Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe lời Dương Khai như vậy, Thành Bằng Huyên mặt già xụ xuống, Dương Khai lấy lệ cho qua, không phải người mù là có thể nhìn ra được, nếu thật làm thế, chỉ sợ vĩnh viễn cũn đừng mơ lấy được ngọc bài.

Trong lòng Thành Bằng Huyên vô cùng giận dữ, mặt ngoài lại bình thản không đổi sắc.

Hắn là đại trưởng lão Lôi Đài Tông, thân phận địa vị tôn sùng, bụng dạ sâu dậm, tự nhiên sẽ không vì chuyện này mà bại lộ tâm tình.

- Thành huynh, Mạc huynh, không cần nhiều lời với tiểu tử này? Nếu hắn không coi chúng ta ra gì, vậy cứ ra tay cướp lấy. Ma Huyết Giáo Kim Thạch hừ lạnh.

- Khư khư một tên Thánh Vương Cảnh, lại dám chiếm lấy dị bảo trước mặt chúng ta, đúng là vô tri.

Dù sao hắn đã xé mặt với Long Huyệt Sơn, cho nên nói chuyện không khách khí, hắn ước gì kéo theo Thành Bằng Huyên cùng Mạc Tiếu Sinh đi đối phó Long Huyệt Sơn. Tuy rằng kiêng kỵ thực lực của nữ nhân họ Diệp, nhưng nếu như mọi người cùng nhau ra tay, dù tới thêm một nữ nhân họ Diệp cũng tuyệt đối không phải đối thủ.

Chỉ cần đánh chết Dương Khai, chẳng những có thể cướp được ngọc bài, còn có thể giành được Huyền Kim, chuyện một công đôi việc, Kim Thạch làm sao bỏ qua?

Có khối người cùng suy nghĩ như hắn, chẳng qua ngoài Vạn Thú Sơn Phong Bà Tử, không ai gật đầu hùa theo. Phong Bà Tử lại nhanh nhẹn thẳng thẳn, nghe vậy vung gậy đầu rồng, lạnh lùng nói: - Kim lão quỷ đề nghị không sai, lão thân đồng ý, không biết ý các vị thế nào?

Dù cho đều có thể đoán được tính toán của Kim Thạch cùng Phong Bà Tử, nhưng bất kể Mạc Tiếu Sinh hay Thành Bằng Huyên, hoặc các cường giả thế lực đều, đều không khỏi ý động.

Đến lúc này, căn bản không thể giải quyết yên bình, nếu muốn dị bảo, vậy chỉ có thể ra tay cưỡng đoạt.

Mạc Tiếu Sinh cùng Thành Bằng Huyên liếc nhau, nhìn thấu tính toán của nhau.

- Ai đám ra tay, sẽ là địch với bổn cung, sinh thời, bổn cung nhất định không chết không thôi!

Ánh mắt nữ nhân họ Diệp lạnh lẽo nhìn xung quanh, trầm giọng quát.

Không ít người đều đau đầu dời ánh mắt, trong lòng co rút.

Ngược lại Kim Thạch cười dài một tiếng, thần sắc trào phúng nhìn nàng nói: - Diệp cô nương, có phải cô quá lâu không xuất thế, ở trong núi tới mục nát rồi? Cô thật cảm thấy có thể thực lực của mình có thể không thèm nhìn tới những người nơi này? Diệp cô nương, lão phu nhắc nhở cô một câu, lửa lớn thiêu thân, nên để lại đường lui thì hơn!

Nhàn nhạt uy hiếp, càng có dụng ý trói mọi người ở đây chung một chỗ, muốn tạo thành thế cục lấy đông đánh ít.

- Nếu ngươi muốn chết, bổn cung thành toàn cho ngươi!

Nữ nhân họ Diệp mắt phượng nhìn chằm chằm Kim Thạch, Thực Cốt Ly Hỏa Đăng lại trồi lên, lơ lửng trên đầu nàng, sẵn sàng phát động.

Sắc mặt Kim Thạch biến đổi, tuy rằng hắn nói chuyện ngông cuồng, nhưng nhìn thấy bí bảo cấp Hư Vương này vẫn phải đau đầu. Nhưng vì ngọc bài, vì Huyền Kim, hắn không thể rút lui.

Cũng may đến lúc mấu chốt, Phong Bà Tử cũng đứng bên cạnh hắn, trên mặt già hiện lên một tia ngưng trọng, cao giọng hô: - Diệp cô nương, tuy rằng ngươi có thủ đoạn thông thiên triệt địa, nhưng cũng chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh, nếu lâu không xuất thế, vì sao lại nhúng vào vũng nước đục này? Không bằng rời đi? Ngày sau mấy người lão thân nhất định đến cửa tạ tội!

Lời này nói đúng mức, vừa cho nữ nhân họ Diệp thể diện, cũng không đánh mất thân phận, chỉ cần đối phương có lòng hòa giải, vậy sẽ không khó lựa chọn.

Nghe bà ta nói vậy, Mạc Tiếu Sinh cùng Thành Bằng Huyên cũng gật đầu phụ họa, cố gắng khuyên can, nhìn nữ nhân họ Diệp, kỳ vọng nàng có thể đưa ra lựa chọn chính xác.

Đáng tiếc kết quả làm bọn họ vừa thất vọng lại nổi giận, lần này nữ nhân họ Diệp xuống núi, chính là đến vì Dương Viêm. Long Huyệt Sơn nơi Dương Viêm ở lại gặp nạn, nàng làm sao mặc kệ được?

- Không cần nói nhiều, nếu các ngươi muốn ra tay thì cứ việc, chỉ cần các ngươi có thể thừa nhận được lửa giận cùng trả thù của bổn cung! Bổn cung một người cô đơn, không biết các vị có thừa sức để bảo vệ an toàn từng người trong tông môn hay không! Thái độ lập trường của nữ nhân họ Diệp cực kỳ kiên quyết.

- Được được được! Nể mặt không biết điều! Kim Thạch toát ra vẻ dữ tợn. - Nếu là thế, vậy Diệp cô nương đừng trách chúng ta độc ác!

Vừa nói, trong người bùng nổ khí tức cực kỳ tà ác, hư ảnh Kim Thiền hiện ra sau lưng, Kim Thạch vung tay lên, vô số quái trùng ngưng tụ từ thánh nguyên màu đen xuất hiện, ong ong kêu vang, bao phủ che trời đánh về phía nữ nhân họ Diệp.

Kim Thạch tu luyện công pháp Kim Thiền Cực Ma Quyết, truyền thừa từ Ma tộc thượng cổ, uy lực cực lớn, không thể khinh thường.

Phong Bà Tử ném ra cây gậy đầu rồng trên tay, truyền vào thánh nguyên, cây gậy đầu rồng uốn éo, liền biến thành một con Giao long dữ tợn, phủ đầy vảy cứng, thân dài mười mấy trượng, há to miệng như chậu máu, cắn xuống đầu nữ nhân họ Diệp.

Nếu chuyện đến nước này, vậy đã không còn gì phải nói nữa, hoặc là không làm, hoặc là làm dứt khoát. Các cường giả nơi này đều là hạng quyết đoán, e sợ để nữ nhân họ Diệp trốn khỏi kiếp nạn này, ngày sau trả thù, cho nên vừa ra tay liền muốn tiêu diệt nữ nhân họ Diệp.

Kim Thạch cùng Phong Bà Tử ra tay, lập tức Thành Bằng Huyên cùng Mạc Tiếu Sinh không chần chờ gia nhập vòng chiến. Người trước tung ra bí bảo đại ấn, người sau là cây thước ngắn, đều tỏa ra dao động năng lượng kinh người, đánh tới nữ nhân họ Diệp.

Lần chiến đấu này không giống vừa nãy, vừa rồi mọi người chỉ muốn thoát khỏi nữ nhân họ Diệp dây dưa, cho nên quá nửa lực chú ý không ở trên người nàng, nhưng bây giờ bọn họ ôm lòng muốn chém giết nữ nhân họ Diệp, phát huy ra thực lực cao hơn trước rất nhiều.

Bốn cường giả Phản Hư tam tầng cảnh vây công một mình nữ nhân họ Diệp, dù cho nàng có bí bảo cấp Hư Vương như Thực Cốt Ly Hỏa Đăng, nhất thời cũng trở nên trứng chọi đá.

Nhưng không hổ là một đời tông chủ Tinh Đế Sơn, thành danh mấy trăm năm, dù vừa giao đấu liền rơi xuống thế yếu, nhưng không phải dễ chơi. Thực Cốt Ly Hỏa Đăng bay ra nhiều đốm lửa xanh, chia ra đánh về phía 4 người, làm bọn họ luống cuống một hồi, thần sắc hoảng sợ.

Trận thế như vậy, 4 cường giả đỉnh cao đánh cho nhất thời không phân thắng bại.

Tuy nhiên đám người Kim Thạch đã đạt được mục đích, Long Huyệt Sơn hiện tại có thể ra tay chỉ có nữ nhân họ Diệp đã bị dây dưa, những kẻ khác chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.

Chúng cường giả đều nghĩ vậy.

Nhìn thấy nữ nhân họ Diệp bị cuốn lấy, những người khác tự nhiên không chịu yên thân, đều ra tay với đám người Thường Khởi.

Hiện tại trong Long Huyệt Sơn có hơn trăm người Phản Hư Cảnh, Phản Hư tam tầng cảnh, lưỡng tầng cảnh chỗ nào cũng có, đám người Thường Khởi thế đơn lực bạc, nào phải đối thủ, vừa giao chiến liền gặp nguy hiểm. Cũng may bọn họ sử dụng bí bảo đều là do Dương Viêm luyện chế ra, uy lực to lớn nhất thời không nguy đến tính mạng.

Hơn nữa, vào lúc mấu chốt, Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ đã đánh vào, hai người tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn người Long Huyệt Sơn bị vây công, trước tiên không nói bọn họ có quan hệ không kém với Dương Khai, dù sao nơi này là địa bàn Ảnh Nguyệt Điện, Long Huyệt Sơn được Ảnh Nguyệt Điện che chở, đông đảo cường giả ỷ mạnh hiếp yếu trước mắt bọn họ, cũng đủ lý do để bọn họ ra tay ngăn cản.

Nhưng hai người cũng chỉ có thể kéo được một ít kẻ địch, không thể phân thân, trong lòng nóng nảy không thôi.

Mọi người đều nháy mắt bị cuốn vào chiến đấu, trong lúc mọi người bị thu hút chú ý, Dương Viêm bấm pháp quyết, thân hình đột nhiên biến mất, không ai biết nàng đi đâu.

Dựa vào cấm chế trận pháp, Dương Viêm thoải mái thoát thân.

Còn Dương Khai lại gặp rắc rối to, nữ nhân họ Diệp cùng đám người Thường Khởi bị kéo lại, ngay cả Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ cũng không lo được cho hắn, nháy mắt hắn đã bị mười mấy Phản Hư Cảnh chú ý.

Mười mấy người mắt hổ chằm chằm nhìn Dương Khai, sắc mặt tham lam, đồng loạt xông lên, đều muốn là người đầu tiên đánh chết Dương Khai, cướp lấy nhẫn không gian của hắn.

Chỉ cần có thể cướp được nhẫn không gian, vậy sẽ lập công đầu!

- Dương huynh, ngươi đi, ta cùng Huyên Nhi kéo chân bọn họ! Vào lúc mấu chốt, hai bóng người vọt tới, Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi thấy chuyện không hay, xông lên đằng trước.

Không có thời gian nói nhiều, Dương Khai chỉ gật đầu cảm kích.

Hắn cũng không lo an toàn của Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi, dù sao hai người này là tinh nhuệ Ảnh Nguyệt Điện, uy danh lan xa trong thế hệ trẻ, hiện tại cùng tăng lên Phản Hư Cảnh, cho dù không địch nổi, cũng có thể tự vệ được.

Huống chi, những người này thật chưa chắc có gan giết Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi, nếu hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, vậy nhất định Ảnh Nguyệt Điện sẽ không bỏ qua.

Trong khoảng khắc, hai bên giao chiến, Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi liên thủ, phóng thích ra bí thuật cùng thánh nguyên tuôn trào cuốn lấy bốn người, làm bọn họ không thể quấy nhiễu Dương Khai, để cho Dương Khai thở ra.

Cục diện hiện tại, vắt chân bỏ chạy là lựa chọn chính xác nhất, nhưng Dương Khai làm sao không để ý bạn bè cùng trợ thủ, một mình chạy trốn? Sắc mặt lạnh lùng đứng đó, vung tay lên, lò luyện khí xoay tròn bay ra.

Lò luyện khí cấp Hư Vương đón gió biến lớn, thoáng cái lớn ra mấy trượng, bên trong lò, một con chim đỏ lửa kêu to bay lên, hai cánh vỗ mạnh, cuốn lấy mấy người vào trong ngọn lửa.

Hiện tại chiến lực của khí linh chim lửa không kém gì Phản Hư tam tầng cảnh, đối phó mấy người này tự nhiên không thành vấn đề.

Bản thân Dương Khai lại cười lạnh, đưa tay vào trong lò luyện khí, nắm chặt lại, giống như nắm được thứ gì, sau đó thần sắc khó khăn kéo ra ngoài.

Một cỗ dao động năng lượng kinh thiên động địa truyền ra từ lò luyện khí, dao động này làm cho những người còn lại đều biến sắc.

Tuy rằng bọn họ không biết Dương Khai muốn lấy cái gì ra, nhưng sẽ không đứng yên mà nhìn, vừa lao tới, đã tế ra những món bí bảo, chiêu thuật hình thành, tung lên đầy trời giáng xuống Dương Khai.

Dương Khai nhướng mày, đưa tay chỉ ra, trước mặt xuất hiện một chiếc khiên tím, hóa thành bão cát dữ dội, che đậy thân hình.
Advertisement
';
Advertisement