Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lão giả áo bào đen vốn đã tới lúc nỏ mạnh hết đà, mặc dù biết đòn đánh Kim Huyết Ti này là đòn công kích chết người, trong lúc nhất thời cũng không thể di động tránh né, càng không có lực lượng ngăn cản. Lão ta trong lúc vội vàng, chỉ có thể vận chuyển thánh nguyên phòng thân, để trốn khỏi một kiếp.

Một tiếng vang nhỏ xì xì truyền ra, thánh nguyên phòng hộ được lão ta bày ra trước mặt Kim Huyết Ti sắc bén giống như giấy, căn bản không đưa đến bất kỳ tác dụng ngăn trở nào, trực tiếp bị xuyên thấu. Không chỉ như thế, ngay cả sọ đầu của lão ta cũng bị Kim Huyết Ti đâm một cái xuyên qua.

Lão giả áo bào đen môi rung rung, đầy mặt ngạc nhiên đưa mắt nhìn Dương Khai, dường như muốn nói cái gì, lại không có khí lực chút nào, sinh cơ trong tròng mắt nhanh chóng tiêu tán. Chờ đến lúc Dương Khai thu hồi Kim Huyết Ti, thân thể của lão giả ngã xuống đất ầm ầm.

Từ khi Dương Khai hướng về phía đối phương xuất thủ, đến lúc chiến đấu đã xong, chỉ có ngắn ngủi nửa thời gian uống cạn chung trà. Một trận chiến đấu như vậy đã phân ra được thắng bại, hơn nữa sau khi kết cục không ngờ lão giả thực lực khá cao bỏ mình. Thời gian ngắn, kết cục ngoài ý, khiến mọi người ở đây đều cả kinh thất sắc.

Dương Khai cũng thật ngoài ý liệu, tuy nói lấy thủ đoạn của hắn hiện giờ, căn bản không e ngại một tên phản hư lưỡng tầng cảnh, cũng có mười phần nắm chắc đánh chết kẻ đó. Nhưng một trận chiến này hắn từ đầu đến cuối cũng không có phát huy ra toàn bộ thực lực, chỉ lấy Kim Huyết Ti cùng khí linh hỏa điểu đối địch, cuối cùng thi triển một lần bí thuật sinh liên mà thôi. Ngược lại không phải là hắn muốn giấu nghề, mà là cảm thấy không cần thiết vận dụng thủ đoạn quá nhiều.

Đối phương lại bỏ mình nhanh như vậy, khí linh hỏa điểu không thể nghi ngờ lập công lớn. Nếu không có nó thôn phệ Càn Thiên Lôi Hỏa của lão giả, khiến người này họa vô đơn chí, mình cũng không có khả năng thắng dễ dàng như vậy. Mấy chỗ chiến trường khác tuy rằng đều tự chiến đấu, nhưng mọi người cũng chú ý thế cục bên cạnh.

Lão giả tử vong đương nhiên không trốn khỏi sự quan sát của mọi người. Mắt thấy lão già áo bào đen tử vong, Dương Khai thắng lợi dễ dàng, nam nhân đầu trọc Khổng Văn Đống không khỏi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Ngay cả trong con ngươi xinh đẹp của thiếu phụ dẫn đầu Băng Tâm Cốc cũng toát ra vẻ có chút kiêng kỵ.

Nàng vốn tưởng rằng thực lực của Dương Khai không cao. Mặc dù mình cố ý lôi kéo hắn tới trợ trận, nhưng cũng không quá coi trọng hắn, càng không coi điều kiện bàn trước đó ra gì. Nàng làm gì biết được thanh niên này lại là hạng người tàn nhẫn vô cùng, thực lực siêu quần. Thế nhưng tổng thể mà nói, thiếu phụ vẫn vui mừng nhiều hơn là sợ, dù sao Hỏa Diệu tông chết một người, bên mình có thể chiếm thượng phong lớn.

Vừa nghĩ đến đây, nàng lập tức hướng về phía Dương Khai khẽ hô: - Tiểu huynh đệ, nhanh đi giúp tỷ muội của thiếp một tay đi!

- Được! Dương Khai mạn bất kinh tâm gật đầu, sau đó đưa ánh mắt về phía võ giả phản hư nhất tầng cảnh bị đánh lén bị thương nặng lúc trước. Người này vốn dĩ trong người đã trọng thương, bị cô gái kia của Băng Tâm Cốc đánh quần áo rách rưới. Không còn sức đánh trả chút nào, bất quá là đang khổ cực chống đỡ thôi. Mắt thấy lão giả áo bào đen tử vong, Dương Khai một bộ không có hảo ý nhìn mình chằm chằm, làm gì y còn không hiểu được tiền đồ của mình chịu không nổi?

Tâm thần chấn động mạnh, một thân thực lực lại suy giảm. Đối mặt sự công kích hung mãnh của Băng Tâm Cốc nữ tử, không ngờ không biết phải làm sao hóa giải, ngược lại bạo lộ ra sự sơ hở của mình, muốn trốn chạy. Băng Tâm Cốc cô gái kia làm sao khiến cho người này vừa lòng đẹp ý.

Nàng ta nhân cơ hội sử dụng bí bảo đánh tới. Đánh vào trên lưng của người đó, đánh y hộc máu tam thăng, ngã nhào xuống đất, mắt thấy là hít vào nhiều, thở ra ít. Ánh mắt của cô gái kia như vẽ, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng biết đạo lý đánh rắn không chết bò theo côn lên mà cắn, lập tức tiến lên bổ một kích, hoàn toàn muốn tánh mạng của đối thủ.

Sau khi nàng thắng lợi, liếc nhau một cái với Dương Khai, cùng nhau gia nhập đến bên trong vòng chiến. Vòng chiến bên này là hai tên phản hư lưỡng tầng cảnh võ giả, vốn đánh cân sức ngang tài, nhưng có Dương Khai cùng trợ thủ với nhất tầng cảnh kia gia nhập, tình huống lập tức trở nên bất đồng.

Với ba đánh một, nữ võ giả của Hỏa Diệu tông ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, chỉ kiên trì thời gian không được 30 hơi thở, liền bị hia cô gái của Băng Tâm Cốc đánh chết tại chỗ. Dương Khai chỉ đưa đến một chút tác dụng kềm chế, nhưng cũng không thể không tính công! Chiến cuộc biến hóa cực nhanh ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Với Dương Khai làm người đột phá cửa, Băng Tâm Cốc đại chiến thượng phong. Hỏa Diệu tông bốn người giờ này cũng chỉ còn lại có một tên Khổng Văn Đống đang cùng thiếu phụ kia chu toàn. Mắt thấy chuyện không thể làm nên, chỗ sâu nơi đáy mắt của Khổng Văn Đống lóe lên một tia vẻ oán độc, hung tợn quát:

- Tiện tỳ, một ngày nào đó ngươi sẽ trả giá thật lớn! Lão ta nói như thế, chợt lung lay một chiêu, thoát khỏi phạm vi công kích của thiếu phụ. Một đoàn hỏa diễm dâng lên trên người, thiêu đốt bao quanh lão, nhưng lại bay vút xa xa với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Cũng không biết lão ta thi triển là bí thuật gì. Thiếu phụ nhất thời không quan sát, không ngờ khiến cho lão trốn ra ngoài mấy, trong lúc nhất thời vội vàng hoa dung thất sắc.

Nàng cũng không hy vọng khiến Khổng Văn Đống trốn ra thăng thiên, vạn nhất đối phương gọi tới cái gì giúp một tay, chuyện bên mình lại phải bình sinh trắc trở, vội vàng khẽ kêu:

- Nhanh ngăn lão ta lại! Nghe được nàng la lên, hai cô gái khác của Băng Tâm Cốc hiển nhiên vội vàng đuổi theo. Dương Khai thì nhướng mày, đứng tại chỗ không có động tác gì. Khổng Văn Đống sống hay chết, cùng hắn không có quan hệ gì. Hỏa Diệu Tông cũng không biết là thế lực trên tinh thần của người nào, mặc dù để cho lão ta chạy, cũng uy hiếp không được mình.

Dương Khai quan tâm chỉ là chỗ tốt bên trong động phủ bí ẩn này, chỉ cần đánh vỡ cấm chế của nó, cướp đoạt một phen các thứ tốt bên trong, hắn có thể ung dung rời đi. Hắn không có tâm tình đi nhúng tay ân oán giữa Hỏa Diệu Tông cùng Băng Tâm Cốc. Thấy Dương Khai không ngờ không nhúc nhích tí nào, không có ý niệm xuất thủ giúp một tay, thiếu phụ khẩn trương, con ngươi đảo một vòng, mở miệng nói:

- Trên người của Khổng Văn Đống cũng có Càn Thiên Lôi Hỏa, giết lão ta có nhiều chỗ tốt đối với linh hỏa của ngươi! Suy nghĩ của nàng quả nhiên nhanh nhẹn, câu nói đầu tiên gợi lên hứng thú cho Dương Khai xuất thủ!

- Thật không? Dương Khai nghi ngờ nhìn nàng, suy cho cùng Càn Thiên Lôi Hỏa thoạt nhìn uy lực không tầm thường. Hắn vốn tưởng rằng là lão giả áo bào đen được cơ duyên gì, mới có thể tu luyện ra được nó, nhưng không ngờ ngay cả Khổng Văn Đống cũng cụ bị.

- Thiếp sao lừa gạt ngài chứ, nguyên do cụ thể sau đó giải thích cho ngài, nhưng trên người Khổng Văn Đống tuyệt đối có Càn Thiên Lôi Hỏa! Thấy Dương Khai một bộ biểu tình ý động, thiếu phụ lập tức biết mình thành công, vội vàng bảo đảm nói.

- Nói như vậy thì không thể để cho lão ta chạy thoát! Dương Khai trong mắt tinh quang lóe lên một cái, giữa thân hình lắc lư, trực tiếp tại chỗ biến mất không thấy. Thời điểm xuất hiện lại, đã xa ngoài mấy dặm. Thiếu phụ mi mắt co rụt lại, ý kiêng kỵ trong mắt càng đậm rất nhiều, nhìn tu vi cảnh giới của hắn, rồi lại không nhìn thấu Dương Khai rốt cuộc là thi triển thân pháp thần diệu dạng gì.

Điều này cũng khó trách, Dương Khai nắm giữ lực lượng không gian vốn là cực ít có người tu luyện, chẳng nhữngcực kỳ lạ, càng rất khó nhập môn. Trừ phi đụng phải nhân vật như Chiến Thiên Minh đại trưởng lão Mạc Tiếu Sinh, muốn nhìn thấu dấu vết cùng thân phận của Dương Khai là không thể nào.

Chỉ có người như Mạc Tiếu Sinh, tu luyện lực lượng không gian cũng giống như Dương Khai, mới có thể mơ hồ nắm chắc một chút dấu vết. Dương Khai hơi sử dụng lực lượng không gian, lấy tốc độ cực nhanh, vượt qua khoảng cách không ngắn.

Loại thủ đoạn này tuy rằng so ra kém xé rách không gian, nhưng cũng không phải chuyện đùa, chủ yếu nhất chính là ẩn núp, lại không bại lộ lá bài tẩy tinh thông lực lượng không gian của mình, dù sao xé rách không gian quả thực rất rõ ràng.

Tốc độ của Khổng Văn Đống không thể bảo là không nhanh, nhưng lão ta dù nhanh hơn nữa, cũng không so bằng Dương Khai vượt qua không gian. Ngắn ngủi thời gian mười mấy hơi thở, Dương Khai đã ngăn trở ở trước mặt của lão, co ngón tay bắn liền, từng đạo Ma diệm biến thành con chim nhỏ, đi lên trên nghênh đón lão.

- Tiểu tử cút ngay! Khổng Văn Đống nổi giận không thể nuốt xuốngs, không tránh không né, một thanh bí bảo có bộ dáng đại đao trên tay được lão ta rót vào thánh nguyên, vang lên tiếng ông ông, ầm ầm đánh xuống Dương Khai. Một đạo cự đại đao mang dài mười mấy trượng bắn ra từ trên bí bảo, hiện ra hình nửa ánh trăng, thanh thế kinh người.

Từng đạo Ma diệm trong nháy mắt bị bổ tứ tán bay đi, đối mặt một kích như vậy, Dương Khai cũng không dám phớt lờ. Dù sao đối thủ có thực lực không yếu, không hề nghĩ ngợi, hắn liền tế ra cái khiên màu tím của mình, biến thành bão cát, bảo vệ ở phía trước. Tiếng nổ truyền ra, bão cát văng khắp nơi, đao mang trừ khử vô hình. Cái khiên màu tím hóa thành bão cát cũng bị xé rách ra một đạo vết nứt, suýt nữa bạo lộ ra thân hình của Dương Khai.

- Bí bảo phòng ngự hư cấp thượng phẩm? Khổng Văn Đống mi mắt co rụt lại, la thất thanh. Nhãn lực của lão cũng không phải thường, một chút đã phân biệt ra cấp bậc của cái khiên màu tím.

- Trời làm bậy, có thể tha thứ, tự tạo nghiệp chướng, không thể sống, Khổng Văn Đống, hôm nay chỗ này, là nơi chôn thân của ngươi!

Chỗ xa xa, một tiếng khẽ kêu truyền ra, chính là Băng Tâm Cốc thiếu phụ đuổi theo Khổng Văn Đống đã chạy đến. Tốc độ của nàng tuy rằng chậm so với Dương Khai, nhưng Khổng Văn Đống cũng không chạy ra khỏi rất xa liền bị Dương Khai cho ngăn lại. Thiếu phụ thấy tình hình như vậy, nàng mừng rỡ, giữa tiếng khẽ kêu đã lấy ra Huyền Âm Tồi Tâm Cổ bí bảo cấp hư vương, người còn chưa tới, bàn tay ngọc đã nhẹ nhàng vỗ xuống trên mặt trống.

Tiếng thúc động hơi nhỏ, từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, vô cùng quỷ dị. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng nghe lọt và tai trong, lại làm cho người khác khí huyết quay cuồng, cực kỳ khó chịu. Mà đó vẫn chưa xong, tay ngọc của thiếu phụ không ngừng đánh ra trên mặt trống, động tác chậm chạp, thần thái gian khổ, thoạt nhìn dường như bỏ ra bộ dáng to lớn.

Mà mỗi một lần đánh ra một chút, sắc mặt của thiếu phụ lại tái nhợt một phần, từ trong Huyền Âm Tồi Tâm Cổ truyền tới tiếng trống lại là càng lúc càng lớn, cho đến đinh tai nhức óc, dường như liền vang ở bên tai, căn bản không thể nào phòng bị.

Tiếng trống đó chẳng những bao lấy Khổng Văn Đống, ngay cả Dương Khai cũng không có thể may mắn thoát khỏi. Theo tiếng trống lọt và tai, hai tròng mắt của Dương Khai từ từ tràn đầy tơ máu, đầy mặt ửng đỏ. Máu huyết toàn thân đều vọt tới chỗ đỉnh đầu.

Dương Khai đã nhận ra điểm này, ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn qua phía thiếu phụ. Mặc dù cách xa mấy trăm trượng, ánh mắt lạnh đến tận tâm hồn cũng khiến cho thân thể mềm mại của thiếu phụ run lên một cái, không tự chủ được động tác dừng một chút.

Ngay sau đó, đợi nàng lại đánh ra mặt trống, tiếng trống bên tai Dương Khai lập tức yếu bớt rất nhiều, gần như đối với hắn không tạo thành ảnh hưởng gì. Mà Khổng Văn Đống chắn phía trước Dương Khai thì lại áp lực đại tăng, bí bảo cấp hư vương uy năng khó lường. Thiếu phụ mặc dù chưa hoàn toàn luyện hóa, chỉ có thể phát huy ra một nửa lực lượng, nhưng Khổng Văn Đống ngăn cản cũng cực kỳ gian khổ.

Bất tri bất giác, trong thất khiếu của lão ta chảy ra máu tươi, thần thái trở nên dữ tợn vô cùng, dường như đang thừa nhận sự đau đớn lớn lao, thân thể khôi ngô đều run lẩy bẩy. Có thiếu phụ và Huyền Âm Tồi Tâm Cổ kềm chế Khổng Văn Đống, Dương Khai không hề băn khoăn xuất thủ. Tơ vàng đầy trời bao phủ qua phía Khổng Văn Đống, trong nháy mắt, không gian nhận giấu trong Ma diệm, bắn chụm đi về hướng của lão ta. Cùng lúc đó, khí linh hỏa điểu truy đuổi đến đây cũng nhận được chỉ thị của Dương Khai, phốc đi xuống ngay Khổng Văn Đống.

Advertisement
';
Advertisement