Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Phải. Nghe trưởng bối hỏi, võ giả họ Đặng bất đắc dĩ gật đầu.

- Ồ? Võ giả Phản Hư Cảnh vui mừng. - Nếu quen biết, vậy thì dễ làm. Đặng Ngưng, ngươi nói rõ càng với tiểu huynh đệ này, Kim Thạch trưởng lão cần cục Huyền Kim kia, xem hắn có thể bỏ lại được không.

Đệ tử Ma Huyết Giáo này, chính là Đặng Ngưng mà Dương Khai đã gặp lúc trước. Khi đó vừa ra khỏi Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai đụng phải hắn bị hai đồng môn đuổi giết, thuận tay giúp hắn một phen. Bí thuật Ma Huyết Ti, chính là lấy được từ tay Đặng Ngưng, bí thuật này uy lực to lớn, giúp Dương Khai không ít.

Sau đó Đặng Ngưng cũng biết ơn báo đáp, dẫn Dương Khai vào Ma Huyết Thành, nhờ quan hệ sử dụng pháp trận không gian trong đó, mới để Dương Khai truyền tống đến thành trì khác, quay về Thiên Vận Thành.

Chỉ riêng tầng quan hệ này, Dương Khai cảm thấy Đặng Ngưng cũng không tệ, dù mặc dù đối phương xuất thân Ma Huyết Giáo không ra sao, nhưng âm thầm kết giao thì không thành vấn đề.

Chỉ là không ngờ Đặng Ngưng cũng tới Thiên Vận Thành, còn nghe lệnh cùng người Ma Huyết Giáo theo dõi mình. Dương Khai biết hắn cũng là cực chẳng đã, đương nhiên không có ý trách tội.

Huống chi, hắn cùng Đặng Ngưng có giao tình, nhưng không sâu, cũng không để ý chuyện này.

Thưa một tiếng, Đặng Ngưng bất đắc dĩ nhìn Dương Khai, không đợi hắn nói gì, Dương Khai đã vung tay: - Đặng huynh không cần nhiều lời, nếu ta lấy được Huyền Kim, tuyệt đối không thể nào giao ra, chỉ sợ làm các vị thất vọng. Các vị, mời trở về đi!

Võ giả Phản Hư Cảnh Ma Huyết Giáo sắc mặt trầm xuống, đang muốn nói, bên phía Vạn Thú Sơn có một nam nhân cao to cười ha ha: - Tiểu tử, nói đừng quá tuyệt tình như thế, trước tiên nghe Vạn Thú Sơn đưa ra điều kiện mới quyết định. Tuy rằng Vạn Thú Sơn ta không thể so sánh với Chiến Thiên Minh Lôi Đài Tông, nhưng nói sao cũng là tông môn hạng nhất, sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, muốn được cái gì, sẽ không ai từ chối.

Hắn nói tùy ý, nhưng mơ hồ có ý uy hiếp.

Võ giả Phản Hư Cảnh Ma Huyết Giáo lập tức mỉa mai: - Bằng hữu thật là lớn lối, các ngươi còn có thể đưa ra điều kiện gì? Nếu có đủ tư cách, vì sao lại rút lui trên hội đấu giá?

Nam nhân Vạn Thú Sơn hừ lạnh, mặc kệ hắn, mà nhìn thẳng Dương Khai, môi cử động, thần niệm truyền âm nói: - Tiểu tử, ta xem ngươi không thiếu thánh tinh, bằng không sao lại đẩy giá lên cao như thế. Nhưng ngươi cũng biết Vạn Thú Sơn chúng ta làm gì. Thế này đi, ta có thể làm chủ đưa cho ngươi 30 con yêu thú bậc bảy, 10 con yêu thú bậc tám, đồng thời truyền cho ngươi phương pháp ngự thú, chỉ cần ngươi có thể giao Huyền Kim cho ta. Ừm, diện tích ngọn núi của ngươi không nhỏ, nếu có yêu thú bảo vệ, sẽ phòng thủ kiên cố, dù không dám cam đoan, nhưng đám đạo chích bình thường tuyệt đối không dám chọc tới, thế nào?

Bình tĩnh xem xét, giá này không tính là cao, nhưng cũng không thấp, nhưng tuyệt đối không bằng được số thánh tinh mà Dương Khai đã bỏ ra. Dù sao yêu thú bậc bảy mới chỉ tương đương với võ giả Nhập Thánh Cảnh mà thôi, bậc tám cũng chỉ ngang Thánh Vương Cảnh.

Vạn Thú Sơn rõ ràng có ý nhặt món hời, hơn nữa Long Huyệt Sơn có tầng tầng đại trận bảo vệ, cần những yêu thú này làm gì?

Cho dù dù đối phương coi như có chút thành ý, Dương Khai vẫn quyết đoán lắc đầu.

Người Vạn Thú Sơn nhướng mày, tiếp tục truyền âm nói: - Ta lại thêm 5 con yêu thú bậc tám, đây là giá cao nhất ta có thể đưa ra, ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời!

- Ta nói rồi, nếu Huyền Kim vào tay ta, sẽ không thể nào giao ra, mời các hạ trở về đi! Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn.

- Tiểu tử, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Một cái ngọn núi nho nhỏ, ngươi có tin ta lập tức san bằng nó! Nam nhân kia giận tím mặt, Dương Khai nể mặt không biết điều làm hắn căm tức.

Nghe hắn đe dọa, Dương Khai nhe răng cười nói: - Được! Ta chống mắt lên, xem ngươi làm sao san bằng Long Huyệt Sơn của ta!

- Ngươi muốn chết! Trong mắt nam nhân kia lộ ra sát khí, nhưng nhanh chóng nhớ tới, cảnh giác nhìn sang bên kia, đã thấy người Ma Huyết Giáo đang hứng thú nhìn mình, ước gì mình lập tức đánh nhau với tiểu tử kia.

Trong lòng hắn chợt nghiêm, biết một khi mình ra tay, sẽ chỉ lợi cho người Ma Huyết Giáo, liền vội vàng ấn cơn giận xuống, cười lạnh đừng sang một bên, làm ra vẻ như đang chờ kịch hay.

Hắn không lấy được Huyền Kim, tự nhiên sẽ không cho người Ma Huyết Giáo lấy được. Bằng không một khi trở về, Phong trưởng lão cũng sẽ không tha.

Hơn nữa, nơi này ở gần Thiên Vận Thành, hắn quả thật không dám tùy tiện ra tay giết người, nếu không lần này sao đến lượt bọn họ ra sân, Phong Bà Tử cùng Kim Thạch đã sớm đích thân đến tìm Dương Khai.

Cũng là bởi ở địa bàn Thiên Vận Thành, không muốn mình dính ác danh ỷ lớn hiếp nhỏ, hai vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh mới phái ra môn hạ đệ tử tìm tới Dương Khai thương lượng chuyện Huyền Kim, kỳ vọng Dương Khai thức thời giao ra.

Vị Phản Hư Cảnh Ma Huyết Giáo thấy người Vạn Thú Sơn nhìn mình, cũng không kiêng dè, lớn tiếng nói: - Ta không biết vị bằng hữu Vạn Thú Sơn đưa ra cái giá gì cho ngươi, nhưng Ma Huyết Giáo ta sẵn sàng bỏ ra 20 Hoàn Bích Huyết Nô quốc sắc thiên hương, tiểu tử ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào?

Nói xong, hắn rất tự tin nhìn Dương Khai, dường như cảm thấy không ai có thể từ chối điều kiện này.

Người Vạn Thú Sơn nghe vậy, sắc mặt đều đại biến, nam nhân to con kia hít một hơi lạnh: - 20 Hoàn Bích Huyết Nô, quý giáo thật là bạo tay!

Nói rồi, trong lòng có chút không yên nhìn Dương Khai, sợ hắn có thể lập tức đồng ý. Dù sao 20 Hoàn Bích Huyết Nô thật sự quá dụ dỗ, người thường không thể từ chối được.

Nếu như Ma Huyết Giáo chịu cho mình món lộc này, mình sẽ lập tức phản bội Vạn Thú Sơn, đầu phục Ma Huyết Giáo.

- Hắc hắc! So sánh với thần công của Kim Thạch trưởng lão, 20 huyết nô có là gì? Người dẫn đầu Ma Huyết Giáo cười khẽ, nhìn Dương Khai:

- Huyết nô bồi dưỡng không dễ, toàn U Ám Tinh cũng chỉ có Ma Huyết Giáo ta bồi dưỡng ra được. Nhưng nếu tiến hành nghi thức đặc biệt, vậy huyết nô sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh của ngươi, đến chết không đổi, cực kỳ trung thành, đồng thời khí nguyên âm của mỗi một huyết nô đều có thể giúp võ giả tăng cường lực khí huyết.

Nói xong, hắn bỗng nhìn sang cô gái bên cạnh, toát ra nụ cười tà ác: - Đây là một huyết nô của ta!

Tiếp đó, hắn ra mệnh lệnh khiến mọi người trợn mắt há mồm: - Cởi quần áo ra!

Cô gái kia nghe vậy liề sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, thân thể khẽ run lên.

Cô gái này mặt mày như họa, vòng eo thon thả, phong vận mười phần, hơn nữa không biết có phải tu luyện mị thuật gì, chân mày toát ra phong tình động lòng người.

Tu vi của nàng không thấp, Thánh Vương nhất tầng cảnh, nhưng nghe mệnh lệnh của người Ma Huyết Giáo này, lại thật sự bắt đầu cởi quần áo ở trước mắt bao người.

Khẽ cắn môi, sắc mặt cô gái tái nhợt, rõ ràng không tình nguyện, nhưng căn bản không thể làm trái mệnh lệnh người kia.

Tiềng soàn soạt vàng lên, các nam đệ tử Vạn Thú Sơn nhìn đến trợn mắt há mồm, không ngừng vang lên tiếng nuốt nước miếng, một số ít nữ đệ tử lại có vẻ khinh bỉ không ngừng.

Từng món quần áo bị bỏ đi, trên người cô gái nhanh chóng chỉ còn lại áo lót che yếu hại, da thịt trắng như tuyết, tựa như ngọc ngà, trên người sáng bóng mê người, khiến người ta rung động. Nhất là phong tình vừa lộ lại che, có sức sát thương cực mạnh với bất cứ nam nhân nào, làm người ta huyết mạch sôi sục.

Thấy nàng còn muốn cởi áo lót, Dương Khai không khỏi nhướng mày, toát ra vẻ bực dọc, trầm giọng nói: - Ta nói lần cuối, Huyền Kim, ta sẽ không giao ra, các vị không cần thăm dò nữa.

Vị Phản Hư Cảnh Ma Huyết Giáo khẽ biến sắc, nhìm chằm chằm Dương Khai, trầm giọng nói: - Tiểu tử ngươi thật quyết liệt như vậy, không có đường dàn xếp?

Dương Khai lạnh nhạt nhìn hắn, lười nói gì nữa.

- Hừ! Được, người tuổi trẻ chí cao hơn trời, mong rằng mạng của ngươi không mỏng như giấy! Người kia cười lạnh, để lại một câu hung ác, cũng thức thời không ra tay với Dương Khai ở đây, vung tay dẫn người Ma Huyết Giáo rút lui.

Còn cô gái huyết nô kia, trước khi đi còn khẽ gật đầu với Dương Khai, vẻ mặt cảm kích, nhặt quần áo lên, thân người chợt lóe đã biến mất.

Đặng Ngưng cũng chắp tay với Dương Khai, vẻ mặt áy náy, theo trưởng bối rút lui.

Người Ma Huyết Giáo rút lui như vậy, nam nhân dẫn đầu Vạn Thú Sơn cười ha hả: - Tiểu tử, ngươi hãy nghĩ kỹ càng, nếu nghĩ thông, vậy đến Thiên Vận Thành tìm ta, điều kiện đưa ra trước đó đều có thể thay đổi.

Hắn vẻ mặt bình thản, giống như những điều không vui với Dương Khai trước đó đều là chuyện hư ảo.

Nói xong, cũng dẫn người đi.

Một trận xung đột tiêu tán, Dương Khai thầm cau mày, hắn phát hiện trong thời gian gần đây mình gây thù ngày càng nhiều, nhưng đây là chuyện không có cách nào, hắn quả thật có chỗ trọng dụng Huyền Kim, đương nhiên không thể tùy tiện giao ra.

Hơn nữa Long Huyệt Sơn vốn ở gần Thiên Vận Thành, có Ảnh Nguyệt Điện che chở, tuy rằng có đủ loại ân oán với Tạ gia, Ảnh Nguyệt Điện sẽ không nhúng tay, nhưng nếu như Vạn Thú Sơn cùng Ma Huyết Giáo ra tay với Long Huyệt Sơn, Ảnh Nguyệt Điện tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn.

Hai nhà thế lực này có thể tạm thời không để ý, nhưng bên Tạ gia thì phải cân nhắc.

Vốn lần trước Dương Khai tính toán xuất quan liền thanh toán một lần với Tạ gia, nhưng bây giờ biết được Lục Diệp cũng ở Tạ gia, dường như ngay cả người Hải Tâm Môn cũng chạy tới Tạ gia, như vậy muốn ra tay liền khó khăn.

Lực phòng thủ của Long Huyệt Sơn tuyệt đối không cần nói, nhưng nếu nói lực tấn công, quả thật có chút không đủ, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. Đối với Lục Diệp, Dương Khai vẫn khá kiêng kỵ, chỉ riêng đối phương có thể cụt tay mọc lại, đã đủ làm người ta khiếp sợ cảnh giác, trước khi thăm dò lai lịch của Lục Diệp, tùy tiện ra tay là không sáng suốt.

Nghĩ vậy, Dương Khai quay người vào trong đại trận.

Dương Viêm đang chờ hắn đằng trước, không có nghỉ ngơi trước. Thấy hắn trở về bình yên, cũng không có gì bất ngờ, chỉ vẫy tay gọi, đi vào Thạch phủ.

Dương Khai cười khẽ, chậm rãi theo sau.

Trong Thạch phủ, hai người ngồi đối mặt, Dương Viêm đưa tay ra: - Đưa Tinh Đế Lệnh cho tôi xem.

Advertisement
';
Advertisement