Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nửa năm sau, một ngày kia, trong lầu tiếp khách của Lăng Tiêu Tông, náo nhiệt phi thường.

Nửa năm chờ đợi, giờ này Đế Uyển mở ra trước mắt, mấy thế lực được Dương Khai hứa hẹn kia, đương nhiên là đến Lăng Tiêu Tông từ sớm.

Người của Ảnh Nguyệt Điện đến, vẫn là những gương mặt cũ, ngoại trừ Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ, đương nhiên là Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi rồi. Nhưng bốn người không phải đều cùng khởi hành đi vào Đế Uyển. Tuy rằng qua nửa năm, Ảnh Nguyệt Điện phải trả giá lớn mới có được khối Đế Ngọc thứ ba, nhưng cũng là cực hạn của bọn họ rồi. Cho nên chuyến này đi Đế Uyển, Đổng Huyên Nhi không đi được.

Bên Ảnh Nguyệt Điện sẽ do Tiền Thông và Phí Chi Đồ liên thủ, dẫn theo Ngụy Cổ Xương đi vào trong đó.

Bên Càn Thiên Tông đương nhiên cũng không cần nói, là do Mặc Vũ dẫn đầu. Ngoài hắn ra, còn có một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, chính là một vị lão giả tóc hoa râm, người này chính là Cố Chân tông chủ Càn Thiên Tông. Bàn về thực lực mạnh hơn so với Mặc Vũ một bậc. Thẩm Thi Đào nhờ vào Dương Khai, có được một tên trong danh sách đi vào Đế Uyển.

Theo lý mà nói, Thẩm Thi Đào dù là tư chất hay tu vi, đều không đủ để đi vào trong Đế Uyển. Càn Thiên Tông nhân tài đông đúc, người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đệ tử thế hệ trẻ có tu vi cao hơn nàng, tư chất tốt hơn nàng nhiều không đếm xuể. Nhưng Mặc Vũ và Cố Chân đều là nhân vật lõi đời, biết Càn Thiên Tông có thể cùng Lăng Tiêu Tông kết giao quan hệ, hoàn toàn là dựa vào Thẩm Thi Đào. Chuyến đi Đế Uyển này đương nhiên sẽ không bỏ lại nàng, ngược lại trong nửa năm này, còn ban cho nàng linh đan diệu dược, lại cho mấy vị đại trưởng lão trong môn liên thủ thi triển bí thuật giúp đỡ đưa tu vi của nàng tăng lên Phản Hư nhất tầng cảnh!

Cái giá phải trả không thể nói là không lớn!

Thẩm Thi Đào đối với Dương Khai cảm động đến rơi nước mắt! Đứng ở phía sau Cố Chân và Mặc Vũ, mắt đẹp không ngừng nhìn ra bên ngoài, muốn đích thân cùng Dương Khai nói lời cảm tạ một lần.

Ảnh Nguyệt Điện cùng Càn Thiên Tông như hẹn mà tới, Lưu Ly Môn đương nhiên cũng không vắng mặt.

Như Tiền Thông ngày đó đã đoán, Đại Diên giờ này cũng có tư cách đi vào Đế Uyển. Hơn nữa vận may của Lưu Ly Môn tương đối tốt, không ngờ còn có nhiều hơn Ảnh Nguyệt Điện một khối Đế Ngọc.Tổng cộng có 4 người được đi vào trong đó.

Môn chủ Cung Tinh Hà đích thân xuất mã, ngoài hắn và Đại Diên ra, còn lại hai người là Cung Ngạo Phù và Doãn Tố Điệp.

Thời khắc này, Doãn Tố Điệp âm thầm nghiến răng cắn lợi, đôi môi đỏ mọng nhu động, cũng không biết lẩm bẩm những thứ gì, thỉnh thoảng đưa đôi mắt đẹp trừng mắt về phía Đại Diên, biểu hiện buồn bực.

Đại Diên đối với chuyện này cũng vờ như không thấy, giống như Thẩm Thi Đào, sự chú ý hoàn toàn để ở ngoài điện, dường như đang chờ đợi cái gì. Tu vi của nàng giờ này cũng là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng không giống như Thẩm Thi Đào, nàng là thông qua tự mình tu luyện đột phá, không có nhờ tay người khác giúp đỡ.

Đối với kết quả này, bất luận là Cung Tinh Hà hay Cung Ngạo Phù đều cảm thấy kinh ngạc. Dường như tất cả đều không nghĩ tới nàng lại có thể nhanh chóng tấn thăng đến Phản Hư Cảnh như vậy. Nếu không như thế, hai người chưa chắc sẽ đáp ứng để Đại Diên đi vào Đế Uyển.

Chính vì Đại Diên thể hiện tư chất và tốc độ tu luyện không kém chút nào so với Doãn Tố Điệp, hai người này lúc này mới đồng ý. Dù sao đều là đệ tử của môn phái mình, đi vào trong đó cũng không hẳn không thể, vừa lúc mượn cơ hội này mượn đường Lăng Tiêu Tông, vào trong Đế Uyển trước người khác một bước.

Ngoài ba tông môn này ra, trong đại điện còn có hai khuôn mặt xa lạ, đều có trình độ Phản Hư tam tầng cảnh, khuôn mặt từng trải, tuổi tác già nua.

Dương Khai cũng chưa từng quen biết bọn họ. Nhưng hai người này cũng là thanh danh lan xa trên U Ám Tinh.

Điện chủ Phiêu Miểu Điện và đại trưởng lão! Phiêu Miểu Điện cũng là một thế lực trên U Ám Tinh, tu vi cảnh giới của điện chủ cùng trưởng lão của nó đương nhiên cũng không kém. Bọn họ sở dĩ ở đây là bởi vì nguyên nhân đã giao một khối Đế Ngọc cho Lăng Tiêu Tông.

Chính là một khối Đế Ngọc kia, mới khiến Lăng Tiêu Tông cho mở rộng đại môn và cấm chế, nghênh tiếp bọn họ tiến vào bên trong.

Giờ khắc này, riêng cường giả Phản Hư tam tầng cảnh ở trong lầu tiếp khách cũng có đến hơn 7, 8 vị, nhân vật là tông chủ cấp chủ cũng có hơn ba người. Nhưng lại không ai dám lớn tiếng náo động hoặc lớn tiếng đàm luận, tất cả đều thần thái nghiêm trang.

Nguyên nhân không gì khác, Diệp Tích Quân đang ở đây, có nàng trấn giữ ở chỗ này, ai dám càn rỡ?

Uống một ngụm trà thơm, ăn chút linh quả, Tiền Thông ho nhẹ một tiếng, nhìn Dương Viêm ở vị trí đứng đầu hỏi: - Dương Viêm cô nương, Dương Khai vẫn chưa xuất quan sao?

Dương Viêm nghe vậy chậm rãi lắc đầu: - Tạm thời chưa có động tĩnh.

Tiền Thông nhướng mày, không khỏi có chút lo lắng: - Lần bế quan này cũng gần nửa năm, giờ này Đế Uyển sắp mở ra đến nơi, nhanh thì một vài ngày, chậm thì bảy tám ngày, hắn sẽ không bỏ qua thời cơ này chứ?

- Cảm ơn Tiền trưởng lão, nhưng ta nghĩ hắn có lẽ sẽ không đánh mất cơ hội, nói không chừng trong mấy ngày này hắn sẽ xuất quan. Dương Viêm mỉm cười, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đầy lo lắng.

Nàng đương nhiên hiểu Dương Khai bế quan vì cái gì. Đơn giản chính là mong muốn trước khi Đế Uyển mở ra khiến thực lực bản thân tiến thêm một bước. Nhưng cho tới bây giờ, Thiên Nhất Cung bên kia cũng không có động tĩnh gì, không biết hắn thuận lợi hay không thuận lợi.

Có ý dò xét, lại lo lắng quấy rầy đến hắn, Dương viêm chỉ có thể nhẫn nhịn tâm tư chờ đợi.

- Chư vị là khách ở xa tới, nếu không ngại xin về chỗ ở nghỉ ngơi trước, trước khi Đế Uyển mở ra tất có hiện tượng khác lạ của thiên địa. Thực sự đến lúc đó, lại xuất phát cũng không muộn. Dương Viêm hiện tại thân là chức phó tông chủ, nói tới nói lui cũng là thỏa đáng hơn trước kia.

Mọi người nghe vậy, liếc nhìn nhau rồi lần lượt đứng dậy, nói lời cảm tạ cáo từ, chuẩn bị quay về chỗ ở mà Lăng Tiêu Tông đã chuẩn bị cho bọn họ.

Nhưng chưa đợi mọi người rời khỏi lầu tiếp khách, linh khí thiên địa kia bỗng nhiên chấn động mạnh một cái.

Mọi người ở đây không ai không phải là cao thủ đỉnh cao, cực kỳ nhạy cảm đối với biến hóa của linh khí thiên địa. Biến hóa này tuy rằng hơi nhỏ, nhưng vẫn bị bọn họ bắt được.

Sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi, thay vì cùng Dương Viêm hàn huyên thứ gì đó, lại dồn dập chuyển động thân hình, thoát ra khỏi lầu tiếp khách, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên bầu trời kia, trong chu vi mười mấy dặm vết nứt cũ vẫn tồn tại, ánh mặt trời chiếu xuống từ đó, làm tươi cỏ cây của Lăng Tiêu Tông. Thoạt nhìn tuy rằng không có khác biệt so với lúc bình thường, nhưng bất kì ai cũng cảm thấy trong không khí có một loại cảm giác áp lực như mưa gió đang đến.

Rất nhanh, loại cảm giác này càng trở lên rõ ràng, linh khí thiên địa kia bắt đầu nhào lộn, như con ngựa hoang tháo dây cương, làm cho lòng người kinh sợ bất an.

- Đây là Cung Tinh Hà mi mắt hơi co lại, lộ vẻ mặt kinh hãi.

- Phụ thân, có phải dấu hiệu báo trước Đế Uyển sắp mở ra hay không? Cung Ngạo Phù khẽ hỏi, mắt đẹp tràn đầy vẻ hưng phấn. Vừa rồi Dương Viêm còn nói nếu Đế Uyển thực sự mở ra, nhất định sẽ có hiện tượng dị thường của thiên địa hiển lộ, không ngờ lập tức sắp xuất hiện.

Cũng giống như ý nghĩ của nàng, đại đa số người đang ở đây, Tiền Thông Phí Chi Đồ, Cố Chân Mặc Vũ, hai vị cao thủ kia của Phiêu Miểu Điện, đều biểu hiện mong chờ.

Nhưng rất nhanh, những cao thủ này liền nhíu mày, đồng loạt thu hồi ánh mắt, nhìn hướng về một nơi khác.

- Không đúng, là có người muốn đột phá! Tiền Thông kêu lên môt tiếng, sau khi nói xong có chút sửng sốt, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ hưng phấn: - Dương Khai!

Hắn ngay lập tức nghĩ đến chỗ mấu chốt.

Biểu hiện của Dương Viêm cũng trở nên mừng rỡ, thân hình chuyển động bay về phía Thiên Nhất Cung.

Những người khác đương nhiên cũng muốn đi xem rốt cuộc thế nào, nhưng không nghĩ tới thân thể mềm mại của Diệp Tích Quân thoáng lên một cái, liền chắn trước mặt bọn họ, mặt lạnh lùng nói: - Chư vị dừng bước đi!

Mặc dù những người này đại đa số đều cùng Dương Khai có chút giao tình, quan hệ không tệ, nhưng giờ này Dương Khai đang ở điểm tấn thăng mấu chốt, Diệp Tích Quân sao có thể để cho bọn họ đi qua? Dương Khai muốn đột phá là một đại cảnh giới, nếu là bởi vì bị quấy nhiễu mà thất bại, thiết nghĩ hậu quả thật khó lường.

Cho nên nàng không chút do dự ngăn mọi người lại.

Đám người Tiền Thông đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, cũng rối rít gật đầu, dừng lại tại chỗ, nhìn về phía bên kia.

Thấy bọn họ không động tĩnh gì, Diệp Tích Quân cũng không nói thêm nữa, mà đuổi theo Dương Viêm rời đi.

Trong khoảnh khắc, trước lầu tiếp khách chỉ còn lại có Tiền Thông và những người khách này.

- Sư huynh, huynh nói xem Dương sư huynh có thể tấn thăng thuận lợi không? Đổng Huyên Nhi có chút lo lắng hỏi. Nàng dù sao cũng là từ bước này đi tới, hiểu rõ khó khăn từ Thánh Vương Cảnh đột phá đến Phản Hư Cảnh.

Võ giả tu luyện, mỗi một lần đột phá đều kèm theo nguy hiểm to lớn, đó là tranh đấu với trời, tranh đấu với đất, tranh đấu với chính mình!

Không nói ai khác, bản thân nàng cùng Ngụy Cổ Xương lúc tấn thăng Phản Hư Cảnh, ai không trải qua đau khổ nói không thành lời. Riêng lúc năng lượng thiên địa kia rót vào cơ thể thanh tẩy, suýt nữa khiến nàng chịu không nổi, còn tâm ma liên tiếp xuất hiện kia, gần như khiến nàng sắp thành lại bại.

Loại đau khổ này không liên quan đến tư chất, là mỗi một võ giả đều phải đối mặt.

Nghe Đổng Huyên Nhi hỏi như vậy, Ngụy Cổ Xương toét miệng cười: - Yên tâm đi, người khác không dám nói, Dương huynh tấn thăng Phản Hư Cảnh tuyệt đối không thành vấn đề.

Trong lời nói tràn đầy tự tin đối với Dương Khai, Doãn Tố Điệp ở bên không ngừng bĩu môi. Tuy rằng không dám nói gì, nhưng trong lòng lại muốn Dương Khai cứ như vậy mà chết.

Cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Nhất Cung ba dặm, Dương Viêm dừng chân không tiến thêm, lẳng lặng nhìn bên kia.

Nàng chạy đến chưa bao lâu, đám người Vũ Y, Thiên Nguyệt cùng Thường Khởi cũng đều lần lượt đến, đơn giản nói chuyện với nhau một hồi, mọi người cũng đều hiểu được cục diện lúc này là tình huống gì.

Để tránh Dương Khai bị quấy nhiễu, từng đạo mệnh lệnh được truyền ra, khiến mọi người không được đến gần Thiên Nhất Cung từ ba dặm, ngoài ba dặm, các đệ tử tuần tra cảnh giới, tránh người có lòng dạ bất lương xâm nhập vào trong đó.

Vừa mới hạ mệnh lệnh, phía trên Thiên Nhất Cung liền bất ngờ thay đổi.

Trên bầu trời kia, bỗng nhiên xuất hiện một cái phễu linh khí. Cái phễu linh khí này lúc vừa xuất hiện chỉ chiếm một chu vi mấy trượng mà thôi. Nhưng chớp mắt một cái, nó liền mở rộng ầm ầm, nhanh chóng lớn lên, cuối cùng lớn chừng vài mẫu, lúc này mới dừng lại.

Mà trong vòng xoáy đó, trong chu vi mấy trăm dặm đều chịu một lực hút cực lớn, linh khí thiên địa điên cuồng tụ tập lên đó.

Từng đạo hào quang màu sắc không giống nhau quét qua bên thân mọi người, như băng hỏa lôi thỉ, liên tiếp gia nhập vào trong phễu, khiến âm thanh truyền ra từ bên trong càng ngày càng lớn.

- Linh khí ngũ hành? Chân mày Diệp Tích Quân nhíu lại, mặt lộ vẻ kinh sợ.

Từng đạo hào quang màu sắc không giống nhau kia rõ ràng chính là linh khí ngũ hành trong thiên địa hội tụ mà thành. Trước lúc Đế Uyển dị động, cả U Ám Tinh đều xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Giờ phút này xuất hiện cảnh này, cũng tương tự như ngày đó, nhưng không thể so sánh với ngày đó, bàn về quy mô đương nhiên là kém xa so với ngày đó, nhưng cái này cũng vô cùng kinh khủng rồi.

Đế Uyển là Đế Bảo, có thể ảnh hưởng khiến cả U Ám Tinh xuất hiện dị động, đươsng nhiên là hợp lý.

Nhưng hiện tại, chỉ là Dương Khai muốn đột phá Thánh Vương Cảnh, tấn thăng Phản Hư Cảnh, không ngờ cũng khiến cho linh khí ngũ hành thiên địa có biến hóa như thế, chả trách Diệp Tích Quân khiếp sợ như vậy.
Advertisement
';
Advertisement