Công lực quả nhiên không cao!
Sắc mặt Tả An lập tứcbình tĩnh trở lại, chỉ với sức của hắn cũng có thể ngăn cản bức tượng bên phải lại.
Dương Khai và Đỗ Ức Sương dẫn bức tượng kia chạy ra khỏi trăm trượng, sau đó quay sang nhìn nhaurồi vội vã dừng bước, quay lại nhìn tượng đá.
Đỗ tiểu muội cũng không biết dùng võ kỹ gì, hai cánh tay phất phới, lòng bàn tay sáng lấp lánh, đánh xuống người tên tượng đá khiến nó lảo đảo, đá vụn bay ra.
Tượng đá hiển nhiên không biết đau đớn, dù đã thảm hại như vậy nhưng vẫn hung hãn đánh trả.
Đỗ Ức Sương vội nhảy ra, Dương Khai thừa cơ tiến tới, trong tiếng quyền chưởng lao vút, “ban” thêm cho bức tượng vài vết thương.
Lúc này, Lam Sơ Điệp và Nhiếp Vịnh cũng đã đuổi đến. Lam Sơ Điệp không nói năng gì, liền gia nhập vào trận đánh, còn tên Nhiếp Vịnh lại hằm hằm nhìn Dương Khai, như đang trách hắn lúc nãy đã dẫn tượng đá về phía y.
Không thể không thừa nhận, Lam Sơ Điệp đúng là có năng lực quan sát, chỉ dựa vào một lần tấn công của Dương Khai và Đỗ Ức Sương, đã phán đoán ra điểm mạnh yếu của tượng đá.
Bức tượng này ra tay rất ghê gớm, dù gì cơ thể nó cũng làm bằng đá, một quyền tung ra cũng phải nặng đến mấy nghìn cân.
Nhưng nó lại không chịu đòn được lâu! Hơn nữa phản ứng cũng rất chậm, tuy là có chút tốc độc, nhưng không thể uy hiếp được bất kỳ một người nào đang ở đây.
Giữa vòng vây đánh, thân bức tượng nứt ra một kẽ hở, lụp xụp xiêu vẹo.
Bốn người này thấy phần thắng đã ngay trước mắt, tung ra đòn đánh càng thêm ác liệt.
Không lâu sau, Bức tượng đá này bị đánh vỡ ra hàng nghìn mảnh.
Không có ai bị thương, chẳng qua chỉ tiêu hao chút nguyên khí.
Lam Sơ Điệp vội vàng bước đến lục lọi trong đống vỡ nát, nhưng chẳng tìm thấy gì, bất giác chau mày lẩm bẩm:
- Kỳ quái!
Nàngnghĩ, sở dĩ những tượng đá vô hồn này cử động được, chắc chắn có chứa đựng huyền cơ gì bên trong. Nhưng hiện giờ chẳng phát hiện được gì, khiến nàng không tránh khỏi có chút thất vọng.
- Đi thôi, tới chỗ Tả An!
Lam Sở Điệp không trì hoãn, dẫn theo mấy ngườiquay về đường cũ.
Bên kia, Tả An đang lượn vòng cùng bức tượng còn lại, lúc mới bắt đầu, Tả An vẫn còn đánh giáp lá cà cùng nó mấy hồi, phát hiện về lực đạo mình không phải là đối thủ của nó, nắm tay đã bị đánh đến tróc hết cả da nên y cũng cố cầm cự. Lam Sơ Điệp chỉ bảo y khống chế chứ không bảo giết nó.
Vật lộn cả một hồi, chính lúc Tả An bồn chồn hoang mang thì đám người Lam Sở Điệp đã xuất hiện. Bốn người lặng thinh không nói gì, nhất tề phóng thẳng về phía bức tượng đòi giết y.
Đã có kinh nghiệm một lần, bây giờ đối phó với tên này sẽ càng đơn giản hơn nhiều, huống chi còn có thêm trợ lực của Tả An.
Không đến thời gian một chén trà, bức tượng này đã bị đánh vỡ vụn.
Cả năm người thở hổn hển, trận chiến này tuy không nguy hiểm đến tính mạnh, nhưng tiêu hao sức lực khá nhiều.
- Dương Khai, ngươi muốn gì hả!
Nhiếp Vịnh tức tối nhìn Dương Khai:
- Đừng tưởng đồng môn thì ta không dám động thủ.
- Gì cơ?
Dương Khai điềm tĩnh liếc nhìn y.
- Vừa rồi sao ngươi lại dẫn hai bức tượng đó đuổi theo ta!
- Có sao?
Ánh mắt Dương Khai lóe sáng, vẻ mặt bình tĩnh toát lên chút bực mình. Vừa rồi hắn chỉ lo chạy, làm gì còn tâm trí đi để ý người khác?
- Đừng cãi cọ nữa!
Lam Sơ Điệp ra vẻ sư tỷ, trừng mắt nhìn hai người, sau đó lại bước đến dò xét trong đống đá vụn.
- Nhớ kỹ cho ta, nếu lần sau ngươi còn dùng thủ đoạn đê tiện này thì đừng trách ta không khách khí!
Nhiếp Vịnh nghiêm mặt.
- Ồ...
Phía bên kia, Lam Sơ Điệp ngạc nhiên kêu lên, rồi lục lọi trong đống đá, nhặt ra được một tiểu thạch nhân bé bằng nắm tay con nít.
Tiếng kêu sửng sốt của nàng lôi kéo sự chú ý của những người còn lại, họ liền quay sang nhìn vật trên tay Lam Sơ Điệp.
Tiểu thạch nhân này không to lắm, nhưng không biết điêu khắc từ vật liệu gì mà lại óng ánh long lanh, đẹp như ngọc thạch.
Bên trong tiểu thạch nhân, còn có nhiều sợi chỉ đỏ giống hệt mạch người đan xen lẫn nhau, đếm sơ qua thì có đếnba mươi sợi.
- Đây là...
Tả An kinh ngạc, mắt không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào tiểu thạch nhân, Dương Khai và Đỗ Ức Sương cũng đi tới, năm ngườii vây thành một vòng tròn, người nào cũng đầy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt.
- Tiểu thạch nhân này là ngọc thạch gì sao?
Nhiếp Vịnh hưng phấn hỏi.
- Không giống lắm!
Lam Sơ Điệp lắc đầu. Tuy nàngkhông biết chất liệu đó là gì, nhưng từ lúc sờ vào không hề cảm nhận được chút năng lượng nào từ tiểu thạch nhân này, chỉ có mấy sợi chỉ đỏ bên trong mới ẩn chứa chút huyền diệu đang lưu chuyển một cách tuần hoàn.
- Mọi người thấy thế nào?
Lam Sơ Điệp ngước lên nhìn những người còn lại.
- Có thể dùng vật này để khống chế mấy bức tượng kia chăng?
Tả An bỗng nhiên nghĩ đến khả năng này.
Ánh mắt mọi người bừng sáng lên, nhưng rồi lại bị Lam Sơ Điệp phủ định ngay: -
- Chắc không phải, trong hai tượng đá lúc nãy có một tượng bên trong không có tiểu thạch nhân, hơn nữa, giả sử đúng như huynh nói, thì bức tượng đá lúc nãy đã bị đá vỡ rồi, làm sao mà khống chế?
Dương Khai bỗng giật mình, lên tiếng:
- Mọi người có cảm thấy mấy sợi chỉ này rất giống thứ gì đó không?
- Giống cái gì? Không biết gì thì đừng có chõ mồm vào! Chỉ một tên Khai Nguyên cảnh nhãi nhép cũng ở đây khoa tay múa chân!
Nhiếp Vịnh không khách khí nữa, y phản bác không chút nể mặt người ta.
Dương Khai nhếch miệng cười nhạt, hắn tuy tính tình không tệ, nhưng không có chuyện làm thinh khi bị kẻ khác liên tục khiêu khích như thế.
Lam Sơ Điệp nhận ra không khí khó chịu giữa hai người, vội vàng giảng hòa: -
- Đều là đồng môn cả, đừng cãi nhau nữa, Dương Khai, đệ thấy nó giống cái gì ?
Mắt Dương Khai chợt lóe sáng, đoạn nói:
- Mọi người không thấy mấy sợi chỉ đỏ này rất giống kinh mạch trong cơ thể người sao?
- Cái này còn cần ngươi nói à? Ta thấy từ lâu rồi!
Nhiếp Vịnh mỉa mai.
Ánh mắt Lam Sơ Điệp rạng rỡ nhìn Dương Khai: -
- Ý đệ là...
- Cách lưu chuyển của những sợi chỉ đỏ này hẳn là cách tu luyện của một loại võ kỹ!
Dương Khai tỏ vẻ chắc chắn.
- Vớ vẩn...
Nhiếp Vịnh đang định lải nhải tiếp thì Đỗ Ức Sương bỗng bước đến, gương mặt điềm tĩnh chợt trở nên hà khắc, cô lạnh lùng quát:
- Câm miệng!
Nhiếp Vịnh ngẩn cả người, sợ sệt nhìn Đỗ Ức Sương. Y không xem Dương Khai ra gì, nhưng công lực của Đỗ Ức Sương thì cao hơn y hai bậc, nếu mà giao đấu, y chưa chắc đã là đối thủ.
Tả An cũngnhìn y một cách khinh miệt , bực bội nói: -
- Ngươi phiền quá đấy!
Đây là lời nói thật lòng, chứ không phải vì hắn muốn trút giận cho Dương Khai.
Nhiếp Vịnh bỗng chốc đỏ tía cả mặt, y không ngờ hai người này lại đi giúp Dương Khai, vốn muốn náo loạn một phen nhưng lại không có gan, đành bất mãn hậm hực. Ánh mắt nhìn Dương Khai càng lúc càng oán hận.
Lam Sơ Điệp làm ngơ như không thấy, nàng hít một hơi thật sâu, nắm tiểu thạch nhân trong lòng bàn tay rồi trầm giọng:
- Nếu các ngườikhông có ý kiến gì, ta muốn kiểm tra vật này một chút, nếu đúng như Dương Khai nói thì chúng ta sẽ phải ra quyết định khác.
Bọn họ dĩ nhiên biết ý nàng là gì nên lập tức gật đầu.
Lúc này Lam Sơ Điệp mới mỉm cười:
- Vậy làm phiền các người hộ pháp rồi.
Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, vận chuyển nguyên khí vào tiểu thạch nhân trên tay.
Một chốc sau, Lam Sơ Điệp kinh ngạc mở mắt ra, hai mắt sáng rỡ nhìn Dương Khai:
- Đệ nói không sai, trong tiểu thạch nhân này quả thật có ẩn giấu phương thức tu luyện một loại võ kỹ.
Cả bốn người đều biến đổi sắc mặt.
- Ta vẫn chưa kiểm tra kỹ, không biết là loại võ kỹ gì, nhưng đẳng cấp của nó tuyệt đối không thấp, ít nhất cũng là võ kỹ địa cấp trung phẩm!
Trong tiểu thạch nhân có hơn ba mươi sợi chỉ đỏ, cũng tức là võ kỹ này cần đến sự trợ lực của hơn ba mươi đoạn kinh mạch. Lam Sơ Điệp nói nó là địa cấp trung phẩm đã là suy đoán dè dặt lắm rồi, không chừng còn có khả năng là địa cấp trung phẩm cũng nên.
Lần này không chỉ riêng ba người kia hơi thở dồn dập, mà cả Dương Khai cũng bắt đầu hưng phấn.
Nói ra thì, sau trận chiến ở thung lũng Cửu Âm đêm đó, Dương Khai đã ý thức được một điểm yếu của mình!
Khiếm khuyết về võ kỹ.
Không có lấy một bộ võ kỹ dùng để xuất thủ! Tất cả các đòn đánh đều dựa vào Dương dịch, một điểm yếu cực kỳ lớn.
Bất Khuất Chi Ngạo là một võ kỹ rất tốt, nhưng nó không mang tính tấn công mà chỉ dùng để phụ trợ thôi.
Nếu lúc ở thung lũng Cửu Âm mà có trong tay một bộ võ kỹ tấn công địa cấp, thì cũng đã không phải khổ sở chiến đấu như vậy. Nhưng bản thân Dương Khai không có nhiều điểm cống hiến, địa vị trong tông môn lại thấp, căn bản không có khả năng mua được võ kỹ nào cho ra hồn để tu luyện.
Một bộ võ kỹ địa cấp hạ phẩm tốn ít nhất bốn, năm trăm điểm cống hiến, hơn nữa chủng loại cũng không nhiều.
Vậy mà bây giờ, nơi này lại xuất hiện võ kỹ.
Nếu trong tượng đá có tiểu thạch nhân, ắt hẳn có thể xuất hiện thêm hai, ba cái hoặc thậm chí nhiều hơn!
Ở đó lại có cả trăm bức tượng đá!
Sức hấp dẫn của địa cấp võ kỹ đối với họ quả thực rất lớn.
Lam Sơ Điệp chợt thầm mừngvì đã đưa ra lựa chọn chính xác, nếu lúc đó nàng không quyết định tấn công hai bức tượng đá, thì đã không thể lấy được tiểu thạch nhân này, và dĩ nhiên cũng không biết được thứ quý giá ẩn bên trong tượng đá!
- Mọi người nghĩ thế nào?
Lam Sơ Điệp nhìn bốn người bạn đồng hành đang phấn chấn, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười khả ái, tuy nàng hỏi vậy, nhưng cũng đã biết câu trả lời của họ rồi.
- Làm!
Tả An khá là khiếm nhã, chỉ nói mỗi một từ.
- Nếu trong tượng đá đã có chứa võ kỹ thì dĩ nhiên là không thể bỏ qua. Nhiếp Vịnh mắt sáng rỡ, nhìn như mừng đến khoa chân múa tay:
- Không hổ là Truyền Thừa chi địa, vừa mới vào đây không lâu đã phát hiện chuyện tốt thế này rồi!
Dương Khai và Đỗ Ức Sương cũng gật đầu.
- Được, nếu mọi người đều đồng ý, vậy thì chúng ta ở đây bỏ ra chút sức lực thôi!
Lam Sơ Điệp cười thản nhiên,
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!