Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tuy rằng trong lòng Dương Khai nổi sóng ba đào, nỗi lòng hỗn loạn, nhưng ở mặt ngoài lại rất bình tĩnh, vừa trò chuyện cùng Dương Viêm vừa tìm hiểu đủ loại tin tức về Đại Đế. Dù sao giờ này Dương Viêm còn đang chậm chạp khôi phục ký ức, thân là phân thần của Đại Đế, khẳng định nàng cũng có chút bối rối, Dương Khai nếu không giữ bình tĩnh, chỉ sẽ xảy ra tai họa bất ngờ.

Chỉ có một điều duy nhất Dương Khai nghĩ không thông chính là: tại sao Đại Đế lại lựa chọn ngủ say trên U Ám Tinh? Pháp tắc thiên địa ở địa phương này hạn chế võ giả tấn thăng Hư Vương Cảnh, hẳn là có liên quan với nàng?

Sau một phen tâm tình, Dương Khai biết được vị trí Đại Đế ngủ say dĩ nhiên là ở trong Đế Uyển.

Điều này làm cho hắn nhớ lại một chuyện.

Chính là Phí Chi Đồ đã từng nói, bên trong một gian cung điện ở Đế Uyển, phát hiện một cái quan tài ngọc, mà người nằm trong quan tài ngọc kia, nhìn hình dáng là một người nữ.

Mấy người Phí Chi Đồ lúc đó do vô tình chạm vào cấm chế nào đó ở gần quan tài ngọc, cho nên mới làm cho Đế Uyển ngang trời xuất thế, mà Dương Khai cùng đám người Tiền Thông cũng nhờ đó thoát vây.

Nói như thế, nữ nhân nằm trong quan tài ngọc kia chính là bản thể Đại Đế? Cường giả này sau khi U Ám Tinh phong bế liền rơi trên đó ngủ say kinh khủng như vậy... Dương Khai ngẫm lại đều cảm thấy không thực tế lắm.

Một mặt trầm tư suy nghĩ, một mặt len lén ngắm nhìn Dương Viêm, thế nào cũng không thể liên hệ nàng với Tinh Không Đại Đế danh truyền cả Tinh Vực kia.

- Đi thôi! Dương Viêm nhìn di chỉ Thái Huyền Tông trong mây mù kia một hồi lâu, lúc này mới mất hứng nói một tiếng.

- Không vào xem à?

- Không được! Dương Viêm chậm rãi lắc đầu, rồi nhẹ nhàng bước đi tới phía trước.

- Bây giờ đi đâu? Dương Khai không hiểu hỏi han.

- Đi tới tầng thứ sáu, lấy một vật! Dương Viêm mỉm cười, cũng không giải thích nhiều lời.

Tầng thứ sáu, đây chẳng phải là địa phương có một lầu các, năm đó mình chính là ở bên trong tìm được thứ đồ tốt Vạn Niên Hương. Như thế xem ra, Vạn Niên Hương kia đại khái cũng là vật của Đại Đế năm xưa, nói cách khác, chính là của Dương Viêm.

Dương Khai hít mũi một cái, ngược lại cũng không có gì áy náy, dù sao với hắn mà nói, Dương Viêm trên cơ bản chính là mình, cũng không cần quá mức xa lạ.

Hai người đi tới với tốc độ không nhanh, nhưng có Dương Viêm ở phía trước mở đường, bất kỳ hung hiểm gì ở bên trong Lưu Viêm Sa Địa đều né tránh xa, hai người rất nhanh liền tới khu cực nóng tầng thứ năm. Cũng giống như trước vượt qua tầng thứ ba, sóng nhiệt có mặt khắp nơi giống như có sinh mạng, tự chủ tách ra hai bên nhường ra một con đường nối thẳng tới tầng thứ sáu.

Trong cơ thể Dương Khai chợt truyền ra một tiếng hót nhỏ, lại là con chim lửa khí linh tự động xuất hiện.

Nó phe phẩy cánh xoay tròn trên đỉnh đầu Dương Khai, truyền ra một ý niệm mơ hồ, Dương Khai mỉm cười, hiểu rõ ý đồ của nó, cũng không có ngăn cản, phất phất tay để mặc cho nó tự do.

Khí linh vui sướng kêu một tiếng, lập tức hóa thành một luồng lửa sáng bay đi hướng xa xa, trong chớp mắt liền biến mất không thấy. Nhìn theo phương hướng kia, hiển nhiên chính là vị trí địa phế hỏa mạch.

Địa phế hỏa mạch là nơi sinh ra khí linh, mặc dù nó ở trong đó mấy vạn năm, nhưng bởi vì bị hạn chế lớn lên, không thể tiếp tục hấp thu lực lượng từ trong địa phế hỏa mạch. Nhưng hôm nay nó đã không giống ngày xưa, trải qua mấy lần Thái Dương Chân Hỏa thanh tẩy và dung hợp, thực lực con chim lửa khí linh mạnh hơn không chỉ một bậc so với lúc Dương Khai vừa mới chiếm được.

Giờ này nó muốn tới địa phế hỏa mạch, hiển nhiên là muốn cắn nuốt hỏa lực tinh thuần trong đó, tăng cường bản thân.

Chuyện tốt bực này, Dương Khai có đạo lý nào ngăn cản?

Trước sau nửa ngày, hai người liền xuyên qua khu cực nóng tầng thứ năm, đi thẳng tới trước tòa lầu các ẩn ở trong rừng trúc tinh xảo.

Nhìn tòa lầu các đơn sơ này, trong đôi mắt xinh đẹp của Dương Viêm lóe lên vẻ hoài niệm, dường như ký ức đang lục tìm điều gì, Dương Khai cũng không có lên tiếng quấy rầy, mà đi tới trước rừng trúc kia nghỉ chân không tiến thêm.

Những cây trúc này cực kỳ cứng rắn, năm đó Dương Khai ở chỗ này hao phí nửa năm, mới dùng Không Gian Nhận chém hơn 20 cây mà thôi, giờ này dấu vết chặt cây còn như mới, đủ loại ngày xưa cũng hiện rõ ở trước mắt.

- Đây là Kim Ô Trúc, bản thân mặc dù là vật liệu luyện chế bí bảo loại hình kiếm thật tốt, nhưng so với tác dụng khác thì không đáng giá nhắc tới, còn không nên động tới chúng. Từ cách đó không xa truyền đến tiếng Dương Viêm.

- Còn có tác dụng khác ư?

Dương Khai nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, cây trúc này trình độ cứng cáp hắn đã lĩnh giáo sâu đậm, tự nhiên biết nó không phải vật liệu luyện khí bình thường.

- Ừm! Kim Ô Trúc sau khi nở hoa sẽ kết xuất hạt Kim Ô Trúc chính là năng lượng căn nguyên tinh thuần nhất trong thiên địa, có thể cho bất kỳ võ giả uống vào hấp thu, tăng lên tu vi cảnh giới mà không hề có tai họa ngầm!

Dương Khai vẻ mặt ngẩn ra: - Còn có chuyện như vậy?

- Ta lừa gạt huynh làm gì? Dương Viêm lườm hắn một cái.

- Vậy lúc nào nó sẽ khai hoa kết xuất hạt trúc?

Dương Khai không kịp chờ đợi hỏi tới.

- Sắp tới rồi! Đại khái chừng 20 năm! Dương Viêm hé miệng cười, tự nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì.

- Chừng 20 năm... Dương Khai sắc mặt cực kỳ khó coi, chuyện mười mấy hai mươi năm sau ai có thể biết? Nói không chừng đến lúc đó mình đã không còn ở trên U Ám Tinh.

Cười khẽ một tiếng, Dương Viêm không để ý tới Dương Khai nữa, cất bước đi vào bên trong lầu các, Dương Khai thở dài một tiếng khổ não, cũng vội vàng đi theo sau.

Vào tầng thứ nhất lầu các, trước tiên ập vào tầm mắt là một bức tranh treo ngay phía trước, trên bức tranh không có hình gì khác, chỉ có bóng lưng một cô gái. Lúc trước Dương Khai lúc vào đây, cũng từng nghiên cứu qua bức tranh này, nhưng mặc cho hắn quan sát như thế nào, cũng không phát hiện có điểm gì kỳ lạ. Bức tranh này dường như chỉ là một vật bình thường, không có mảy may dao động năng lượng.

Lúc đó Dương Khai chỉ cảm thấy cái bóng lưng này mơ hồ có chút quen thuộc, dường như đã thấy qua ở nơi nào đó.

Giờ này coi lại, đột nhiên hiểu rõ, trong lòng sáng tỏ.

Cái bóng lưng này giống nhau như đúc với bóng lưng Dương Viêm!

Chỉ có điều bởi vì Dương Viêm hàng năm che thân trong áo bào đen rộng thùng thình, nên nhất thời Dương Khai không nhớ ra mà thôi. Nhưng thời khắc này, bản thân Dương Viêm đứng trước bức tranh, như si như ngốc ngắm nhìn, so sánh hai bên, tự nhiên vừa xem là hiểu ngay.

Đang lúc Dương Khai nghĩ như vậy, bức tranh kia tựa hồ bị gió nhẹ phất động, nhẹ nhàng lung lay một chút, ngay sau đó, xuất hiện một màn thật khó tin.

Tấm lưng trên bức tranh kia không ngờ từ từ xoay người lại, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn vào Dương Viêm, khóe miệng mỉm cười.

Dương Khai ngạc nhiên nhìn hết thảy, trong lúc nhất thời sợ run tại chỗ.

Nữ nhân trên bức tranh vừa xoay người, rõ ràng chính là Dương Viêm, so với nàng không có bất kỳ khác biệt nào. Chỉ có điều thời điểm này hai người mặc quần áo khác nhau mà thôi: Dương Viêm là một thân áo bào đen, còn nữ nhân trong bức tranh kia lại là một thân áo trắng, thoạt nhìn băng thanh ngọc khiết, chói lọi.

Một màn quỷ dị này thoạt nhìn giống như Dương Viêm đứng trước một cái gương, làm cho đáy lòng Dương Khai có chút sợ hãi.

Càng làm cho hắn khiếp sợ là, nữ nhân trong bức tranh không ngờ liếc mắt nhìn hắn một cái, phảng phất như có tánh mạng cùng ý thức của mình.

Nếu như nói trước đây Dương Khai còn có chút xíu hoài nghi đối với thân phận của Dương Viêm, như vậy thời khắc này đã tiêu tan hết nghi ngờ. Không nói gì khác, chỉ riêng bức tranh quỷ dị này, Dương Khai đã không thể đo lường được.

Một người, một chân dung, nhìn nhau hồi lâu, Dương Viêm mới nhẹ nhàng thở dài:

- Ta nếu đã thức tỉnh, ngươi cũng không cần khổ sở giữ chỗ này, ra đi, những năm này cực khổ cho ngươi rồi!

- Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, làm gì xa lạ như thế? Trong bức tranh truyền ra thanh âm giống nhau như đúc với Dương Viêm, ngay sau đó, nữ nhân trong bức tranh mỉm cười, thân thể mềm mại lắc lư, hóa thành một luồng sáng từ trong bay ra, chìm vào đỉnh đầu của Dương Viêm, biến mất không thấy.

Mà bản thân Dương Viêm thì thân mình mềm mại run lên, mặt lộ ra một tia đau đớn, bất quá rất nhanh thì ổn định lại, nhắm hai mắt, dường như là đang tiếp nhận gì đó.

Dương Khai không có lên tiếng quấy rầy, chuyến này đi theo Dương Viêm tới Lưu Viêm Sa Địa, hết thảy điều nghe thấy đều vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. Thủ đoạn của Đại Đế căn bản không phải võ giả cấp bậc như hắn có thể chạm tới.

Mà chân dung Đại Đế trong bức tranh kia sau khi biến mất, cũng "rào" một tiếng không lửa tự cháy bùng lên, giây lát liền biến mất trong thiên địa.

Dương Viêm vẫn như cũ đang nhắm mắt cảm giác, Dương Khai cũng không có lên tiếng quấy rầy, chỉ im lặng chờ ở một bên.

Ước chừng hai canh giờ sau, Dương Viêm mới bỗng nhiên thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi mở đôi mắt đẹp, xoay người về phía Dương Khai nhoẻn miệng cười.

Tuy rằng như cũ không nhìn ra tu vi cảnh giới của Dương Viêm, nhưng Dương Khai luôn có cảm giác sau khi tiếp thu chân dung trong bức tranh kia, khí tức của Dương Viêm cũng phát sinh một chút biến đổi, dường như trở nên càng cường đại hơn.

- Đây là ám kỳ một chiêu của Đại Đế giữ lại năm đó, nếu như ta không kịp thời xuất hiện, nàng sẽ phát huy ra tác dụng! Dương Viêm nhỏ giọng giải thích.

- Tác dụng gì?

- Tác dụng làm tỉnh lại Đại Đế! Dương Viêm chậm rãi đáp: - Huynh phải cảm thấy mình may mắn không phải là nữ, nếu như huynh là nữ, năm đó huynh xâm nhập chỗ này, cũng đã sớm bị đoạt xá rồi!

Dương Khai trợn trắng hai mắt, một mặt không nói nên lời, bất quá rất nhanh, lại nghi hoặc: - Ý của cô nương là, bây giờ cô nương gánh vác nhiệm vụ làm tỉnh lại Đại Đế?

- Đúng! Dương Viêm gật đầu.

- Phải làm thế nào để tỉnh lại?

- Đợi Đế Uyển mở ra, đi vào trong đó! Dương Viêm ngẩng đầu nhìn về hướng Đế Uyển, đáng tiếc nơi này là Lưu Viêm Sa Địa, bị độ cực nóng che kín màn trời, ngăn cách tầm nhìn, căn bản không thấy được chuyện của ngoại giới.

Dương Khai không có hỏi nhiều, đôi khi biết quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt.

- Chuyện ở đây xong rồi, chúng ta trở về đi! Dương Viêm hài lòng nói.

- À! Chờ một lát! Dương Khai gật gật đầu, đồng thời ở trong đầu truyền ra một chỉ thị, rồi đứng đợi tại chỗ.

Một lát sau, một luồng sáng nhanh chóng bay tới từ xa tới gần, chính là con chim lửa khí linh trước đó rời Dương Khai.

Chớp mắt một cái, khí linh vọt tới trước mặt Dương Khai, trên thân nó thế lửa ngập trời, ngọn lửa hừng hực.

Xem ra, tuy rằng thời gian không lâu, nhưng khí linh vẫn từ trong địa phế hỏa mạch chiếm được không ít chỗ tốt. Bị Dương Khai gọi trở về, khí linh còn có chút đáng vẻ quyến luyến không bỏ, không ngừng kêu to.

Dương Khai phất tay một cái, khí linh liền ngoan ngoãn chìm vào trong cơ thể hắn.

Lúc này hai người mới sóng vai đi ra ngoài.

Vì để tránh bị người khác phát hiện, chuyến này hai người ra ngoài xem như rất thận trọng, cũng may giờ này Đế Uyển xuất thế, hấp dẫn phần lớn chú ý của võ giả, người đi đến Lưu Viêm Sa Địa dò xét tình huống cũng không nhiều lắm. Trải qua một phen ẩn giấu hành tung, cuối cùng hai người cũng hữu kinh vô hiểm rời khỏi Lưu Viêm Sa Địa.

Vừa ra ngoài cấm địa này, Dương Viêm lập tức tế ra Phi Sa Chiến Toa, bay về hướng Thiên Vận Thành...
Advertisement
';
Advertisement