Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nửa canh giờ sau, Dương Khai thở ra một hơi, bước lên trước thi thể yêu thú, đưa tay cắm vào bụng nó, lấy ra hương nang cùng nội đan.

Mùi hương kỳ diệu tràn ra, hít vào, làm người ta thanh thản, cực kỳ thoải mái.

Quả nhiên yêu thú này có quan hệ huyết mạch với Thất Thải Mi Lộc, dù không phải huyết mạch trực hệ, cũng là sinh vật tạp giao. Hương nang cùng nội đan của nó dù không thể dùng luyện chế dị bảo như Vạn Niên Hương, nhưng có thể dùng luyện chế linh đan diệu dược ngăn cản tâm ma.

Đan dược như vậy cực kỳ quý giá, là thứ võ giả đang đột phá đại cảnh giới cực kỳ muốn có, cũng là khó tìm được nhất. Một viên đan dược ngàn vàng khó tìm, hương nang cùng nội đan đến tay luyện đan sư như Dương Khai, tuyệt đối có thể phát huy tác dụng lớn, giá trị không thể tưởng tượng!

Đánh một trận vừa rồi, đối với Dương Khai dù không tínhlà nguy hiểm gì, nhưng cũng tốn sức một phen.

Chỉ dựa vào Không Gian Nhận, Dương Khai không cách nào đánh chết nó, tốc độ yêu thú quá nhanh, thấy không ổn liền muốn chạy trốn! Dương Khai làm sao cho nó toại nguyện, lập tức tế ra trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận, biến thành biển mây bao phủ.

Dựa vào uy lực Phân Quang Vân Hải Trận, vây khốn nó, thế mới thành công.

Trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận là Dương Khai mang ra từ Đế Uyển, cực kỳ thần diệu. Lúc trước mấy người Phí Chi Đồ bị nhốt bên trong đã chịu nhiều đau khổ, với thực lực của Dương Khai hiện tại, phối hợp Không Gian Nhận cùng Kim Huyết Ti, yêu thú này làm sao may mắn trốn thoát được.

Nội đan cùng hương nang là thứ quý giá nhất trên người yêu thú, nhưng mà thịt yêu thú bậc chín đỉnh phong cũng không thể lãng phí, Dương Khai ngẫm nghĩ, lấy ra Long Cốt Kiếm Tích Thúy, vận chuyển thánh nguyên.

Long Cốt Kiếm lập tức hóa thành con rồng xanh dài một trượng, một hơi nuốt yêu thú vào bụng, một lát sau phun ra, chỉ còn thi thể khô quắt, toàn bộ tinh hoa xác thịt đã bị nuốt sạch.

Dương Khai mỉm cười, Long Cốt Kiếm là chí bảo có thể trưởng thành, thông qua cắn nuốt tinh hóa máu huyết kẻ địch, uy lực của nó sẽ ngày càng mạnh.

Hài lòng thu hồi, đánh ra vài đạo thánh nguyên, rút lại Phân Quang Vân Hải Trận, thu hồi trận bài, Dương Khai mới quay sang nhìn về phía 5 người đã chạy đi, sau lừng nổ vang tiếng sấm. Phong Lôi Vũ Dực xuất hiện, người lóe lên đã biến mất.

Cùng lúc này, cách đó ngàn dặm, trong một hang động tự nhiên, 5 người Phản Hư Cảnh đại chiến với yêu thú đều tụ tập trong đó.

Hang động này vốn là chỗ của yêu thú nào đó, có lẽ là loài mãng xà, nhưng đã bỏ hoang từ lâu, rất khô ráo, 5 người liền dùng làm chỗ nghỉ chân tạm thời.

Bên ngoài còn bày trận pháp che giấu sơ sài.

- Thất Thải Mi Lộc biến chủng kia chậm chạp không tới, xem ra là bị tiểu tử kia dẫn đi, cũng được, cảnh giới tiểu tử đó không cao, nhưng hẳn là tu luyện bí thuật chạy trốn gì, tốc độ không chậm. Trong năm người, lão già tóc đen tra xét thần niệm bên ngoài hồi lâu, mới mừng rỡ nói.

- Nhưng với tu vi như hắn, chỉ sợ khó thoát độc thủ. Cô gái nhỏ nhắn tu vi thấp nhất có một chút ảm đạm, có vẻ áy náy.

- Chết sống của người khác liên quan gì tới chúng ta, hành trình Đế Uyển lần này, vốn tưởng tràn đầy chuyện mừng, nhưng không ngờ nơi nơi bất ngờ, từng bước gai góc, 5 người chúng ta có thể sống sót đến giờ đã là may mắng trời ban, làm gì còn lo được cho người khác? Lão già tóc trắng hừ lạnh.

Nữ nhân trung niên khác cũng nói: - Đúng vậy, không ngờ bên trong Đế Uyển nguy hiểm như thế, đoàn chúng ta 10 người, đến giờ chỉ còn lại 5, nếu không phải rút lui sớm, chỉ sợ cả ta cũng bỏ mạng trong đó.

- Ôi! Lão già tóc đen khẽ thở dài, tự giễu nói:

- Thật là người càng già, lá gan càng nhỏ. Tuy rằng bên trong Đế Uyển nguy cơ trùng trùng, nhưng thứ tốt không ít, nếu là lúc còn trẻ, lão phu nhất định sẽ không lui ra ngoài, chỉ là lớn tuổi, lo trước lo sau, không còn ngông nghênh như năm đó!

Lời này làm lão già tóc trắng cũng đồng cảm, gật đầu nói: - Đúng vậy, năm đó hai ta chỗ nào không dám đi? Ngay cả đầm rồng hang hổ cũng xông vào, nhưng bây giờ...

Lại một tiếng thở dài.

Nhất thời, trong hang yên ắng, chỉ có tiếng hít thở của 5 người.

Chừng nửa chén trà nhỏ sau, bên ngoài bỗng truyền vào tiếng gọi: - Dương mỗ bái kiến các vị bằng hữu, tại hạ có một số chuyện muốn thỉnh giáo, chẳng biết có thể vào gặp?

Âm thanh truyền rõ vào tai, làm cho 5 người đang ngồi đều đại biến, lão già tóc trắng quát lớn: - Là ai?

Bị người ta đến trước cửa mà còn không phát hiện dấu vết, làm cho lão già tóc trắng nổi bảo động, may mắn người ta không lén ra tay, bằng không lỡ có ác ý gì, 5 người mình đã thành cá trong chậu.

Bên ngoài truyền vào tiếng cười sang sảng: - Mới chia tay các vị không lâu, chẳng lẽ không nhớ tại hạ? À, tự giới thiệu trước, tại hạ Dương Khai!

- Dương Khai? Mấy người nhíu mày, nhưng thần niệm quét ra ngoài, toàn bộ đều toát ra kinh hãi.

- Lại là tiểu tử vừa rồi?

- Hắn chẳng những không chết, còn thoát khỏi yêu thú kia? Sao lại thế được?

5 người nhìn nhau, đều tò mò Dương Khai làm sao trốn thoát được trước mặt yêu thú kia, nhưng mà có chút băn khoăn, dù sao vừa rồi 5 người chạy trốn đều có ý lấy Dương Khai làm bia đỡ đạn, hiện tại đối phương đuổi tới đây, không biết là có ý gì.

- Mẫn huynh... Lão già tóc đen nhìn sang lão già tóc trắng, vẻ mặt chần chờ.

- Không sao, nghe giọng điệu của hắn, không phải đến báo thù. Hơn nữa tu vi của hắn không cao, dù có trả thù, hắn có bản lĩnh này? Cho hắn vào là được. Lão già tóc trắng thản nhiên nói, không trách hắn không có ánh mắt, dù sao cảnh giới Dương Khai bày ra đó, hơn nữa một thân một mình, lão cho rằng đối phương căn bản không gây ra sóng gió gì trước mặt 5 người mình.

Lão già tóc đen nghe vậy, vung tay đánh ra một đạo thánh nguyên, tạm thời đóng trận pháp che giấu khí tức, khách khí nói: - Mời tiểu hữu vào trong!

- Cám ơn! Dương Khai cười khẽ, cất bước đi vào trong hang, không có vẻ gì đề phòng, làm cho 5 người bên trong không khỏi kinh ngạc.

Đối phương một mình đi vào, còn to gan như thế, hoặc là đầu óc có vấn đề, không biết thế đạo hiểm ác, hoặc là có chỗ dự, không coi 5 người mình ra gì.

Điều sau không có khả năng, như vậy hiển nhiên là điều đầu.

Cái này thì nói được, đối phương xem ra không lớn tuổi, lại có tu vi Phản Hư Cảnh, xem chừng là đệ tử thế lực lớn gì, bế quan tu luyện quanh năm trong tông môn, không tiếp xúc với người ngoài, không hiểu đạo lý thế sự.

Nghĩ thế, sắc mặt 5 người trong hang đều giãn ra.

Người như thế, sẽ rất dễ giao tiếp.

Diện tích trong hang không lớn, khoảng chừng mười mấy trượng, bên trong tối đen, Dương Khai đi vào trong, quay đầu nhìn xung quanh, thầm gật đầu.

Vừa rồi 5 người chạy trốn tuy rằng cách làm khiến người ta không thoải mái, nhưng hiện tại xem ra không phải hạng đại gian đại ác gì, bằng không mình vừa vào trong, khẳng định bọn họ sẽ ra tay đánh lén.

Ít nhất bây giờ bọn họ không có biểu hiện ác ý gì, hơn nữa cô gái nhỏ nhắn kia còn gật đầu với mình, còn một nữ nhân khác lại có chút rụt rè ngượng ngùng, áy náy vì hành vi vừa rồi.

Coi như được, trước đó Dương Khai còn nghĩ, nếu mấy người này không thức thời, vậy mình sẽ không nương tay.

Bây giờ xem ra, bớt được chút phiền phức.

- Tại hạ Dương Khai, bái kiến các vị. Dương Khai chắp tay, cười nói.

- Dương tiểu hữu khách khí! Lão già tóc trắng có lẽ là dẫn đầu đoàn người, cũng thức thời không hỏi Dương Khai làm sao trốn thoát khỏi hung uy yêu thú, mà ôn hòa giởi thiệu bản thân: - Lão phu Mẫn Sa đảo chủ Tùng Nguyệt Đảo, các vị này đều là bạn chí giao của lão phu.

Thần thái hiền lành, giống như trước đó không có xảy ra chuyện gì.

- Tùng Nguyệt Đảo? Dương Khai nhướng mày, vẻ mặt mờ mịt.

Nhưng nếu đối phương là đảo chủ, vậy hẳn là ở hải ngoại, dù sao mình chưa nghe qua cũng bình thường, dù sao trước giờ mình chưa có đi qua hải ngoại, những thế lực quen biết cũng chỉ có một nhà Hải Tâm Môn.

Dương Khai vừa cho là vậy, nhưng lời tiếp theo của Mẫn Sa làm Dương Khai ngây người tại chỗ.

- À, Tùng Nguyệt Đảo là một hòn đảo trên Thanh Mộc Tinh, tiểu hữu tự nhiên không thể nghe qua, không biết Dương tiểu hữu đến từ hành tinh nào? Mẫn Sa hỏi.

- Thanh Mộc Tinh?

Dương Khai trợn tròn mắt, kinh ngạc chấn động nhìn mấy người Mẫn Sa, trong lòng dậy sóng không thôi.

Nhưng tư duy của hắn rất nhanh, tuy rằng Mẫn Sa không nói nhiều, chỉ là 2 câu, nhưng hắn đã nghe ra những tin tức bất ngờ, kinh ngạc hỏi: - Mẫn đảo chủ, chẳng lẽ Đế Uyển này không phải chỉ có võ giả một hành tinh là vào được?

Vừa nói vậy, 5 người đều mỉm cười.

Dương Khai gãi đầu, lúng túng đứng đó, biết mình đã hỏi bậy.

- Không lẽ hành tinh chỗ Dương tiểu hữu đã thành nơi hoang vu? Mẫn Sa to gan suy đoán.

- Mẫn đảo chủ nói phải, hành tinh chỗ Dương mỗ quả thật rất hoang vu, cho nên... Dương Khai khẽ gật đầu.

- À, vậy thì khó trách. Mẫn Sa như hiểu được. - Thanh Mộc Tinh chúng ta cũng vậy, vị trí xa xôi, không tiện trao đổi với bên ngoài. Vốn mấy người lão phu cũng nghĩ giống Dương tiểu hữu, nghĩ rằng đi vào Đế Uyển chỉ có võ giả Thanh Mộc Tinh, nào ngờ vào rồi mới phát hiện, võ giả toàn Tinh Vực đều có thể vào đây. Ngày đó lão phu cũng đi tìm người dò hỏi, phát hiện trên mỗi một hành tinh đều có hư ảnh Đế Uyển, chỉ cần nắm giữ Đế Ngọc là có thể thông qua pháp trận không gian truyền tống đến đây.

- Thì ra vậy... Dương Khai lầm bầm, thuận miệng nói: - U Ám Tinh chỗ Dương mỗ cũng gần giống Thanh Mộc Tinh các vị.

- U Ám Tinh? Năm người đều cau mày, rõ ràng chưa nghe nói qua.

Nhưng nghĩ tới Thanh Mộc Tinh dù là xa xôi, không tiện trao đổi với bên ngoài, khẳng định cũng tốt hơn U Ám Tinh. U Ám Tinh gần như ngăn cách với đời, không thể liên lạc được với những chỗ khác trong tinh vực, Thanh Mộc Tinh khẳng định sẽ không như thế.
Advertisement
';
Advertisement