Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai vốn định thu hồi khí linh vào nhẫn không gian, nhưng sau khi nó có được sự tự do, lại không muốn bị ước thúc gì nữa. Nó biến thành một con chim lửa nhỏ mê hoặc người ta, đứng trên vai Dương Khai, dùng cái mỏ chim nhọn nhọn cắt tỉa tóc thay cho Dương Khai, đầy vẻ lấy lòng và khoe tài. Bất kể Dương Khai khuyên bảo như thế nào, nó vẫn không muốn quay về trong Luyện khí lô.

Dương Khai không muốn bức bách nó quá, bất đắc dĩ cũng chỉ đành để tùy nó vậy. Tuy nhiên, Luyện khí lô lại không thể thu vào trong nhẫn không gian, nếu không khí linh nhất định sẽ bị cưỡng chế đuổi về trong vật chứa. Dương Khai chỉ có thể đem Luyện khí lô khéo léo nhét vào trong ngực của mình, quay đầu quan sát bốn phía. Tầng thứ năm vẫn giống như hơn một tháng trước, sóng lửa nóng rực cùng hỏa độc khắp nơi khiến cho người ta khó có thể chịu được. Mọi thứ đập vào mắt đều thấy một sắc thái đỏ bừng. Nhưng Dương Khai lại phát hiện, mình giờ này lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây khi chống đỡ hoàn cảnh ác liệt của tầng thứ năm.

Duyên cớ trong đó tất nhiên là bao gồm thực lực của hắn đã tăng tiến, tu vi cảnh giới đề cao một tầng nhỏ. Nhưng nguyên nhân lớn nhất lại là sự tăng cường uy lực tự thân của Ma diệm, và sự chuyển biến trong việc khống chế chúng. Hơn một tháng trước, Ma diệm trong cơ thể của Dương Khai không thể bị khống chế hoàn toàn, tuy đủ hùng hồn và tinh thuần, nhưng dùng để đối kháng với hoàn cảnh của tầng thứ năm này vẫn hơi có vẻ cật lực. Nhưng giờ đây, Ma diệm của hắn lại chuyển biến đặc tính giữa lạnh và nóng trong một ý niệm. Hắn có hàn diễm hộ thân, căn bản không sợ sóng nhiệt cùng hỏa độc hung mãnh. Những thứ sóng nhiệt mắt thường có thể thấy được này, một khi đến gần người hắn nửa thước, liền bị chặn lại ngay. Dương Khai đứng tại chỗ, sờ cằm trầm tư một lát. Sau khi suy nghĩ rõ ràng ngọn nguồn trong đó, tâm tình của hắn trrở nên rất tốt. Hơn nữa, hắn vốn đang lo lắng thời gian của mình có chút không đủ dùng, nhưng không ngờ là đến lúc hắn luyện hóa xong Huyền Âm Quỳ Thủy, Lưu Viêm Sa Địa này vẫn chưa đóng cửa. Tuy nhiên, tính toán thời gian, điều này cũng diễn ra trong vòng vài ngày tới mà thôi. Thời gian chỉ còn mấy ngày, Dương Khai đương nhiên không có hứng thú quay trở về tầng thứ tư, ngược lại có thể tiếp tục xâm nhập vào bên trong, xem thử một chút xem có tầng thứ sáu như trong phỏng đoán của mình hay không! Nếu như là có, nơi đó sẽ có cảnh tượng như thế nào?

Nếu như uy lực của Ma diệm không tăng lên, Dương Khai tuyệt đối sẽ không xông vào tầng thứ sáu. Trước đây hắn đến chỗ này, đã rất khó khăn rồi, hoàn toàn không có khả năng lại tiếp tục xâm nhập vào bên trong nữa. Nhưng giờ đây, hắn có Hàn Diễm hộ thân, thật ra có lòng tin lại tiếp tục dò xét vào bên trong một phen nữa. Bắt đầu từ tầng thứ ba của Lưu Viêm Sa Địa, đã mấy vạn năm qua không có người đi vào, do đó trong mỗi một tầng đều tích chứa tài phú cùng cơ duyên kinh người. Tầng thứ ba xuất hiện Hồng Chúc Quả, tầng thứ tư xuất hiện di chỉ to lớn của tông môn, đáng tiếc là Dương Khai không có bản lãnh xâm nhập vào trong đó, chỉ có thể lực bất tòng tâm. Tầng thứ năm có Địa Phế Hỏa Trì, có Luyện khí lô cấp Hư Vương sinh ra khí linh. Nếu quả như có tầng thứ sáu thật, bên trong đó nhất định là sẽ có thứ tốt. Quyết định chủ ý, Dương Khai cũng không chần chờ nữa, giờ này thời gian quý báu, nói không chừng Lưu Viêm Sa Địa sẽ đóng cửa bất kỳ lúc nào. Hắn lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm từ trong nhẫn không gian của mình, sau khi xác định xong phương hướng, lập tức đi thẳng tới một vị trí. Có Hàn Diễm hộ thân, hắn đi lại trong tầng thứ năm quả thật dễ dàng hơn rất nhiều, ngoại trừ thánh nguyên tiêu hao lớn hơn so với ở ngoài ra, cũng không xuất hiện tình huống nào như trước đó nữa.

Mà hắn cũng tùy thời tùy khắc vận dụng thần thông thiên phú Diệt Thế Ma Nhãn, tránh khỏi những địa phương rõ ràng là có cấm chế và nhìn có vẻ nguy hiểm. Đoạn đường đi này không gặp chút nguy hiểm nào, thậm chí ngay cả khí linh cũng an ổn và cực kỳ biết điều. Nó ngẫu nhiên bay ra ngoài lắc lư, rồi nhanh chóng quay trở về, tiếp tục đứng trên vai Dương Khai. Xem ra, nó cũng biết chỗ này hung hiểm, không dám tùy ý đi loạn. Liên tiếp ba ngày, Dương Khai đều đi lại trong tầng thứ năm. Nếu không phải là có Nguyên Từ Chỉ Châm, hắn nhất định là đã bị lạc trong thế giới đỏ bừng này. Vào một ngày, trong lúc Dương Khai đang đi, khí linh đứng trên bả vai của hắn bỗng nhiên đứng lên, trong miệng phát ra âm thanh thấp và dồn dập. Hai đôi mắt ti hí quan sát về phía trước, bộ dáng cực kỳ tinh ranh và cẩn thận. Dương Khai trong lòng chợt động, vội vàng dừng chân lại. Diệt Thế Ma Nhãn quét qua, nhưng quỷ dị là hắn không phát hiện bất kỳ điều gì không ổn, thần sắc không khỏi trầm xuống. Hắn biết trong Lưu Viêm Sa Địa được bố trí một ít cấm chế cực kỳ tinh diệu, dù là Diệt Thế Ma Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu manh mối. ây giờ xem ra, rất có khả năng là ở trước mắt mình có một chỗ cấm chế như vậy. Nhưng mà, chỗ cấm chế đó dĩ nhiên đã bị khí linh phát hiện trước, đây là điều vượt ngoài dự liệu của Dương Khai. Khí linh chỉ là vật được sinh ra trong Luyện khí lô, theo đạo lý mà nói đối thì với những thứ cấm chế như thế này sẽ không biết nhiều lắm. Nhưng nó làm sao phát hiện được? Dương Khai quay đầu nhìn nó, thần sắc hồ nghi. Tuy nhiên, khí linh lại vẫn phát ra thanh âm không ngừng, dường như muốn truyền đạt tin tức gì đó cho Dương Khai. Dương Khai cau mày cảm ứng, một lát sau, bỗng nhiên thần sắc cổ quái hỏi:

- Ngươi muốn nói, chúng ta đã rơi vào trong cấm chế phải không? Khí linh không lên tiếng nữa, hiển nhiên chính là ý tứ này. - Không phải chứ! Dương Khai biến sắc, hắn trên đoạn đường đi tới đây này, có thế nói là cực kỳ cẩn thận, chưa bao giờ đi vào những địa phương nhìn có vẻ cổ quái. Hắn đều lựa chọn lộ tuyến mà hắn cho rằng vô cùng an toàn. Nhưng nếu như khí linh nói là sự thật, vậy rất có thể là không biết từ lúc nào, hắn đã xúc động một cái cấm chế, bị vây ở trong đó mà không tự biết. Dương Khai quay đầu nhìn chung quanh một chút, không có phát hiện gì đặc biệt. Nơi đây cũng giống như những địa phương khác, ở trong một màu lửa đỏ, hoàn cảnh cực kỳ ác liệt. Thậm chí ngay cả khí tức nguy hiểm cũng không có. Khả năng đây là các loại cấm chế của một cái mê trận hoặc là ảo trận! Dương Khai cho rằng khí linh sẽ không sai, như vậy chỉ có một giải thích này mới có thể nói thông, nhưng mình rốt cuộc là chạm vào cấm chế ở nơi nào chứ? Dương Khai không sao hiểu được. Hơn nữa ngay cả Diệt Thế Ma Nhãn đều nhìn không ra bất kỳ manh mối nào, xem ra mình không có biện pháp nào phá giải. Nếu là như vậy, chỉ có thể đợi cho Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, pháp tắc thiên địa của chỗ này tự truyền tống hắn ra ngoài mà thôi. Cũng may là thời hạn dường như còn không quá mấy ngày, Dương Khai cũng không có gì lo lắng. Hắn đang chuẩn bị khoanh chân ngồi xuống, nghỉ ngơi tại chỗ, nhưng khí linh trên vai bỗng kêu to một tiếng, ngay sau đó hóa thành một đạo ánh sáng đỏ bắn nhanh ra ngoài. Dương Khai nhướng mày, cũng không cưỡng chế nó quay trở về, bởi vì Dương Khai mơ hồ đã nhận ra, khí linh dường như có phát hiện gì đó. Lập tức hắn ở tại chỗ đó chờ đợi. Nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi khí linh biến thành ánh sáng đỏ bay ra khoảng cách trăm trượng, không ngờ nhoáng lên một cái rồi biến mất một cách quỷ dị, không còn nhìn thấy trong tầm mắt của Dương Khai nữa. Tuy nhiên, bên tai của hắn vẫn thỉnh thoảng có thể nghe tiếng kêu của khí linh, và thông qua thanh âm có thể phán đoán ra là nó đang cách hắn cũng không phải quá xa. Dương Khai càng an tâm hơn. Sau một lúc lâu, bên kia dường như bạo phát ra hỏa linh khí dao động rất mãnh liệt. Ngay sau đó, cả thiên địa như lắc lư vặn vẹo. Thừa dịp trong thời gian nháy mắt như vậy, Dương Khai cuối cùng thông qua Diệt Thế Ma Nhãn cũng nhìn thấu một chút dấu vết của cấm chế.

Khí linh quả nhiên không nói càn, mình quả thật là đạp vào trong một cái ảo trận. Cũng không biết rốt cuộc mình đạp vào khi nào. Thiên địa vặn vẹo rõ ràng không quá bất thường, chỉ là một loại làm cho thị giác sai lầm, hiển nhiên là do ảo trận đưa đến. Hỏa linh khí bên kia dao động càng ngày càng mãnh liệt, mà thiên địa vặn vẹo cũng càng ngày càng dữ dội. Bốn phía xuất hiện đủ loại hoàn cảnh ác liệt, đã biến thành giống như quỷ vực vậy, khiến người ta rợn cả tóc gáy. Mặt đất cùng bầu trời đều nứt cả ra, thậm chí ngay cả không gian bốn phía cũng giống như mặt kiếng, nghiêng lệch đảo lộn lên. Một khắc nào đó, kèm theo một động tĩnh rất nhỏ, trời đất xung quanh Dương Khai bỗng nhiên vỡ nát, biến thành từng điểm huỳnh quang. Cùng lúc đó, sự nóng bức cùng hoàn cảnh ác liệt khắp nơi biến mất không thấy đâu nữa. Thay vào đó, dĩ nhiên là thiên địa linh khí vô cùng dày đặc, đập vào mắt là một mảnh phong cảnh đầy màu xanh biếc tuyệt đẹp. Dương Khai không khỏi ngẩn ngơ, theo bản năng cảm thấy rất có khả năng đây lại là một cái ảo trận gì đó nữa. Nhưng khi hắn quay đầu lại, không khỏi cảm thấy vô cùng quái dị. Phía sau mình ước chừng mười mấy dặm, một quầng sáng màu đỏ tiếp nối thiên địa đứng sửng ở bên kia. Mặt đất đỏ ngầu khô nứt, hỏa linh khí không ngừng bbay ra uốn éo như từng con rắn nhỏ vậy. Đó rõ ràng chính là tầng thứ năm của Lưu Viêm Sa Địa! Dương Khai chau mày ngắm nhìn một hồi, tinh thần hắn chợt chấn động. Mình không ngờ đã đi xuyên qua tầng thứ năm, đi tới tầng thứ sáu rồi sao? Giờ đây vị trí này rõ ràng chính là ở tầng thứ sáu trong sự phỏng đoán của mình. Nơi đây linh khí thiên địa còn nồng đậm một bậc so với dãy núi liên miên của chỗ tông môn ở tầng thứ tư. Dương Khai cũng không biết mình rốt cuộc là đặt chân đến tầng thứ sáu từ khi nào. Và trong nháy mắt mình đặt chân đến tầng thứ sáu, có khả năng đã bị ảo trận bọc lại, cho nên mới một mực không hề phát hiện ra, còn nhầm lẫn cho rằng mình đang đi lại trong tầng thứ năm. Giờ này ảo giác đã bị diệt hết, rõ ràng là do ảo trận đã bị phá giải. Dương Khai lần nữa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy có một đạo hồng quang từ bên kia bắn nhanh bay về phía mình. Một lát sau, thân thể của khí linh hiển hiện ra, bất quá vào thời khắc này, trong miệng của nó không ngờ ngậm một khối tinh thể lớn chừng nắm tay, hình sáu cạnh.

Dương Khai đầu tiên nhìn thấy, liền ý thức được khối tinh thể này có chút không bình thường. Bởi vì hắn không nhìn ra khối tinh thể rốt cuộc là có màu gì. Nếu nói nó thuần khiết vô sắc cũng có thể, nhưng nói nó muôn vàn màu hồng màu tía cũng được, biến ảo đa dạng, quỷ dị vô cùng. Lúc Dương Khai chuẩn bị cẩn thận quan sát một phen, trong lòng hắn chợt nảy ra dấu hiệu đề phòng, vì bên trong tinh thể kia không ngờ trào ra một làn hắc khí. Ngay sau đó hắc khí lắc lư một cái, biến thành vô số âm hồn mặt mũi hung tợn, hung thần ác sát, thổi lên một loạt âm phong, hung mãnh đánh tới hắn. Dương Khai cả kinh thất sắc, vung tay lên, bắn ra vô số đoàn Ma diệm. Điều qquỷ dị là, những thứ âm hồn này thoạt nhìn vô cùng uy mãnh, không ngờ lại là một dạng trăng trong gương, hoa trong nước vậy, không chịu nổi một cú đánh. Ma diệm xuyên qua, chúng đua nhau hét thảm rồi biến mất trước mắt Dương Khai. Cùng lúc đó, một trận kêu to dồn dập và phẫn nộ vang lên bên tai hắn. Dương Khai khẽ sửng sốt, lúc hắn nhìn lại, chỉ thấy được khí linh vẫn ngậm khối tinh thể như cũ, hai cánh vẫy lên, nhanh chóng múa may. Nó vừa bay lượn, vừa kêu to không ngừng, dường như là đang tức giận ngoác miệng mắng to về phía Dương Khai. Vừa rồi Dương Khai bất ngờ ra tay, có thể đã làm nó hoảng sợ.

Dương Khai không để ý đến nó, hắn chau mày. Hắn vào thời khắc này cũng đã nhận ra, vừa rồi những thứ âm hồn kia căn bản không phải là thật. Nói cách khác, đó là ảo giác của mình, bởi vì lúc những âm hồn xuất hiện, Diệt Thế Ma Nhãn đã khám phá ra một chút vô căn cứ, và đã giúp hắn qquan sát hiểu ra một chút đó. Khối tinh thể này không ngờ có thể làm cho mình sinh ra ảo giác hay sao? Dương Khai trong lòng cảm thấy thất kinh.
Advertisement
';
Advertisement