Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Thủy hỏa trong ngũ hành đã không cần lo lắng, ngoài điều này ra, hắn vẫn còn một viên Lôi Mộc, xem như bảo bối tính mộc.

Viên Lôi Mộc này, là trước lúc Dương Khai đến U Ám Tinh đã có nó, do tinh hoa máu thịt yêu thú bậc mười Lôi Loan sau khi chết hội tụ thành, về giá trị, không kém hơn nội đan yêu thú bậc mười, thậm chí còn tốt hơn.

Chỉ là hai loại chí bảo kim thổ cuối cùng, Dương Khai vẫn chưa có manh mối gì.

Nhưng hắn cũng không nóng vội, dù sao hiện nay hắn đã gom đủ chí bảo ngũ hành, cũng không có quá nhiều tinh lực tu để tu luyện. Trước mắt, việc hắn cần làm quá nhiều, tu luyện Nhẫn không gian và bí thuật Kim Huyết Ti, luyện hóa Long Cốt Long Châu, lại còn phải nghĩ cách luyện hóa viên Lưu Ly Châu kia.

Đặc biệt là bí thuật Kim Huyết Ti, sau khi biết nó lại có thể phá trừ Thế, Dương Khai liền đánh giá nó cao hơn một bậc. Loại bí thuật của Ma Huyết Giáo này không hổ danh là căn nguyên lập giáo của bọn họ.

Mà giờ này, hắn mới chỉ tu luyện ra một Kim Huyết Ti, còn chưa hoàn thành xong, muốn tu luyện Kim Huyết Ti không biết còn mất bao nhiêu lâu nữa. Căn cứ vào những nguyên nhân này, Dương Khai cho dù rất mong muốn Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm kia, nhưng cũng sẽ không lập tức bắt đầu tu luyện, ít nhất cũng phải chờ sau khi gom đủ số lượng ngũ hành mới tính.

Nhưng tìm hiểu đôi chút trước khi làm cũng không vấn đề gì, chờ thông hiểu rồi, sau này tu luyện sẽ làm ít công to.

Sau khi âm thầm quyết định chủ ý, Dương Khai tạm thời thu Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm vào nhẫn không gian, chỉnh lý xong hết, bèn bắt đầu hấp thu năng lượng thần hồn của lão giả họ Uông sau khi chết lưu lại, theo dõi thiên đạo võ đạo của hắn.

Đây là năng lượng thần hồn của vị Phản Hư Cảnh đầu tiên Dương Khai hấp thụ, đương nhiên là phải cẩn trọng, hấp thụ từng chút từng chút, không bỏ qua một chút nào.

Ba ngày sau, năng lượng thần hồn của lão giả họ Uông tiêu hao gần hết, Dương Khai mở mắt, lộ vẻ như có điều gì suy nghĩ.

Tu vi của lão giả họ Uông không cao lắm, nhưng ở trong Phản Hư Cảnh nhất tầng cảnh nhiều năm, hiểu biết về Thế cũng có cách giải thích của riêng bản thân mình. Những giải thích này bây giờ có phần lớn đều trở thành tài phú của Dương Khai, thông qua lần hấp thụ này, Dương Khai mới hiểu rõ một chút cái gì là Thế thực sự.

Hiểu thì vẫn chỉ là hiểu, muốn tu luyện vẫn có chút khó khăn, chỉ có thể chờ đến khi tu vi bản thân cũng đột phá đến tầng kia, mới có thể thực sự bắt đầu tu luyện. Nhưng nếu là gặp phải cường giả của Phản Hư Cảnh, Dương Khai liền có thể lợi dụng chút hiểu biết đối với Thế của bản thân để đưa ra một vài thủ đoạn nhằm vào đối phương, cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Tin rằng sau nàu chỉ cần chém chết Phản Hư Cảnh, thì hắn có thể hiểu về Thế càng sâu, gom cát thành tháp, thành tựu cuối cùng sẽ là trình độ không ai theo kịp không phải là không thể.

Võ giả đột phá tấn thăng chi đạo, chỉ có cường giả Phản Hư Cảnh đem Thế của bản thân tu luyện đến cảnh giới đại thành mới có cơ hội đột phá đến Hư Vương Cảnh, mà cả U Ám Tinh, có thể đạt tới loại trình độ này có thể nói là hiếm có. Cho nên trên U Ám Tinh mới không cách nào xuất hiện cường giả Hư Vương Cảnh.

Pháp tắc thiên địa của U Ám Tinh đã áp chế cường giả Phản Hư Cảnh lĩnh ngộ Thế. Dương Khai hiện tại còn chưa đến bước này, nhưng hắn không thể giam mình ở U Ám Tinh được, có ý hướng rằng nếu một ngày thực sự tu luyện đến Phản Hư tam tầng cảnh, hắn bất luận thế nào cũng muốn rời khỏi nơi này, thoát hỏi pháp tắc thiên địa bao phủ nơi này, đi ra ngoài trở thành Hư Vương Cảnh.

Bây giờ nghĩ những thứ này hơi sớm. Dương Khai điều chỉnh lại tinh thần, lấy ra một viên Lưu Ly Châu mà Đại Diên đã đưa cho hắn, để trong lòng bàn tay, thầm vận huyền công, bắt đầu luyện hóa.

Luyện hóa một hồi, thần sắc Dương Khai bỗng chấn động, ngay sau đó lộ ra vẻ vui mừng, lập tức gia tăng chuyển ra thánh nguyên, gần như không thể dò xét, hào quang Lưu Ly trong Lưu Ly Châu đang từng chút từng chút xuyên vào trong cơ thể Dương Khai, dưới điều động có chủ ý của Dương Khai, hội tụ đến mắt trái.

Lưu Ly Châu tương đương với nội đan của yêu thú. Dương Khai chỉ là cảm thấy luyện hóa hấp thu năng lượng trong nội đan của yêu thú có thể dùng phương pháp trực tiếp, vì vậy mới thử một lần, chỉ là không ngờ thực sự có hiệu quả, hơn nữa vô cùng thoải mái.

Điều này làm cho hắn vui mừng quá đỗi.

Lập tức nín thở ngưng tiếng, chuyên tâm hít vào, đồng thời nhất cử lưỡng tiện, tiếp tục tu luyện một cây Kim Huyết Ti trong cơ thể mình.

Thoáng một cái, hai tháng đã trôi qua.

Đến hôm nay, Dương Khai chầm chậm mở mắt, nhìn hai tay trống không, lặng lẽ chau mày.

Trải qua hai tháng hấp thụ, viên Lưu Ly Châu mà Đại Diên cho hắn đã bị hắn tiêu hao sạch, không còn tồn tại nữa. Chỉ là mặc dù đã hấp thu hào quang Lưu Ly của Lưu Ly Châu vào trong cơ thể, nhưng muốn luyện hóa hoàn toàn, còn cần một ít thời gian. Giờ này trong tiềm thức, Diệt Thế Ma Nhãn đang trôi lơ lửng ở giữa, bao phủ một tầng hào quang sáng lạn, hào quang này chính là Thần Quang Lưu Ly tích chứa trong Lưu Ly Châu.

Nhưng Dương Khai cảm giác tốc độ dung hợp của Diệt Thế Ma Nhãn rất chậm, có chút chênh lệch so với dự tính của hắn trước đó, điều này khiến hắn có chút buồn bực.

Dù sao trong dự tính có hắn trước đó, Diệt Thế Ma Nhãn cùng thần quang Lưu Ly có hiệu quả kì diệu như nhau. Về lý luận có thể thoải mái dung hợp, nhưng giờ xem ra hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Nhưng tình huống này cũng được coi là trong dự liệu của hắn, dù sao chỉ cần có đủ thời gian, Lưu Ly Thần Quang vẫn có thể cùng Diệt Thế Ma Nhãn hòa làm một thể, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn.

Tạm thời bỏ qua việc này, Dương Khai vung tay lên, hai cây Kim Ti bỗng xuất hiện.

Một cây trong đó sáng vàng rực rỡ, sắc bén vô cùng, trong rung chuyển dường như có thể cắt không gian, vô cùng uy năng. Mà một cây Kim Ti kia lại kém hơn một chút, không chỉ màu sắc không sáng rõ, uy năng tích chứa bên trong cũng không thể so sánh với cây đầu tiên kia được.

Cây Kim Ti này, chính là Kim Huyết Ti thứ hai Dương Khai tu luyện ra.

Khi đệ tử Ma Huyết Giáo tu luyện bí thuật này, dù dùng tinh lực cả đời cũng chưa chắc có thể tu luyện ra hai cây này, bởi vì cơ sở tu luyện loại bí thuật này là lực khí huyết của bản thân. Lực khí huyết của mỗi một người đều có hạn, sử dụng quá nhiều sẽ hao tổn tuổi thọ. Trong Ma Huyết Giáo, cũng chỉ có mấy vị trưởng lão thực lực đã tới Phản Hư lưỡng tam tầng cảnh, mới có thể tu luyện hai ba cây Kim Huyết Ti, Phản Hư Cảnh trở xuống chỉ có thể có một cây.

Dù vậy, cũng là sau khi các vị trưởng lão tìm tòi linh đan diệu dược khắp nơi để bổ dưỡng lực khí huyết mới có thể tu luyện ra. Nếu không thì một khi khí huyết suy nhược quá nhiều, làm không tốt thì sẽ đi đời nhà ma.

Nhưng Dương Khai không giống, trong cơ thể hắn có mấy chục giọt Kim Huyết, một giọt Kim Huyết có thể chuyển hóa thành một cây Kim Huyết Ti. Hơn nữa Kim Huyết cũng có thể bổ sung, về lý thuyết mà nói, hắn có thể tu luyện ra vô số Kim Huyết Ti, đây cũng là lí do tại sao hắn lúc đó lại tu luyện loại bí thuật này. Bởi vì loại bí thuật này quả thực chính là hắn dựa vào lượng sức mình định chế.

Hơn một tháng trước, hắn cảm thấy cây Kim Ti đầu tiên của mình đã tu luyện đến cực hạn rồi.

Cũng không phải Kim Ti được luyện đến tận cùng, mà là bởi vì hắn chỉ đạt đến một nửa bí thuật Ma Huyết Ti, tiếp theo nên luyện Kim Ti như thế nào để khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn, Dương Khai không có chút manh mối nào. Rơi vào đường cùng, Dương Khai liền lựa chọn tu luyện cây thứ hai.

Có kinh nghiệm từ trước, cây Kim Ti thứ hai hình thành nhanh hơn rất nhiều so với cây thứ nhất. Không cần quá lâu, liền có thể biến thành uy năng khó lường giống như cây thứ nhất.

Sau khi tu luyện ra cây Kim Ti thứ hai, Dương Khai mơ hồ có chút hiểu rõ.

Hắn cảm thấy, bộ bí thuật này cũng không phải là đơn giản như mình tưởng tượng. Nếu Kim Ti đủ nhiều, nói không chừng còn có thể tổ hợp lại với nhau thành biến hóa khác. Nhưng những thứ này căn bản không được giới thiệu trong phần trước của bộ bí thuật Ma Huyết Ti, Dương Khai đoán là nó được giấu trong phần sau.

Kim Ti tu luyện đến cực hạn, không có cách nào khác lại tiếp tục luyện, kĩ thuật mà Dương Khai đoán là tổ hợp biến hóa kia, hắn cũng không có manh mối nào. Xem ra sau này nếu có cơ hội, thực sự cần đi Ma Huyết Giáo một chuyến, lấy phần sau của bí thuật Ma Huyết Ti về, chỉ có như thế, hắn mới có thể tiến thêm một bước trên con đường này.

Lần này bế quan tu luyện thu hoạch to lớn, Dương Khai tính toán thời gian, cảm thấy bản thân cũng đã đến lúc xuất quan rồi.

Hắn nhớ lần trước Dương Viêm đã nói, trong kế hoạch mà nàng đang tiến hành, có chỗ muốn Dương Khai hỗ trợ lực lượng, cũng không biết đã đến lúc chưa, mình luôn bế quan, nàng chắc chắn không dám làm phiền.

Quyết định chủ ý, Dương Khai lại xem Hồng Chúc Quả một chút, xác định bổ dưỡng của múi Hồng Chúc Quả trên mâm Hồng Chúc không có dấu hiệu khô héo, liền mở cấm chế Thạch phủ, đi ra ngoài.

Linh khí thiên địa của Long Huyệt Sơn dường như lại hội tụ không ít, nồng đậm hơn so với trước, mà số lượng võ giả định cư ở nơi này không nhiều lắm, tu vi gần như không đồng đều, tiêu hao đương nhiên không lớn. Điều này dẫn đến linh khí thiên địa ở đây càng ngày càng nồng đậm. Không giống các đại tông đại phái khác, đệ tử môn hạ ngàn vạn, mặc dù có địa mạch tốt cung cấp linh khí thiên địa, cũng chỉ có thể duy trì cân bằng.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, Dương Khai phóng tầm mắt nhìn tới, lại không thấy một người nào. Đối với tình cảnh này, hắn cũng không chút ngạc nhiên, thần niệm thả ra, rất nhanh dò xét vị trí nhóm Dương Viêm.

Nhưng khiến hắn có chút bất ngờ chính là, tất cả những người có thể nhắc đến ở cả Long Huyệt Sơn không ngờ đều tụ tập một chỗ, dường như đang thương nghị việc đại sự gì.

Khẽ mỉm cười, Dương Khai chầm chậm bước về phía lầu trúc chỗ có vài người đang ở. Đi về bên đó, còn chưa bước vào lầu trúc, xa xa nghe được tiếng Hách An truyền đến: - Quả thực lừa người quá đáng, bọn họ thế này không phải là cố tình lên giá sao, tại ra lại xảy ra chuyện như thế này? Ngay sau đó tiếng an ủi của Thường Khỏi truyền đến: - Được rồi, được rồi. Lão Hách ngươi ngồi xuống đã rồi nói, mấy người trẻ tuổi đều trầm tĩnh, lão kích động như vậy làm gì.

- Thường lão, chuyện này lão thấy thế nào?

Dường như Vũ Y đang hỏi.

- Khà khà, ta cảm thấy chuyện này có chút cổ quái! Thường Khởi cười lạnh đáp: - Chúng ta cùng Ảnh Nguyệt Điện hợp tác cũng không phải việc một hai ngày. Hai năm qua, mua vật tư từ bên đó không phải là nhiều, nhưng số lượng 200 triệu thánh tinh là có. Trước kia bên đó cũng hợp tác uy tín, không dối trên lừa dưới, nhưng giá vật liệu lần này không ngờ lại tăng giá, thực có chút cổ quái.

- Đúng, không chỉ như thế. Bọn họ đến Dư Phong cũng bắt giữ, quả thật rất khác thường. Hách An dường như cũng bình tĩnh lại, ngồi bên cạnh nói thêm.

- Hơn nữa ta còn phát hiện một chuyện kỳ quái.

Vũ Y như có điều suy nghĩ.

- Chuyện gì?

- Từ ba tháng trước, những trưởng quỹ và tiểu nhị của những cửa hàng thuộc Ảnh Nguyệt Điện trong Thiên Vận Thành kia, dường như đều đổi không ít người, đến bây giờ, nhóm người chúng ta đã quen thuộc kia hoàn toàn không thấy bóng dáng. Đến La Khánh ta cũng không tìm được.

Trong lầu trúc, nhóm người tự nhìn nhau, bỗng nhiên ý thức được, bên trong Ảnh Nguyệt Điện có vẻ đã xảy ra biến cố gì rồi.
Advertisement
';
Advertisement