Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Thẩm Thi Đào quả nhiên mang đến tin tức tốt, vị tiền bối Phản Hư Cảnh quen biết với Thẩm Phàm Lôi đêm qua trở về đúng lúc, sáng nay Thẩm Phàm Lôi đi nhờ vả, đối phương cũng không từ chối, lập tức đồng ý. hiện tại pháp trận không gian Hắc Nha Thành đã chuẩn bị ổn thỏa, Dương Khai có thể tùy thời đi Thiên Vận Thành.

Đồng thời toàn bộ chi phí sử dụng pháp trận không gian, đều do Thẩm Phàm Lôi trả thay.

Đối với điều này, Dương Khai cũng không ngại, dù sao tỷ đệ Thẩm gia đều là người biết ơn báo đáp, một chút thánh tinh cũng không là gì với bọn họ. Dương Khai cũng không khách khí nhiều, lập tức gọi Dương Viêm cùng Thiên Nguyệt, theo Thẩm Thi Đào dẫn đường, đi tới chỗ pháp trận không gian Hắc Nha Thành.

Bất kỳ pháp trận không gian ở thành trì nào đều được bảo vệ nhiều tầng, do rất nhiều cao thủ trông giữ, Hắc Nha Thành tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Đi vào trong đại điện pháp trận không gian, Dương Khai lập tức phát hiện có ít nhất 4 võ giả Phản Hư Cảnh ẩn nấp, ở cạnh pháp trận còn có một nam nhân trung niên ăn mặc văn sĩ đang nói gì với Thẩm Phàm Lôi, vẻ mặt mỉm cười ôn hòa, thỉnh thoảng gật đầu, dường như quan hệ không kém với Thẩm Phàm Lôi.

Dương Khai liền hiểu ngay, văn sĩ trung niên kia chính là vị tiền bối mà tỷ đệ Thẩm gia đã nói.

Nhìn mấy người Dương Khai đi đến, Thẩm Phàm Lôi cáo lỗi với văn sĩ trung niên một tiếng, vội lên nghênh đón, cười nói: - Dương huynh, không phụ giao phó, mọi chuyện đã ổn thỏa.

- Làm phiền Thẩm huynh! Dương Khai khách khí chắp tay, mới theo hắn đi đến trước pháp trận không gian.

Thẩm Phàm Lôi chỉ vào văn sĩ trung niên nói: - Vị này là Tưởng tiền bối Tưởng Văn Kiệt, lần này có thể dễ dàng sử dụng pháp trận không gian, đều là nhờ Tưởng tiền bối hỗ trợ bên trong.

- Cảm tạ Tưởng tiền bối. Dương Khai chắp tay chào văn sĩ trung niên.

Đối phương quét nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, khẽ cười nói: - Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Dương hiền điệt xem ra tuổi không lớn, không ngờ cũng giống Thẩm hiền điệt, đều đã là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, có thêm thời gian, nhất định tiền đồ vô lượng.

Tưởng Văn Kiệt chỉ nể tình Thẩm Phàm Lôi mới nói vậy, không có thâm giao với Dương Khai, nhưng đối phương khen ngợi, Dương Khai đương nhiên cũng khiêm tốn mấy câu.

Sau đó, Tưởng Văn Kiệt sai người mở ra pháp trận không gian, Dương Khai cáo biệt với tỷ đệ Thẩm gia, liền dẫn Dương Viêm cùng Thiên Nguyệt bước lên pháp trận không gian.

Ngay sau đó, pháp trận không gian bùng lên hào quang, dao động lực lượng không gian tràn ra, ngay khi bóng dáng ba người mờ đi, Tưởng Văn Kiệt bỗng nhiên nhìn Dương Khai, môi mấp máy.

Trong mắt Dương Khai chợt lóe lên tia sáng, nhưng không kịp hỏi gì, một trận cảm giác choáng váng bao phủ.

Ở bên kia, trên pháp trận không gian các Hắc Nha Thành không biết bao nhiêu vạn dặm, ba người Dương Khai liền hiện hình.

Dương Khai tu luyện lực lượng không gian, cho nên truyền tống khoảng cách xa không có áp lực gì tới hắn, thậm chí hắn có thể mượn truyền tống này tìm hiểu một chút huyền bí.

Nhưng bất luận là Dương Viêm hay Thiên Nguyệt, đều không thể nhẹ nhàng như thế, truyền tống một lần liền cảm giác đầu óc hỗn loạn, cũng không đáng ngại, vận chuyển thánh nguyên, liền xua tan khó chịu.

Quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt Dương Viêm trở nên rất khó hiểu, còn Thiên Nguyệt lại kinh ngạc: - Nơi này là Thiên Vận Thành mà các người nói, sao không có ai?

- Nơi này không phải Thiên Vận Thành! Dương Khai mặt sầm như nước, cuối cùng cũng hiểu khoảng khắc cuối cùng Tưởng Văn Kiệt truyền âm cho mình, bảo hãy cẩn thận là có ý gì.

Phóng mắt nhìn ra, nơi này cũng là một chỗ đại điện, dưới chân cũng có pháp trận không gian, nhưng rất tàn tạ, không phải Thiên Vận Thành, mà giống thành trì bỏ hoang!

- Không sai, nơi này không phải Thiên Vận Thành! Tiếng nói âm trầm truyền ra, Thiên Nguyệt cùng Dương Viêm cả kinh, quay đầu nhìn sang bên kia, bất ngờ phát hiện khuôn mặt quen thuộc, đang cười đắc ý hung tợn, chầm chậm bước sang bên này, ánh mắt như phun lửa nhìn Dương Khai, giống như có thù sâu hận lớn.

Thấy khuôn mặt này, Dương Khai hiểu hết, nhìn hắn, nhe răng cười: - Uông huynh, thật là chỗ nào cũng gặp được!

Uông Ngọc Hàm cười hung ác: - Ta cố ý chờ ngươi ở đây, đây là chỗ ngươi chôn thân mà ta chọn, Dương huynh xem có hài lòng không.

- Không tệ không tệ, làm nơi chôn thân, đúng là chỗ tốt, nhưng không biết là ngươi hay ta! Dương Khai híp mắt, hừ lạnh nói: - Uông quản sự cũng tới rồi chứ, nếu đến rồi, giấu đầu lòi đuôi làm gì, dứt khoát hiện thân đi.

Vừa nói, quay sang nhìn một bên phế tích.

Lão già sắc mặt âm độc chậm rãi hiện thân từ phía sau phế tích, không chỉ vậy, đằng sau hắn còn có mấy võ giả Thánh Vương Cảnh, mỗi người thần sắc bất thiện nhìn Dương Khai, cũng có một hai người nhín Thiên Nguyệt, trong mắt toát ra dâm ô âm độc.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt Thiên Nguyệt trắng nhợt, làm sao không biết mấy người mình đã bước vào quỷ môn quan? Dù nàng không hiểu chuyện cụ thể, nhưng mơ hồ đoán ra truyền tống có vấn đề.

- Người trẻ tuổi thật lớn lối, không biết trời cao đất dầy cỡ nào! Lão già họ Uông hừ lạnh.

Uông Ngọc Hàm ngông cuồng cười to, thần sắc dữ tợn nói: - Dương Khai, ngươi hai lần ba lượt phá hỏng chuyện tốt của ta, không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay phải không, bây giờ hối hận đã không kịp nữa.

- Hối hận? Ngươi quá coi trọng mình rồi. Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, không có chút bất ngờ hoảng hốt, làm cho Uông Ngọc Hàm rất kinh ngạc. Vốn hắn nghĩ đối phương nhất định phải hoảng hốt, tốt nhất có thể quỳ xuống cầu xin tha, mình sẽ càng nhục mạ hành hạ hắn, để báo thù ngày trước, hung hăng xả giận. Nào ngờ đã uy hiếp như thế, lại không sinh ra chút hiệu quả, không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác bất lực.

Dù cho Dương Khai biết khẳng định Uông Ngọc Hàm sẽ không bỏ qua, nhưng hắn không ngờ nơi này là tòa thành bỏ hoang, pháp trận không gian vẫn còn dùng được.

Theo hắn nghĩ, ba người mình thông qua Hắc Nha Thành trực tiếp truyền tống đến Thiên Vận Thành, cho dù Uông Ngọc Hàm muốn trả thù cũng không có cơ hội, hơn nữa hắn vốn không sợ đối phương.

Không thể ngờ đoàn người mình lại bị truyền tống đến đây, cũng không ngờ lão già họ Uông lại có ảnh hưởng lớn như thế, khiến cho Hắc Nha Thành phối hợp hành động của lão. Trước đó nhất định là Tưởng Văn Kiệt biết một chút chuyện, cho nên đến lúc cuối cùng nhắc nhở một câu, coi như trả ân tình của Thẩm Phàm Lôi, còn sống chết của mình, hắn cũng không quan tâm, dù sao không có giao tình gì.

- Đêm dài lắm mộng, hành động đi! Lão già họ Uông thấy Dương Khai bình tĩnh như thế, trong lòng không khỏi tuôn ra dự cảm không hay, quyết đoán vung tay lên, quát khẽ: - Tiểu tử này không bình thường, ta tự xử lý hắn, hai nữ nhân giao cho các ngươi. Nguyệt cô nương kia còn thân trong trắng, đồng thời tu luyện công pháp song tu của Hợp Hoan Lâu, có ích lớn cho các ngươi, về phần cô nương kia...

- Cháu muốn! Uông Ngọc Hàm cười lạnh.

- Rõ rồi, Uông lão, vị cô nương kia để cho Uông thiếu gia! Mấy Thánh Vương Cảnh đằng sau vội gật đầu, dâm đãng cười hắc hắc nhìn Thiên Nguyệt, làm nàng rợn gáy, trong lòng rối loạn.

- Nếu các ngươi muốn chết, ta thành toàn cho các ngươi! Thần sắc Dương Khai giận dữ, bùng nổ thánh nguyên, ngoài người hiện ra ngọn lửa đen, bao phủ toàn thân, nhìn như quả cầu lửa màu đen bùng cháy, tỏa ra khí tức khủng bố.

Sau đó trên tay Dương Khai xuất hiện một thanh trường kiếm đen, vung lên, từng đạo kiếm mang bổ ra, khí thế hùng hồn.

- Đom đóm đòi khoe sáng với ánh trăng! Lão già họ Uông thấy Dương Khai dám ra tay trước, liền giận tím mặt, quát lạnh, một cỗ lực lượng vô hình lấy hắn làm tâm điểm bao phủ phía trước.

Kiếm mang bắn ra bị lực lượng này ảnh hưởng, như bị cản trở, rơi vào vũng bùn, tốc độ giảm đi, cắt vào không gian phát ra tiếng cót két.

Lão già họ Uông dù chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng ở trong tu vi này nhiều năm, cũng có chút tâm đắc vận dụng Thế, vừa ra tay liền áp chế khí thế của Dương Khai.

Thấy vậy, Uông Ngọc Hàm cùng các Thánh Vương Cảnh khác mừng rỡ, đang muốn ra tay, mấy đạo kiếm quang bỗng nhiên lung lay, hóa thành những đoàn màu đen, như rắn độc được ban cho sinh mệnh, tốc độ chậm chạp bỗng khôi phục, lập tức lao tới trước mặt mấy Thánh Vương Cảnh, há miệng cắn xuống.

- Khống Nguyên Thuật! Lão già họ Uông nhướng mày, rất là bất ngờ, lực lượng Thế lập tức mạnh thêm ba phần.

Đồng thời, đám người Uông Ngọc Hàm cũng vội ra tay ngăn cản.

Ầm ầm ầm...

Tiếng nổ vang lên không ngừng, đám rắn đen bị ngăn cản bỗng nổ tung, hóa thành những đốm Ma diệm đen bắn tung tóe, tuy rằng không làm ai bị thương, nhưng cũng làm bọn họ luống cuống, cực kỳ thảm hại, sắc mặt hoảng sợ kiêng kỵ.

Sắc mặt lão già họ Uông tái xanh!

Lão ỷ vào thân phận, hơn nữa lại có Uông Ngọc Hàm cầu xin, cho nên không muốn chủ động ra tay đánh chết Dương Khai, chỉ kiềm chế hắn một chút, để cho Uông Ngọc Hàm tự tay báo thù này. Nhưng nào ngờ nhất thời không nắm chắc, để cho cháu họ của mình chịu thiệt thòi?

Khống Nguyên Thuật là một môn kỹ xảo vô cùng cao thâm, võ giả Thánh Vương Cảnh căn bản không thể nắm giữ, chỉ có thực lực đạt tới Phản Hư Cảnh, lĩnh ngộ được Thế, mới có thể nhuẫn nhuyễn nắm giữ bí quyết khống nguyên.

Nhưng hôm nay lão lại thấy được trên người một tên võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, sao không khiến lão khiếp sợ?

Hơn nữa ngọn lửa đen của đối phương dường như không đúng, thần niệm tra xét, lại cảm giác khí tức khiến cho lão cũng hoảng sợ không thôi, dường như bị dính vào sẽ xuất hiện hậu quả nghiêm trọng.

Lão không dám coi thường Dương Khai, vội vàng ngưng tụ tăng cường Thế, bao phủ Dương Khai. Dương Viêm cùng Thiên Nguyệt đứng cạnh Dương Khai liền hừ nặng, cảm giác tay chân như bị xiềng xích trói buộc, không thể động đậy, thậm chí thánh nguyên cũng tắc nghẽn.
Advertisement
';
Advertisement