Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Chừng nửa canh giờ sau, mọi người khôi phục trạng thái, Phí Chi Đồ mới gọi: - Đi thôi.

Dứt lời, liền men theo mạch nước ngầm, đi theo hướng Dương Khai vừa nhìn.

Dần đi sâu vào, khí tức xa xưa mà Dương Khai cảm giác được ngày càng nồng hơn, ngay cả mấy người Thái Hợp cũng nhận ra, liếc nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ hưng phấn trong mắt đối phương.

Có thể tỏa ra khí tức thế này, rõ ràng là thứ có niện đại, mấy người cũng coi như xông xáo bên ngoài, rất nhạy cảm với loại khí tức này, xem ra chỗ này thật có di tích thượng cổ!

Dù hiểu rõ Phí Chi Đồ không thể lừa gạt bọn họ, nhưng khi sắp đến mục đích, mọi người vẫn nhịn được mong chờ.

Đối với bọn họ, lần này chuyện chủ yếu tự nhiên là cứu viện Tiền Thông, nhưng nếu có thể xâm nhập vào di tích thượng cổ, thuận tay kiếm lợi lộc, vậy thì cầu còn không được.

Nhất là loại di tích không ai đặt chân này, khẳng định không ít thứ tốt.

Nhưng một lát sau, khi một cái pháp trận không gian xuất hiện trước mặt, mọi người đều ngẩn ngơ.

Bởi vì khí tức thê lương trước đó chính là pháp trận không gian này tỏa ra, hơn nữa nhìn nó có chút khác với những trận môn trên U Ám Tinh hiện giờ, tuy rằng cơ bản cùng không kiểu, nhưng có không ít chỗ khác biệt nhỏ.

Dương Khai coi như đã gặp qua không ít pháp trận không gian, bản thân càng tu luyện lực lượng không gian, lập tức hiểu được cái này đã lưu lại từ rất lâu.

Cho nên nó mới không giống các pháp trận không gian trên U Ám Tinh hiện tại, dù sao đã qua nhiều năm, pháp trận trên U Ám Tinh đã có nhiều lần sửa đổi cải tiến.

Lúc này, trên những chỗ lõm trên trận cơ có mấy khối thánh tinh thượng phẩm mất đi năng lượng, hiển nhiên là vì tiêu hao mở ra trận pháp.

Phí Chi Đồ nhặt không cục thánh tinh đã phế, cảm thụ một hồi, gật đầu nói: - Không sai, Tiền lão quỷ thông qua pháp trận này truyền tống đến di tích thượng cổ, những thánh tinh này mới dụng không được bao lâu.

- Nếu vậy, chúng ta cũng vào thôi. Ninh Hướng Trần vội nói.

Phí Chi Đồ chầm chậm lắc đầu: - Đi vào thì nhất định, nhưng đầu kia pháp trận không gian có gì, chúng ta cũng không rõ. Tin tức Tiền lão quỷ truyền về miêu tả rất mơ hồ, ta có thể tìm đến đây đã là may mắn lắm. Nhưng di tích thượng cổ này có thể vây khốn hắn, khẳng định bên trong không tầm thường, đám tiểu tử các ngươi đi vào rồi không được hành động tùy tiện, theo sát cạnh chúng ta. Nếu thật có nguy hiểm gì, tự nhiên sẽ có mấy người chúng ta ra tay ứng phó, có nghe không?

Mấy người Thái Hợp tự nhiên không dám phản bác, vội vàng thưa dạ.

Thấy bốn người Thánh Vương Cảnh đều nghe lời, Phí Chi Đồ mới gật đầu hài lòng, vung tay lên, những cục thánh tinh thượng phẩm gắn vào khe lõm trên trận cơ, sau đó thúc đẩy thánh nguyên, bao phủ mọi người, dẫn vào pháp trận không gian.

Ngay sau đó, pháp trận không gian sáng lên, một trận trời đất xoay chuyển, 8 người liền biến mất.

Chờ cho bọn họ hiện ra, đã ở một chỗ khác.

Vừa đứng vững, các Phản Hư Cảnh như Phí Chi Đồ đã tuôn ra thần niệm, cảnh giác quét xung quanh, đồng thời thầm vận chuyển thánh nguyên, sẵn sàng ra tay.

Phát hiện gần đó không có nguy hiểm, mấy người Phí Chi Đồ mới bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát vị trí cùng hoàn cảnh xung quanh.

Dương Khai cũng thừa cơ quan sát xung quanh, một lát sau, hắn không khỏi toát ra thần sắc cổ quái, bởi vì hắn phát hiện, sau khi thông qua một cái không gian pháp trận đó, mấy người mình lại đến một chỗ không gian kỳ lạ.

Lúc này linh khí thiên địa còn nồng đậm hơn bên ngoài, dù là ở Long Huyệt Sơn cũng không thể so sánh được, hơn nữa bầu trời trong xanh mây trắng, mặt trời chiếu rọi, trời quang vạn dặm.

Vị trí chỗ bọn họ là ở trong dãy nhà lớn, nơi này có lẽ là ở tông môn nào đó.

Nhưng thần niệm cảm giác, trong này ngoài 8 người mình ra, không còn người sống nào khác.

- Đây là di tích thượng cổ?

Mấy người Ninh Hướng Trần không khỏi nhìn nhau, toát ra khó hiểu.

- Không cần hoài nghi, nơi này chắc chắn là di tích thượng cổ. Phí Chi Đồ trầm giọng nói, có phát hiện gì, chỉ về một hướng: - Những chữ viết này, hiện tại đã thay đổi trên U Ám Tinh, chỉ có mấy chục ngàn, trăm ngàn năm trước mới dùng nó.

Nhìn theo hắn chỉ, mọi người nhìn tới lầu các gần đó, được xây dựng tinh xảo, tầng hai treo một tấm biển, bên trên có chữ to rồng bay phượng múa, rất có thần vận. Nhưng mặc kệ 8 người nhìn thế nào cũng không biết chữ này viết gì, ngay cả Phí Chi Đồ cũng không nhìn ra.

Ngoài ra, còn có những lầu các và tòa nhà khác đều có biển khắc chữ, đều không ngoại lệ, mọi người đều không nhận ra chữ này.

- Quả nhiên là di tích thượng cổ, hơn nữa còn bảo tồn hoàn chỉnh như thế! Ninh Hướng Trần thần sắc kích động, sắc mặt không khỏi đỏ lên, hai võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh khác cũng thế.

Trước kia U Ám Tinh không phải chưa từng phát hiện di tích thượng cổ, nhưng bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, quả thật không có. Bảo tồn hoàn chỉnh, vậy có nghĩa là thứ tốt bên trong còn chưa ai thăm viếng, đến lúc đó chỉ cần cứu ra Tiền Thông, vậy sẽ có cả đống thời gian mà thăm dò.

Các vị Phản Hư Cảnh nghĩ vậy, trong lòng nóng lên.

- Tìm được Tiền lão quỷ quan trọng hơn, về phần di tích này, đến lúc đó mới thăm dò cũng không muộn! Cuối cùng Phí Chi Đồ cũng biết chuyện nặng nhẹ, ra lệnh là mọi người phải nghe theo.

Dù sao chỗ này lấy thực lực của hắn đứng đầu, hơn nữa giao tình với mấy người Ninh Hướng Trần không cạn, tự nhiên sẽ không phản bác.

Phí Chi Đồ lập tức thăm dò ký hiệu mà Tiền Thông để lại, may mà Tiền Thông làm việc cẩn thận, sau khi vào di tích thượng cổ, đều để lại ám hiệu trên đường, nếu không bây giờ Phí Chi Đồ muốn tìm hắn, cũng không biết bắt tay vào đâu.

Không bao lâu sau, Phí Chi Đồ liền nhắm trúng một hướng, đi về bên đó.

Mọi người theo sau hắn, nhìn những căn nhà lướt qua bên mình, không khỏi bóp trán thở dài, nếu không phải muốn cứu viện Tiền Thông, khẳng định bây giờ bọn họ sẽ xâm nhập vào đó tìm kiếm.

Nhiều phòng ốc như thế, bên trong luôn phải có thứ tốt chứ.

Nhưng bây giờ, bọn họ đành phải cố nén không nghĩ tới.

Đi khoảng chừng một nén nhang, ngoài dự liệu của mọi người, đều bình yên không có chuyện, bên trong di tích thượng cổ này dường như không có nguy hiểm, nhưng càng là vậy, mọi người càng ngưng trọng.

Bỗng nhiên, mùi dược hương kỳ diệu bay vào mũi, thần sắc mọi người không khỏi chấn động, bỗng chốc như thông suốt toàn thân, hết sức thoải mái.

- Đó là.. Ninh Hướng Trần trợn mắt, chỉ ra: - Mùi hương truyền từ phía trước!

Phí Chi Đồ cũng rung lên, không khỏi tăng nhanh bước chân, có thể tỏa ra mùi hương như vậy, khẳng định là có đồ tốt, hắn tự nhiên muốn xem đó là gì.

Một lát sau, mọi người dừng trước một luống hoa, bên trong trồng không ít kỳ hoa dị thảo, nhưng phần lớn không có tác dụng thực chất, chỉ cho người ta thưởng thức. Chỉ duy nhất ở giữa luống hoa, có một gốc cỏ nhỏ chỉ cao một tấc, thẳng tắp sắc bén như kiếm, nổi bật dẫn người chú ý.

Mùi hương mà mọi người ngửi được, chính là phát ra từ gốc cỏ nhỏ này.

- Kiếm Hồn Thảo! Hơn nữa đã thành màu tím? Ninh Hướng Trần kinh hô, ánh mắt nóng bỏng nhìn gốc cỏ nhỏ màu tím này, chẳng những hắn, ngay cả Phí Chi Đồ cũng khó che giấu kích động.

Kiếm Hồn Thảo, là dược liệu chủ yếu luyện chế Kiếm Hồn đan, thích hợp nhất cho võ giả tu luyện thần thông kiếm đạo, có thể tăng lên năng lực nắm giữ lĩnh ngộ kiếm ý, khiến cho thi triển thần thông kiếm đạo được tăng mạnh uy lực.

Bản thân Kiếm Hồn Thảo chính là dược liệu Hư cấp trung phẩm, khắp U Ám Tinh cũng là linh thảo hiếm thấy, hơn nữa dù Kiếm Hồn Thảo trưởng thành, cũng chỉ mới màu lam nhạt, nếu dược linh đủ dài, màu sẽ dần đậm hơn.

Trước mắt một gốc Kiếm Hồn Thảo biến thành màu tím như vậy, ít nhất cũng có dược linh hơn chục ngàn năm, trân quý hiếm thấy khó tưởng tượng.

Nếu dùng gốc Kiếm Hồn Thảo này luyện chế thành đan, cho võ giả phục tu luyện thần thông kiếm đạo sử dụng, vậy hắn sẽ có lợi không thể ước đoán.

Đây tuyệt đối là một gốc linh thảo quý hiếm vô giá! Cũng có tác dụng lớn với các vị Phản Hư Cảnh.

Tuy rằng bọn họ không phải chủ tu kiếm đạo, nhưng mỗi người đều ít nhiều lĩnh ngộ thoáng qua, nắm giữ một chút chiêu thức võ kỹ kiếm đạo, tự nhiên cũng khao khát Kiếm Hồn Thảo, hơn nữa coi như mình không cần, lấy ra cũng có thể đổi không ít thứ tốt.

- Phí huynh.... Ninh Hướng Trần quay sang nhìn Phí Chi Đồ, dù là vật tốt, nhưng không đủ làm giao tình như bọn họ phải trở mặt thành thù. Huống chi hiện tại mới vào di tích thượng cổ đã phát hiện thế này, chỉ cần ở đây lâu hơn, còn sợ không tìm được thứ tốt hay sao.

Cho nên Ninh Hướng Trần gọi Phí Chi Đồ một tiếng, muốn nghe ý kiến của hắn, phải xử lý gốc Kiếm Hồn Thảo này thế nào. Mọi người không tùy tiện thăm dò phòng ốc lầu các khác, miễn cho gây chuyện lôi thôi, nhưng thứ tốt đụng ngay trước mặt, không có đạo lý bỏ qua.

- Nếu các vị tin tưởng qua Phí mỗ, vậy giao Kiếm Hồn Thảo cho ta bảo quan, sau khi ra ngoài thì mọi người thương lượng kỹ càng. Phí Chi Đồ lớn tiếng nói.

- Lão thân không có ý kiến. Bà già kia lập tức bày tỏ.

- Chúng ta tin vào nhân phẩm của Phí thành chủ, cứ làm như thế! Võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh khác cũng gật đầu, còn lại Ninh Hướng Trần tự nhiên sẽ không phản bác.

Thấy đã thương lượng ổn thỏa, Phí Chi Đồ lấy ra một cái xẻng ngọc, đi tới trước Kiếm Hồn Thảo, xem ra muốn đào tận gốc.

- Dương huynh, vì sao lại ngưng trọng như thế? Thái Hợp bỗng nhiên tới hỏi Dương Khai, hắn vô ý thấy Dương Khai cau mày, có vẻ nặng nề, không khỏi lên hỏi thăm.

Dương Khai lại coi như không nghe, cau mày, sau đỏ bỗng xẹt qua một tia giật mình, quát khẽ: - Không đúng, đó không phải Kiếm Hồn Thảo, Phí thành chủ dừng tay!

Thái Hợp bị hắn làm giật mình, vội nhìn về phía Phí Chi Đồ, nhưng lời Dương Khai hô lên đã muộn một chút, xẻng ngọc trên tay Phí Chi Đồ đã cắm vào đất luống hoa.
Advertisement
';
Advertisement