm trầm, lạnh lùng ra lệnh.

Mỹ phụ kia tuy rằng không biết Tuyết Nguyệt tại sao lại cùng một võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh tính toán như vậy, nhưng cũng không có hỏi nhiều, giữa thân hình lắc lư, đã đuổi theo Dương Khai chạy ra ngoài. Đợi sau khi mỹ phụ đuổi theo ra ngoài, Tuyết Nguyệt mới cau mày rơi vào trầm tư, trên mặt lóe lên thần sắc cổ quái.

Vừa rồi mặc dù chỉ là nhẹ nhàng phiêu dật thoáng nhìn, nhưng người bên cạnh quả thật làm cho mình cảm thấy quen thuộc. Nam nhân bên cạnh đó rõ ràng là một người khiến cho mình ghi hận trong lòng, khiến đêm không thể chợp mắt, trằn trọc! Thế nhưng thiên hạ rộng lớn người tương tự quá nhiều, Tuyết Nguyệt không có thể thấy được ngay mặt, cũng không dám quá chắc chắn.

Chủ yếu nhất chính là, tu vi của người nọ có Phản Hư nhất tầng cảnh! Năm đó lúc mình cùng hắn cách xa, hắn mới chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh mà thôi, chẳng lẽ thời gian ngắn ngủi mười mấy năm, hắn có thể lớn lên đến trình độ này hay sao?

Tuyết Nguyệt có chút không dám xác định, dù sao mình thân là Hằng La Thương Hội tam thiếu, thêm người có thể chất đặc thù, có đại lượng tài nguyên tu luyện cùng môi trường tu luyện tốt đẹp, cũng mới từ Thánh Vương tam tầng cảnh đột phá đến Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà thôi. Hơn nữa còn là vừa mới đột phá, ngay cả cảnh giới cũng chưa kịp củng cố. Đối phương nếu thật có phần bản lãnh này, tư chất đó cũng không tránh khỏi rất nghịch thiên.

Chính là người kia có Phản Hư nhất tầng cảnh tu vi, khiến Tuyết Nguyệt không dám quá chắc chắn sự phỏng đoán của mình. Nhưng người nam nhân kia, mặc dù qua hơn mấy trăm ngàn năm, Tuyết Nguyệt cũng sẽ không quên!

Mỗi khi đêm khuya tỉnh mộng, Tuyết Nguyệt đều hận cắn răng nghiến lợi, nhớ lại hồi đó, lúc mình giữ lại hắn, hắn không ngờ không chút do dự cự tuyệt. Mình không có sắc đẹp sao? Mình không có địa vị ư? Khẳng định không phải, bàn về sắc đẹp, Tuyết Nguyệt tự tin mình không thua với bất kỳ kẻ nào.

Bàn về địa vị, trong cả Tinh Vực có thể cùng mình so sánh, cũng lác đác không có mấy người, nhưng dù vậy, vẫn không thể giữ lại một nam nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh nhỏ nhoi. Năm đó, lúc mình khiến hắn lưu lại phụ trợ mình, tên khốn ấy không ngờ không cần suy nghĩ liền cự tuyệt! Điều này làm cho Tuyết Nguyệt cảm giác bị vô cùng nhục nhã! Nàng âm thầm phát hận, một ngày nào đó muốn bắt hắn trở lại, sau đó nhốt lại, đi tới chỗ nào đều mang hắn theo, để cho hắn kiến thức mình rốt cuộc có vinh quang rực sáng bực nào, khiến hắn hối hận với quyết định ban đầu!

Cho hắn biết bản thân hắn rốt cuộc là có mắt không tròng cỡ nào. Tuy rằng trước mặt người ở bên ngoài, Tuyết Nguyệt biểu hiện là hình tượng nam nhânn khiêm tốn lễ độ, hào hoa phong nhã, nhưng trong thâm tâm, lại vẫn là người nữ tử mà thôi. Ý nghĩ của nữ nhân có đôi khi rất vô căn cứ, không thể nói lý.

- Chúng ta cũng đi qua nhìn một chút. Nỗi lòng của Tuyết Nguyệt phập phồng, nhưng lại không cách nào đứng tại chỗ chờ đợi, một lát sau, không ngờ Tuyết Nguyệt cũng đuổi theo phương hướng của mỹ phụ cùng Dương Khai rời đi. Những Phản Hư tam tầng cảnh khác trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết tam thiếu này trong hồ lô bán là thuốc gì.

Bất quá bọn họ cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Tuyết Nguyệt, một người hai người chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Mà bên kia, sau khi Dương Khai bay vút ra ngoài không bao lâu, liền cảm thấy sau lưng có một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh truy lùng mà đến. Tuy rằng với thực lực của hắn sẽ không quá e ngại cường giả như vậy, nhưng đối phương cũng không phải lẻ loi một mình, thật nếu như bị cường giả phía sau quấn lấy, không làm được sẽ bị Tuyết Nguyệt nắm bắt chính xác. Đến lúc đó mình chạy trời không khỏi nắng.

Đối Tuyết Nguyệt người nữ nhân này, Dương Khai ấn tượng rất phức tạp. Mình cùng nàng thật ra không có thâm cừu đại hận gì, thậm chí mình coi như là ân nhân cứu mạng của nàng. Dù sao năm đó nàng bị Huyền Âm Quỳ Thủy xâm nhập trong cơ thể, cũng là mình luyện chế đan dược giải cứu cho nàng.

Nhưng nói đến cùng... mình chiếm không ít tiện nghi của nàng a. Trên Tử Tinh, người trần truồng ôm nhau, nên sờ soạng không nên sờ soạng, toàn bộ sờ soạng, nên nhìn không nên nhìn, toàn bộ nhìn hết rồi. Tuy rằng lúc đó là bị bức phải bất đắc dĩ, không làm như vậy thì mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng thực đó là chuyện mà không phải một người nam nhân nên làm.

Đổi thành bất kỳ một nữ nhân nào cũng sẽ không cùng mình từ bỏ ý đồ, huống chi người ta địa vị cao thượng, lòng tự trọng khẳng định cũng rất mạnh, sao lại từ bỏ ý đồ như vậy? Mình cũng chưa thông báo gì cũng đã chạy rồi, nàng dĩ nhiên sẽ có chút ít ghi hận trong lòng.

Một câu nói, bị nàng chộp được thì xong rồi. Cho nên sau khi Dương Khai biết phía sau người có truy binh, hắn liền mão túc khí lực bay vội tới chỗ sâu của Đế Uyển! Trong bôn tập, con mắt trái chỗ ánh sáng vàng chợt nổi lên, không ngừng theo dõi bốn phía. Diệt Thế Ma Nhãn, cái thần thông thiên phú này của Đại Ma Thần cụ bị năng lực khám phá vô căn cứ, lúc này sử dụng không thể nghi ngờ cho Dương Khai sự trợ giúp to lớn. Hắn muốn tìm một chỗ có thể dùng cấm chế.

Cấm chế trận pháp bên trong Đế Uyển rất nhiều rất nhiều, lúc đó Dương Khai cùng đám người của Phí Chi Đồ xâm nhập chỗ này, hắn cũng tràn đầy thể hội. Nhưng lần này Đế Uyển mặt hướng toàn bộ Tinh Vực mở ra, võ giả tiến vào bên trong cũng số lượng không ít, cấm chế trận pháp nhiều hơn nữa, cũng bị phá giải hơn phân nửa. Dương Khai chạy qua đoạn đường này, không ngờ không có phát hiện bất kỳ một cái cấm chế hoặc là trận pháp nào có thể dùng, chợt có dấu vết, đều đã bị phá hư.

Theo thời gian trôi qua, truy binh sau lưng cách mình càng ngày càng gần, Dương Khai khẩn trương. May thay đúng lúc đó, hắn cuối cùng cũng có phát hiện, dưới Diệt Thế Ma Nhãn quan sát, phía trước trong một mảnh phạm vi lớn như vậy, dường như bao phủ bởi trận pháp có uy lực gì không tầm thường. Dương Khai không cần suy nghĩ chạy đi về phía bên ấy, cẩn thận từng li từng tí bén sát xông qua bên cạnh của trận pháp này.

Mà một lát sau, lúc mỹ phụ kia chạy đến đây, lại là nhất thời không tra xét, trực tiếp xông vào trong trận pháp. Trong phút chốc, trận pháp bị xúc động, mỹ phụ bị bao lấy trong đó, khó có thể tiến thêm được nữa. Dương Khai đứng tại chỗ, lắng nghe một lát. Hắn chỉ nghe được bên trong truyền đến hàng loạt thanh âm khẽ kêu, thỉnh thoảng xen lẫn năng lượng dao động không yếu, lập tức biết kế sách của mình đã được như ý.

Dương Khai cười lặng lẽ, hắn thay đổi phương hướng, bay đi về phía bên khác. Tạm thời, mình hẳn là an toàn. Đế Uyển lớn như vậy, chỉ cần mình cẩn thận một chút, sau này cũng sẽ không cùng Tuyết Nguyệt chạm mặt.

Nghĩ tới chỗ này, trong lòng của Dương Khai đại định, nhưng cũng không có vì thế mà buông lỏng cảnh giác. Hắn vẫn như cũ một bên dò xét bốn phía, một bên vội vàng bay về phía trước, tránh cho mình cũng không cẩn thận rơi vào trong cấm chế trận pháp.
Advertisement
';
Advertisement