Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Không cần nói cũng biết, người nọ đến từ Vạn Thú Sơn. Tuy rằng để cho tiện hành động, những người của Vạn Thú Sơn này cũng không có mặc y phục của môn phái họ. Nhưng chỉ cần là người sáng suốt, đều có thể nhìn ra thân phận của bọn họ, bởi vì thủ đoạn tấn công chủ yếu của những người này đều là sử dụng yêu thú.

Đóng kịch lộ liễu như vậy, thật sự là chẳng che giấu được gì.

Con yêu thú Bích Nhãn Huyết Thiềm của lão giả này có thực lực không tệ, bậc chín, phối hợp với công pháp tu luyện của bản thân hắn là người thú liên thủ, khiến cho hắn đủ để phân cao thấp với võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh. Tuy nhiên, bất cứ ai đã biết rõ lão gia hỏa này đều biết, người này chẳng những xấu xí, mà tâm lý cũng hết sức biến thái, tham hoa hảo sắc số một, thích hành hạ lăng nhục những nữ nhân xinh đẹp cho đến chết để thỏa mãn sở thích biến thái của hắn.

Nếu Vũ Y là thật sự lọt vào tay hắn, thì nhất định còn thê thảm hơn so với chết.

- Hắc hắc, thực lực của hai nha đầu kia cũng không tệ, nếu giao cho lão phu, sẽ có thể luyện thành hai huyết nô không tồi. Ở phía khác, một nam nhân trung niên toàn thân bao phủ bởi ánh sáng đỏ như máu, cười ác độc nói. Võ giả có thể chế tạo huyết nô, không nghi ngờ gì chính là đến từ Ma Huyết Giáo.

- Nói nhiều vô ích, trước mắt các vị nên nghĩ cách liên thủ phá đại trận này đã! Tạ Lệ có vẻ không vui, lạnh nhạt nhắc nhở. Cả đám người bây giờ vẫn còn đang bị chặn lại ở bên ngoài đại trận, ngay cả tầng phòng ngự thứ nhất cũng chưa thể phá vỡ, vậy mà còn ở đó nói lung tung?

Lão giả Vạn Thú Sơn kia cười âm hiểm nói:

- Lão phu vốn không muốn dùng chiêu này, nhưng tiểu cô nương kia một lòng muốn chết, thì lão phu cũng đành phải chiều theo nàng mà thôi, hắc hắc!

Nói rồi, sắc mặt của lão giả bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, toàn lực phát động thánh nguyên trong cơ thể. Cùng lúc đó, con Bích Nhãn Huyết Thiềm ở phía dưới cũng ngoác miệng hết cỡ, phát ra tiếng kêu trầm đục giống y như tiếng ếch kêu.

Trong chốc lát, thiên địa nguyên khí chợt dao động mạnh, nhanh chóng hội tụ về phía hắn.

Hai mắt Tạ Lệ sáng ngời, nhìn động tác của lão giả kia không chớp mắt, mỉm cười nói: - Độ lão định sử dụng khói độc của Huyết Thiềm sao?

Nghe hắn nói như vậy, những Phản Hư Cảnh khác đều hiện ra vẻ kinh sợ, đồng loạt nhìn về phía Độ lão kia.

Lão giả Vạn Thú Sơn hừ lạnh nói: - Khói độc Huyết Thiềm này đã phát ra thì phải có người chết, tuy nhiên dùng một lần sẽ ít đi một lần, lão phu thả con tép bắt con tôm, hy vọng các vị bằng hữu cũng không nên giấu nghề!

Nói rồi, lão giả họ Độ bỗng nhiên há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu tươi kia giống như nanh rắn, xông tới cắn vào đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn. Cùng lúc đó, con Bích Nhãn Huyết Thiềm bên dưới cũng ngoác miệng hết cỡ, phun ra một ngụm nọc độc đậm đặc đen như mực, nọc độc phát sau mà đến trước bao bọc ngụm máu tươi lại.

Hai thứ trộn lẫn vào nhau, lập tức liền phát sinh ra biến hóa khó hiểu, nọc độc và máu tươi chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đám sương mù đen như mực, đánh vào quầng sáng trên đại trận.

Xì xì xì...

Tiếng ăn mòn khiến người ta muốn ê răng vang lên, quầng sáng trên đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn chớp động không ngừng. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, đại trận hộ sơn đang nhanh chóng bị ăn mòn tạo thành một lỗ hổng.

Nhưng cũng chưa có ai chui qua được. Tuy lỗ hổng nhanh chóng được đại trận tự động tu bổ liền lại, nhưng qua đó cũng có thể thấy được một kích này có uy lực lớn như thế nào.

Trước đó, bọn chúng đã dồn dập tấn công suốt hai ngày, nhưng cũng không ai có thể bằng một kích phá ra một lỗ hổng trên đại trận, nhưng lão giả Vạn Thú Sơn này lại làm được điều đó.

Dù có được tu bổ liền lại cũng không sao, một kích này cũng đã tiêu hao rất nhiều linh khí của đại trận hộ sơn, nếu lại tiếp tục công kích thêm vài lần như vậy nữa, có lẽ thật sự có thể phá vỡ được đại trận.

Mà sau một kích này, sắc mặt của lão giả họ Độ hơi trắng bệch lại, con Bích Nhãn Huyết Thiềm phía dưới hắn kia cũng có vẻ hơi uể oải. Lão giả không nói tiếng nào, lấy một bình ngọc từ trong nhẫn không gian ra, đổ ra một viên đan dược đỏ như máu, ném về phía trước. Con Bích Nhãn Huyết Thiềm phóng ra chiếc lưỡi đỏ lòm cuốn viên đan dược vào trong miệng, hai tròng mắt màu xanh ngọc hiện ra vẻ hưởng thụ.

Viên đan dược đỏ như máu này không thể nghi ngờ chính là thứ hết sức bổ dưỡng đối với Bích Nhãn Huyết Thiềm.

- Thủ đoạn của Độ lão thật là cao minh. Tạ Lệ cười lớn, trong lòng thầm kinh hãi đồng thời cũng hết sức vui mừng, nói: - Nếu vậy, Tạ mỗ cũng không giấu nghề nữa.

Nói rồi, bỗng nhiên hắn ta lấy ra một thanh bí bảo dạng chủy thủ trông rất tinh xảo, trên bí bảo lấp lánh ánh sáng trắng, trong hết sức có linh tính.

- Bạch Hồng Chủy! Lão giả Họ Độ vừa thấy chủy thủ liền thốt lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói:

- Không nghĩ tới, loại vật phá trận thần kỳ này mà Tạ huynh cũng có được, cơ duyên của Tạ huynh cũng không nhỏ đó nha.

Ánh mắt những Phản Hư Cảnh khác đều nhìn về cây Bạch Hồng Chủy kia với vẻ tham lam, dường như vật này có danh tiếng không nhỏ.

Tạ Lệ cười ha hả, hờ hững nói: - Cũng không có cơ duyên gì, chỉ là tình cờ chiến được mà thôi.

Vừa nói hắn vừa điều động thánh nguyên truyền vào trong Bạch Hồng Chủy, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng. Những người khác chưa chắc đã tin tưởng lời nói của hắn, theo mọi người biết, thanh Bạch Hồng Chủy này chính là bí bảo chuyên môn phá trừ trận pháp và cấm chế, hơn nữa cấp bậc cực cao, khoảng Hư cấp trung phẩm. Bí bảo có cấp bậc như vậy, nhìn trên khắp cả Tinh Vực có lẽ không đáng là gì, nhưng ở trên U Ám Tinh lại là thứ bí bảo có giá trị xa xỉ.

Suy cho cùng, thứ gì hiếm thì quý giá là vậy.

Hơn nữa, Bạch Hồng Chủy chắc hẳn là bí bảo gia truyền của một tiểu gia tộc nào đó. Về phần tại sao lại lưu lạc đến tay của Tạ Lệ thì không ai biết được, chỉ sợ là do Tạ lệ dùng thủ đoạn gì đó, cưỡng đoạt thanh Bạch Hồng Chủy từ tiểu gia tộc kia.

Tuy nhiên chuyện này cũng không liên quan gì đến bọn hắn, cho nên mặc dù mọi người cho rằng Tạ Lệ là kẻ không biết xấu hổ, nhưng cũng không nói ra điều gì.

Trong khi đó, Tạ Lệ đã khởi động Bạch Hồng Chủy, chỉ thấy thanh chủy thủ tinh xảo đang ở trước mặt hắn liền hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng hồng, nhoáng lên một cái rồi biến mất, đến khi nó xuất hiện lại thì đã ở bên trong đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn rồi.

Vút một tiếng, thanh Bạch Hồng Chủy lại từ bên trong bắn ra, không chút trở ngại xuyên qua đại trận. Nhìn như không có hiệu quả chút nào, nhưng ai cũng hiểu, linh tính của đại trận này đã bị trôi đi không ít.

Bạch Hồng Chủy sở dĩ được gọi là thần vật phá trận, chính vì nó được phụ thêm một chút lực lượng không gian vào đó, khiến cho nó có thể xuyên qua không gian, tấn công trận pháp từ bên trong.

Bí bảo như vậy, với trình độ luyện khí trên U Ám Tinh hiện tại không ai có thể luyện chế được cái thứ hai, đây chính là bảo vật từ thời thượng cổ để lại.

Quả nhiên, sau khi Tạ Lệ liên tiếp sử dụng Bạch Hồng Chủy tấn công mấy lần, quầng sáng trên đại trận hộ sơn liền mờ đi một chút.

Thấy vậy, Ma Huyết Giáo, Hải Tâm Môn, còn có những Phản Hư Cảnh mà Lục Diệp lôi kéo thu phục đến đây, mỗi người đều phát ra thủ đoạn đáy hòm của mình, đánh thẳng tới đại trận hộ sơn.

Có thể lên đến cấp bậc Phản Hư Cảnh, không có võ giả nào là yếu cả mà đều đã trải qua vô số lần trận chiến sinh tử, trải qua vô số lần ma luyện nguy hiểm, trên người kiểu gì cũng có một vài thủ đoạn và bảo vật đáy hòm. Những thủ đoạn và bảo vật đó lúc này không dùng thì đợi đến khi nào?

Hơn 30 vị Phản Hư Cảnh đồng loạt ra tay, tràng cảnh hết sức hoành tráng. Cho dù Phản Hư tam tầng cảnh ở đây, cũng phải nhượng bộ rút lui, không dám manh động.

Những Thánh Vương Cảnh khác thấy vậy, cũng vội vã hỗ trợ, trong chốc lát, liên quân của mấy phương thế lực khí thế đã dâng cao như hồng thủy.

Mà đại trận hộ sơn dưới sự công kích mãnh liệt đó đang lung lay sắp đổ, trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ vậy. Nhìn thấy cảnh này khiến bọn chúng càng thêm hưng phấn.

Cùng lúc đó, trên một căn lầu các tại Thiên Vận Thành cách Long Huyệt Sơn khoảng hơn 50 dặm, Tiền Thông và Phí Chi Đồ đang ngồi đối diện nhau, trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu giơ lên gần miệng, trầm tư suy nghĩ quên cả ăn uống.

Phía sau Tiền Thông, Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi đang khoanh tay đứng, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Cảm nhận được năng lượng đang dao động kịch liệt từ Long Huyệt Sơn truyền đến, rốt cục Ngụy Cổ Xương cũng không thể nhịn được nữa, mở miệng nói: - Trưởng lão, xin hãy để cho đệ tử đi một chuyến!

Đổng Huyên Nhi tuy không nói gì, nhưng bất kỳ ai cũng nhìn ra, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đang hiện lên vẻ bồn chồn, lo lắng.

Tiền Thông mỉm cười, đặt chén rượu trong tay xuống, liếc nhìn Ngụy Cổ Xương nói: - Ngươi đi thì giúp được gì?

- Mặc dù đệ tử mới đạt tới Phản Hư Cảnh không lâu, nhưng dù sao cũng có thể trợ giúp được Dương huynh một tay, vẫn còn tốt hơn là ở đây không làm gì! Ngụy Cổ Xương trầm giọng nói.

Tiền Thông cau mày, tựa cười mà không phải cười, nói: - Có phải ngươi thấy lão phu hiện giờ đang uống rượu mua vui, khoanh tay đứng nhìn rất không có nghĩa khí đúng không?

- Đệ tử không dám!

- Nghĩ gì thì nói vậy, có gì không dám? Tiền Thông không thèm để ý nói.

Sắc mặt Ngụy Cổ Xương hiện ra vẻ tranh đấu, rồi trở nên kiên nghị, ôm quyền nói: - Vậy thì kính xin trưởng lão thứ tội cho đệ tử bất kính!

- Ừm, ngươi nói đi.

Tiền Thông khẽ gật đầu.

- Trưởng lão, chưa nói tới Dương huynh đối với đệ tử cùng Huyên Nhi có ơn cứu mạng, chỉ riêng chuyện lần trước hắn tình nguyện mạo hiểm xâm nhập Đế Uyển, đi trước tìm cách cứu viện trưởng lão mà nói, thì trưởng lão đã không nên ngồi yên không ngó ngàng đến. Tên Tạ Lệ là cái quái gì chứ, hắn vì đối phó Dương huynh nên đã tuyên bố rời khỏi Ảnh Nguyệt Điện, Ảnh Nguyệt Điện là nơi hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Về phần Tạ Hoằng Văn bị giết chết, hừ, ai cũng biết bản tính của hắn như thế nào, Dương huynh dù không giết hắn, một ngày nào đó đệ tử cũng sẽ giết! Xin trưởng lão ra lệnh, để cho đệ tử cùng Huyên Nhi đi trước diệt Tạ Lệ! Con và Huyên nhi cho dù chỉ là nhất tầng cảnh, nhưng diệt tên Tạ Lệ kia chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

- Ngông cuồng!

Tiền Thông mặc dù quát mắng, nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười, hiển nhiên không cảm thấy Ngụy Cổ Xương xuất khẩu cuồng ngôn, mà cũng công nhận thực lực của hắn: - Vậy ngươi nói cho lão phu nghe thử, ngươi lấy danh nghĩa gì để tiêu diệt Tạ Lệ? Chỉ vì hắn tự tiện rời bỏ Ảnh Nguyệt Điện sao?

- Lý do này còn chưa đủ sao?

- Cho dù là vậy, thì đó cũng là chuyện của chấp pháp đường, còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay vào.

- Nhưng...

- Ta biết, bằng hữu của ngươi không nhiều lắm, Dương Khai được xem là một người, hiển nhiên không muốn trơ mắt nhìn như vậy, có điều... ân oán giữa hắn và Tạ gia, là do chính hắn thỉnh cầu Ảnh Nguyệt Điện không nên nhúng tay vào.

- Hiện tại cũng không chỉ có mình Tạ gia đang tấn công Long Huyệt Sơn đó trưởng lão, còn có cả Ma Huyết Giáo, Vạn Thú Sơn, rồi Hải Tâm Môn của Lưu Vân Cốc...

- Ừm, những chuyện này lão phu đều biết, cho nên lão phu muốn xem thử, hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để hóa giải lần kiếp nạn lần này. Nếu như hắn thật sự có thể biến nguy thành an mà nói, hắc hắc... thì tiểu tử này đã quá cao siêu rồi.

- Nếu như không được thì sao? Ngụy Cổ Xương tỏ vẻ không chút tin tưởng, thật sự là lực lượng hai bên đối lập quá xa, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra, phía Long Huyệt Sơn rơi vào tình thế bất lợi.

- Hừm, ngươi cho rằng Tiền lão quỷ thật sự bỏ mặc đứng nhìn hay sao? Phí Chi Đồ nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh, lúc này liền trợn mắt liếc nhìn Ngụy Cổ Xương rồi nói. Vốn hắn không muốn chen miệng vào, nhưng tên tiểu tử này cứ nhặng xị cả lên, thật sự là mất cả hứng.
Advertisement
';
Advertisement