Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Vậy làm sao bây giờ? Dương Viêm có chút lo âu hỏi.

- Không sao, nàng cố ý nhắc đến chuyện này, kì thực là muốn nói ta không cần lo lắng. Đại đa số người trong Lưu Ly Môn không biết chút gì về việc này, nếu không thì nàng cũng không tới đây tìm ta luyện chế Ngưng Hư đan rồi.

- Tuy nói như thế, nhưng vẫn cần cẩn thận chút. Dù sao Lưu Ly Sơn cũng là bảo vật trấn phái của Lưu Ly Môn. Một khi tin tức lộ ra ngoài, Lưu Ly Môn chắc chắn sẽ không để yên..

- Ta hiểu được nặng nhẹ. Dương Khai khẽ gật đầu.

- Đúng rồi, hiện nay Thiên Nguyệt vẫn chưa bế quan chứ.

- Vẫn chưa! Dương Viêm lắc đầu.

- Gọi nàng tới chỗ của ta một chuyến, ta có việc tìm nàng! Dương Khai nói xong, xoay người đi hướng về Thạch phủ.

Trong Thạch phủ, Dương Khai ngồi xếp bằng, biểu hiện lạnh lùng, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì, đã nhận ra phía ngoài có người gần vào, Dương Khai lập tức mở cấm chế, để người này đi vào.

Quả nhiên chính là Thiên Nguyệt đi đến.

- Dương Khai ngươi tìm ta? Thiên Nguyệt hỏi.

- Đúng vậy, mời ngồi! Dương Khai hướng về phía nàng ra hiệu, Thiên Nguyệt tuy rằng không rõ chuyện gì, nhưng vẫn đi tới trước mặt hắn, khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn, hiếu kì dò xét bốn phía, lộ vẻ hứng thú.

Nói ra thì Thạch phủ này của Dương Khai, trừ bản thân hắn ra chỉ có Dương Viêm thường xuyên ra vào, mà những người khác lúc rảnh rỗi cũng sẽ không đặt chân đến chỗ này. Chỉ có võ giả của Long Huyệt Sơn lúc muốn đột phá bình cảnh mới đi tới bên ngoài Thạch phủ đặc biệt chuẩn bị mật thất bế quan tu luyện. Bởi vì ở đó có thể cảm nhận được một tia khí tức do Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ phát ra, còn có Vạn Niên Hương phụ trợ, đều rất có ích đối với việc đột phá của võ giả.

Thiên Nguyệt cũng là lần đầu tới nơi này, đương nhiên có chút tò mò.

Nơi này được xem như là một trong những nơi cơ mật nhất của cả Long Huyệt Sơn.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Thiên Nguyệt quan sát một hồi, lúc này thần sắc mới nghiêm lại, lên tiếng hỏi, nàng cùng Dương Khai đều xuất thân từ Thông Huyền đại lục. Tuy rằng rất nhiều năm trước thực lực của nàng đủ hạ Dương Khai. Nhưng giờ này, nàng có thể có môi trường tu luyện tốt và vật tư tu luyện dồi dào cũng hoàn toàn dựa vào phúc của Dương Khai, lại càng không muốn nói tới thực lực của Dương Khai sớm đã dẫn trước nàng.

Cho nên Thiên Nguyệt hiện tại cũng chỉ đem Dương Khai giao tiếp như người ngang hàng, thậm chí trong lòng còn ẩn chứa chút kính nể.

- Cô nương hãy giúp ta một chuyện.

Thiên Nguyệt mỉm cười: - Được, ta còn đang lo nơi này không có chỗ cho ta thể hiện, muốn hỗ trợ điều gì ngươi cứ nói thẳng.

- Ta cần linh thể thần hồn của cô nương đi vào thức hải ta! Dương Khai nhìn thẳng vào mắt nàng, nói nghiêm túc.

- Hả? Thiên Nguyệt sắc mặt cả kinh, cực kỳ kinh ngạc nhìn Dương Khai. Ngàn lần không nghĩ tới hắn sẽ đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng nổi này. Để cho linh thể thần hồn người khác đi vào trong thức hải mình, đây cũng không phải chuyện nhỏ. Thông thường mà nói, chỉ những người tín nhiệm nhất hoặc là người thân cận nhất mới có hành động.

Dù sao trong thức hải một người tích chứa rất nhiều bí mật cá nhân, chuyện như vậy bất kỳ ai cũng không muốn cho người ngoài biết được.

Lần trước Dương Khai đi vào thức hải Dương Viêm, cũng là Dương Viêm buông lỏng thần thức phòng ngự, là vì vô cùng yên tâm đối với hắn, nếu không Dương Khai căn bản không cách nào xâm nhập vào trong đó.

Bây giờ nghe Dương Khai nói như vậy, Thiên Nguyệt dĩ nhiên vạn phần kinh ngạc, đồng thời cũng có một chút cảm kích.

Dù dự tính ban đầu của Dương Khai khi đưa ra yêu cầu này là cái gì, hắn có thể nói như vậy, hiển nhiên không coi mình là người ngoài.

- Đi vào là có thể, nhưng ngươi muốn làm gì? Có phải muốn tu luyện bí thuật gì không? Thiên Nguyệt thuận miệng suy đoán.

- Không phải, cô nương không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn cô nương tìm một nơi mà thôi.

- Tìm một nơi? Chân mày Thiên Nguyệt níu lại, càng thêm mơ hồ. Tìm nơi nào đó tại sao lại cần đi vào thức hải Dương Khai để tìm?

- Tìm vị trí cô nương và Tô Nhan chia tay nhau! Dương Khai nghiêm sắc mặt, trầm giọng quát khẽ, không đợi Thiên Nguyệt đặt câu hỏi, tiếp tục nói: - Cô nương tự mình vào thì sẽ biết, giải thích quá phiền toái.

Thiên Nguyệt tuy rằng đầu óc còn mơ hồ, nhưng cũng không hàm hồ nữa, nhẹ gõ vào trán nói: - Vậy ngươi buông lòng phòng ngự thức hải đi.

Dương Khai khẽ gật đầu, nhắm hai mắt lại, đem tâm thần chìm đắm vào trong thức hải. Ngay sau đó, linh thể thần hồn hiện ra, đứng sừng sững ở một nơi trong không gian thức hải.

Không chờ đợi lâu, Dương Khai liền cảm thấy một cỗ năng lượng thần hồn thẳng hướng vào thức hải của mình, hơi chút nhướng mày nhưng cũng không ngăn cản, để kệ nó nhanh chóng tiến thẳng vào. Một lát sau, một tia sáng chớp một cái trước mắt, linh thể thần hồn của Thiên Nguyệt hiện ra.

Nàng vừa xuất hiện, liền không khỏi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, vội vàng vận khởi lực lượng thần hồn, ngăn cản lửa nóng từ xung quanh đánh đến.

Tình trạng thức hải của Dương Khai cũng tương tự như Dương Viêm, chỉ có điều uy lực mạnh hơn, nước biển phía dưới toàn bộ đều như ngọn lửa bùng cháy, Thiên Nguyệt giờ này mới là tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh, đương nhiên lập tức bị ảnh hưởng.

Thấy vậy, Dương Khai vung tay lên, một cỗ năng lượng thần hồn phát ra, bao phủ lấy Thiên Nguyệt, ngăn cách tấn công của thần thức chi hỏa đối với nàng.

- Thức hải của ngươi quả là nguy hiểm. Trong lòng Thiên Nguyệt vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn xung quanh, với nhãn lực của nàng đương nhiên cũng nhìn thấu biến dị của thần thức Dương Khai. Hơn nữa uy lực to lớn, nếu Dương Khai không có ý che chở, nàng căn bản không thể kiên trì ở nơi này được bao lâu.

- Đi! Dương Khai hướng về phía nàng, vẫy vẫy tay, hướng về phía trên không trung bay lên dẫn trước, đồng thời thần niệm thúc đẩy.

Ngay sau đó, một cảnh khó tin xuất hiện. Trên bầu trời của thức hải bỗng nhiên đầy sao chớp lóe, dày đặc như đom đóm vậy. Ngay sau đó, những sao như hào quang này tản ra bốn xung quanh, nhanh chóng khuếch trương. Thiên Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, không tự chủ được sinh ra ảo giác mình đang ở trong tinh không.

- Đây là Thiên Nguyệt mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện trong nháy mắt cảnh tượng bốn phía thay đổi lớn. Nếu ý thức của nàng không đủ tỉnh táo để biết nơi này là thức hải của Dương Khai, thì nàng chắc chắn sẽ lầm tưởng cho rằng mình lại lần nữa đi tới trong tinh không.

Nhìn cảnh tượng dường như quen thuộc này, Thiên Nguyệt không tự chủ được liền hồi tưởng lại lúc trước cùng nhóm người Băng chủ Thanh Nhã thông qua Băng Tông lên cửa của tinh không, chịu đủ loại tình cảnh và đau khổ sau đi vào Tinh Vực.

Viên tinh tú kia rực rỡ to lớn như vậy, khiến người khác thấy mà khiếp sợ, không khỏi cảm thấy bản thân nhỏ bé, gió lốc tinh không khiến con người tuyệt vọng và biển thiên thạch vô biên vô tận kia lúc này cũng hiện ra trong mắt.

Lại nghĩ đến dáng vẻ chết thảm của mấy bị trưởng lão Băng Tông, biểu hiện của Thiên Nguyệt trở nên ảm đạm.

Những thứ đã trải qua ngày xưa, giờ này hiện lên rõ ràng trước mắt, giống như tình cảnh của ngày hôm qua lại tái hiện.

Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là Dương Khai. Thiên Nguyệt quay đầu nhìn hắn, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra vẻ buồn bã không có chút sinh lực.

Giờ này đối với nàng mà nói, Dương Khai được coi như là người quen duy nhất của nàng. Nàng đối với Tinh Vực không có một chút cảm giác bản thân mình thuộc về nơi này, không tự chủ được, Thiên Nguyệt nỉ non một tiếng: - Dương Khai, ta muốn trở về Thông Huyền đại lục, ta muốn trở về Băng Tông.

Tâm linh yếu đuối sâu trong con người nàng, dường như bởi vì cảnh trước mắt mà hoàn toàn lộ ra, khiến nàng trở lên vô cùng yếu đuối.

Trong mắt Dương Khai lóe lên một ánh mắt khác thường, thản nhiên nói: - Sẽ có một ngày như vậy, nhưng trước đó, cô nương phải nâng cao thực lực của mình trước đã.

Trong âm thanh dường như tích chứa một loại ma lực, Thiên Nguyệt nghe thấy, đôi mắt đẹp trở nên có chút mê man, Dương Khai thấy vậy, nhướng mày, trong miệng khẽ quát một tiếng.

Tiếng quát như sấm mùa xuân nổ vang bên tai Thiên Nguyệt, khiến thân thể yếu đuối kia của nàng không thể không chấn động. Yếu đuối trong mắt bỗng nhiên biến mất không thấy nữa, khôi phục lại thần thái như trước. Sau khi hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, không khỏi lộ ra một chút sợ lẫn cảm kích.

Vừa rồi thấy tinh không quỷ dị này, tâm linh nàng lập tức xuất hiện sơ hở to lớn. Sơ hở này bây giờ nhìn lại thấy tầm thường, nhưng nếu để mặc nàng, tuyệt đối sẽ trở thành tâm ma của nàng, chờ đến lúc nàng tấn thăng đột phá, chính là tai họa ngầm to lớn.

Một khi đang đột phá quan khẩu mà tâm ma phát tác, nhẹ thì sẽ khiến nàng tấn thăng thất bại, bị cắn trả, nặng thì rất có khả năng hồn bay phách tán tại trận.

Lời nói Dương Khai mặc dù nhạt, nhưng lại dường nư dùng lực lượng thần hồn đánh vào, đem nàng thức tỉnh lại từ trong kí ức yếu đuối.

Sau khi hiểu rõ điều này, Thiên Nguyệt nào có thể không cảm kích, đồng thời cũng có chút may mắn, âm thầm cảm thấy so với sự kiên trì của Dương Khai, mình thật sự có chút không gánh vác nổi.

Hít sâu một hơi, bình phục sự hỗn loạn trong lòng, Thiên Nguyệt lên tiếng hỏi: - Đây là gì, vì sao trong thức hải ngươi lại có những thứ này?

- Tinh Đồ! Dương Khai đứng bên cạnh nàng, nhìn chăm chú lúc gần lúc xa, tản phát ra từng tinh tú có ánh ánh mạnh yếu.

Tinh Đồ này là khi lúc hắn mới vào trong Tinh Vực, từ một thế lực thuộc Tử Tinh, có được từ chỗ đồ sư gọi là Ô Tác.

Cũng không biết đồ sư gọi là Ô Tác này rốt cuộc có kì ngộ gì, không ngờ lại có Tinh Đồ như vậy. Hắn chết thảm tại trận sau khi chiến hạm của Tử Tinh nổ tung, năng lượng thần hồn bị Dương Khai cắn nuốt. Sau khi Dương Khai dùng Diệt Thế Ma Nhãn đem năng lượng thần hồn của hắn tinh lọc, liền còn lại Tinh Đồ này.

Trước kia Dương Khai cũng thăm dò qua cái Tinh Đồ này, nhưng cũng không quá chuyên tâm. Mà sau khi đến U Ám Tinh, càng không có cơ hội dùng đến Tinh Đồ, nên không hề nghiên cứu nó.

Nhưng từ khi tìm được Thiên Nguyệt, biết được nàng cùng nhóm người Tô Nhan chia tay ở trong Tinh không, Dương Khai liền bắt đầu lợi dụng bức Tinh Đồ này trong thức hải của mình tìm tòi.

Hắn đã cẩn thận hỏi qua Thiên Nguyệt về tình trạng nơi chia tay với nhóm người Tô Nhan. Giờ này cũng đã tìm được vài chỗ, chỉ là không cách nào xác nhận. Vì vậy mới muốn Thiên Nguyệt đi vào thức hải, nhờ nàng xác nhận chính xác.

Dương Khai bây giờ không có cách nào đi tìm Tô Nhan. Nhưng nếu có thể xác định vị trí đại khái của nàng, Dương Khai cũng sẽ có một phương hướng để mà nỗ lực. Đem ảo diệu của Tinh Đồ này nói với Thiên Nguyệt một lượt, sau khi nghe xong, trong ánh mắt liên tiếp lộ ra những tia sáng kinh ngạc, dường như không nghĩ tới trong Tinh Vực lại có thứ thần kỳ thế này!

Mà nghề đồ sư gần như không tồn tại trên U Ám Tinh này, dù sau U Ám Tinh bế quan vô cùng, căn bản không quan hệ với thế giới bên ngoài. Thỉnh thoảng có người xâm nhập vào tinh không, cũng là tìm khoáng vật và thánh tinh ở xung quanh, sẽ không đi quá xa. Cho nên đồ sư trên tinh tú này không có bất kì tiền lệ nào.

- Ngươi nói là trong Tinh Đồ này bao gồm tinh tú của cả Tinh Vực? Thiên Nguyệt vừa mừng vừa sợ hỏi.

- Không sai, cho dù không phải có toàn bộ, thì có lẽ cũng không thiếu bao nhiêu. Dương Khai gật đầu.

- Thông Huyền đại lục kia đâu? Thiên Nguyệt quay đầu nhìn hắn.

- Muốn nhìn một chút? Dương Khai toét miệng cười.

Thiên Nguyệt gật đầu mạnh, trên mặt lộ vẻ không thể chờ đợi.

- Ta dẫn cô nương đi xem một chút! Dương Khai vung tay lên, thúc giục năng lượng thần hồn bao phủ lấy Thiên Nguyệt, nhanh chóng mang nàng xuyên qua trong Tinh Vực do Tinh Đồ huyễn hóa thành.
Advertisement
';
Advertisement