Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Hơn nữa, trong không gian Hắc Thư của mình còn có Thần Thụ đang ngủ say, nói không chừng với khí tức của Thần Thụ, có thể tưới mát cho Kim Dương Quả thụ này.

Đương nhiên, dù không thể thành công, cũng không có tổn thất gì.

- Cậu muốn đào cây này làm gì? Cô gái vốn sắp bước đi liền dừng lại, kỳ quái nhìn Dương Khai: - Loại linh thụ này có yêu cầu môi trường sinh trưởng rất ngặt nghèo, cậu đào nó ra, nói không chừng nó chết ngay. Hơn nữa, nhẫn không gian cũng không thích hợp chứa thứ như vậy.

Nói mấy câu, bỗng nhiên ý thức được mình quá nhiều chuyện, liền cười xấu hổ, chủ động hỏi: - Có muốn tôi giúp không?

- Không cần, xin nhận ý tốt của cô nương, chuyện này để tự tôi làm là được. Dương Khai cười nhạt, đưa tay chỉ ra, thánh nguyên bộc phát, trên ngón tay ngưng tụ năng lượng hình dao nhọn, sau đó đâm vào lòng đất, đi một vòng tròn lớn quanh Kim Dương Quả thụ.

Đất xung quanh cây cũng không cứng lắm, Dương Khai dễ dàng cắt ra, vì không phá hỏng rễ Kim Dương Quả thụ, Dương Khai xuống tay rất cẩn thận, thần thức vẫn bao phủ bên dưới, khống chế thánh nguyên tránh né vị trí rễ cây.

Đi xong một vòng, Dương Khai mới thả ra thần niệm, biến thành một cái lưới lớn, bao phủ trọn Kim Dương Quả thụ.

Sau đó, ánh sáng lóe lên, Kim Dương Quả thụ cao 3 trượng liền biến mất, bị Dương Khai thu vào không gian Hắc Thư, bố trí ở bên cạnh Thần Thụ, ở chỗ cũ chỉ còn để lại một cái hố sâu lớn.

Trong mắt cô gái lóe lên một tia kỳ dị, dù nói với tu vi cảnh giới như nàng cũng có thể thu một cây linh thụ vào trong nhẫn không gian, nhưng Dương Khai là Thánh Vương nhất tầng cảnh có thể làm nhẹ nhàng như không, thật là khiến người ta kinh ngạc.

Dù sao thu vào thứ khổng lồ như vậy, còn là vật sống, vẫn là một chút gánh nặng lên thần thức.

Thu xong Kim Dương Quả thụ, Dương Khai nhìn sang cô gái mỉm cười, đang chuẩn bị cáo biệt, mỗi người mỗi ngã, bỗng nhiên nhíu mày, ngón tay quét qua nhẫn, lấy ra la bàn truyền tin.

Vừa rồi thần thức của hắn vô tình quét qua nhẫn không gian, bỗng nhận ra la bàn truyền tới dao động tin tức, lập tức làm hắn chú ý.

La bàn truyền tin này là của Ngụy Cổ Xương cho hắn, khi vừa vào Lưu Viêm Sa Địa tầng thứ ba không lâu, Dương Khai phát hiện hai thi thể đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, lúc đó hắn thử liên lạc Ngụy Cổ Xương, nhưng vẫn không có hồi âm, không biết hắn cùng Đổng Huyên Nhi thế nào. Hiện giờ đã qua một tháng, trong la bàn bỗng có động tĩnh, làm hắn rất kinh ngạc.

Dương Khai còn chưa tra xét tin tức trong la bàn là gì, ngược lại cô gái bên cạnh khẽ ồ một tiếng, ngạc nhìn nhìn Dương Khai: - Cậu là đệ tử Ảnh Nguyệt Điện sao?

Dương Khai nhìn sang nàng, vẻ mặt khó hiểu: - Sao lại nói vậy?

Tuy rằng hắn vẫn luôn thân thiết với người Ảnh Nguyệt Điện, nhưng vẫn không tính là người Ảnh Nguyệt Điện, hiện giờ hắn chỉ lấy ra một cái la bàn truyền tin, cô gái này làm sao hiểu nhầm như thế?

Cô gái cười khẽ, chỉ vào la bàn nói trên tay Dương Khai, nói: - Bí bảo trên tay cậu là do Cách Lâm đại sư ở Ảnh Nguyệt Điện luyện chế, bên trên có dấu hiệu đặc biệt của ngài ấy. Tôi cũng có một món bí bảo do Cách Lâm đại sư luyện chế, cho nên rất rõ ràng. Mà người có loại la bàn truyền tin này, chảng lẽ không phải Ảnh Nguyệt Điện hay sao? Hơn nữa, chỉ có đệ tử trung tâm nhất Ảnh Nguyệt Điện mơi có được loại la bàn truyền tin này.

Không biết sao, hiểu lầm Dương Khai là đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, thái độ của cô gái này đối với hắn lại càng tốt hơn, trước đó còn chút xa lạ, nhưng hiện tại lại cực kỳ tự nhiên.

Dương Khai sững sờ một hồi, nhìn theo nàng chỉ, quả nhiên ở bên góc la bàn phát hiện dấu hiệu tam giác.

Cách Lâm đại sư, Dương Khai cũng có nghe qua, nghe nói hắn là luyện khí sư Hư cấp hạ phẩm duy nhất trong Ảnh Nguyệt Điện, là cả một trong đại sư không nhiều trên U Ám Tinh, xem ra dấu hiệu tam giác này là tương trưng của Cách Lâm đại sư.

Chuyện này rất bình thường, thường là luyện khí sư có danh tiếng đều sẽ có dấu hiệu riêng của mình, sau khi luyện chế ra bí bảo, sẽ đóng dấu hiệu này lên. Như vậy, chẳng những sẽ làm tăng giá trị của bí bảo, cũng làm chủ nhân sử dụng bí bảo này rất có vinh quang.

Chuyện như vậy thì luyện đan sư không làm được, không có luyện đan sư nào nhàm chán, luyện chế ra đan dược lại đóng dấu hiệu của mình lên đó. Đan dược mà, nuốt cái là mất, chẳng lẽ trước khi dùng còn phải để người ta xem?

Sức quan sát của cô gái này thật là cẩn thận, trước đó Dương Khai thật sự không chú ý tới dấu hiệu này.

Nghe vậy, Dương Khai gật đầu nói: - Đây là do Cách Lâm đại sư luyện chế, nhưng tôi không phải đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, là Ngụy Cổ Xương cho tôi.

- Ngụy sư huynh cho cậu?

Cô gái che miệng nhỏ, vẻ mặt giật mình, nàng làm sao không biết Ngụy Cổ Xương tâm cao khí ngạo, ngay cả các đệ tử hạch tâm Ảnh Nguyệt Điện, hắn cũng không coi vào đâu. Ngoại trừ Đổng Huyên Nhi ra, những người khác đều không lọt được vào mắt hắn, không ngờ Ngụy Cổ Xương lại đưa cho Dương Khai một cái la bàn truyền tin, điều này có ý nghĩa gì?

- Cô quen biết Ngụy huynh? Lần này đến lượt Dương Khai kinh ngạc, hắn không ngờ vô tình gặp cô gái này, lại cũng có liên quan tới Ngụy Cổ Xương.

- Ừ, quen, tôi rất quen với Huyên Nhi... Cô gái cười hì hì, bỗng nhiên nhớ tới, sắc mặt thay đổi, vội nói: - Có phải là Ngụy sư huynh truyền tin tới? Mau xem thử!

Người có thể truyền tin ở trong này, ngoài những đệ tử hạch tâm nhất Ảnh Nguyệt Điện, vậy không còn ai khác. Có khả năng lớn là Ngụy Cổ Xương tự truyền tin, mà hắn phải truyền tin cho người ngoài, liền có nghĩa là rơi vào nguy hiểm gì.

Trước nay Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi như hình với bóng, nếu như Ngụy Cổ Xương rơi vào trong nguy hiểm, vậy nhất định Đổng Huyên Nhi không thể thoát được. Vừa nghĩ tới đây, cô gái liền nóng lòng như lửa đốt, vội thúc giục Dương Khai.

Thấy cô gái vội vàng, làm Dương Khai rất ngạc nhinê, không biết cô nàng này có lai lịch gì, lại quen thân với Đổng Huyên Nhi. Thấy nàng nóng vội, giống như quan hệ không thường với Đổng Huyên Nhi.

Không chần chờ nữa, vội truyền thần niệm vào la bàn truyền tin, bắt đầu kiểm tra, cô gái thì càng thẳng, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm Dương Khai.

Một lát sau, Dương Khai cau mày, nhìn sang nàng: - Là Ngụy huynh truyền tin tới, nhưng mà xem ra Ngụy huynh gặp chút rắc rối.

- Xảy ra chuyện gì? Cô gái vội hỏi.

- Dường như bọn họ đi vào trong một cấm chế thượng cổ, tạm thời không ra được, hơn nữa chỉ có bọn họ truyền tin là tôi thu được, tôi truyền tin qua thì không có trả lời gì, thật kỳ quái. Dương Khai lắc đầu.

- Cấm chế thượng cổ?

Sắc mặt cô gái trắng nhợt. - Huyên Nhi muội muội có bị gì không?

- Tôi không biết. Dương Khai lắc đầu: - Chỉ có Ngụy huynh truyền tin, không có tin nhắn của người khác.

Nghe vậy, sắc mặt cô gái thả lỏng, không biết là tự mình an ủi hay sao, lẩm bẩm nói: - Huyên Nhi muội muội luôn ở cùng Ngụy sư huynh, cho nên mới chỉ có một mình Ngụy sư huynh truyền tin, có biết vị trí của bọn họ không?

Dương Khai lại lắc đầu: - Tạm thời không nghe Ngụy huynh nói, nhưng chờ một chút, nếu huynh ấy thật có ý cầu viện, khẳng định sẽ báo ra vị trí của mình. Hơn nữa nếu tôi có thể nhận được truyền tin, vậy khoảng cách sẽ không quá xa.

Nếu quá xa, sẽ không thể thu được truyền tin thần niệm của hắn.

- Được rồi! Cô gái khẽ gật đầu, dù biết Dương Khai có lý, nhưng đôi tay nhỏ mềm mại vẫn nắm chặc, lo lắng không yên nhìn la bàn truyền tin trên tay Dương Khai.

Dương Khai đã hoàn toàn xác định cô gái này quả thật có quan hệ thân thiết với Đổng Huyên Nhi, không thì tuyệt đối đã không nóng vội như thế. Trong lúc Dương Khai quan sát nàng, ánh mắt cô gái cũng vừa lúc nhìn sang, như phát hiện mình thất thố, không khỏi cười ngượng ngùng.

- Có rồi! Bỗng nhiên Dương Khai kinh hô, quả nhiên như hắn vừa đoán, Ngụy Cổ Xương quả thật báo ra vị trí của mình, cảm giác kỹ càng, Dương Khai nhìn lên hỏi cô gái: - Vị trí hiện tại của đoàn người Ngụy huynh, nằm ở chỗ cách quặng mỏ Cương Ngân 100 dặm hướng tây..... Quặng mỏ Cương Ngân rất lớn?

- Quặng mỏ Cương Ngân? Cô gái mừng rỡ: - Tôi biết ở chỗ nào, tôi đã tình cờ đi ngang qua đó.

- Dẫn đường! Dương Khai cũng là người quyết đoán, lập tức thu hồi la bàn truyền tin, ra hiệu với cô gái.

Cô gái gật đầu, vội thi triển thân pháp, chạy về một hướng, Dương Khai vội theo đằng sau.

Một đường yên lặng, không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, cũng không thấy bóng người. Chừng nửa ngày sau, đằng trước hai người đột ngột xuất hiện một khối khoáng thạch cao lớn trăm trượng, nó lẻ loi một mình đứng giữa vùng đất màu đỏ, giống ngọn núi nhỏ, tựa như xưa nay không ai hỏi thăm, khiến người ta cảm giác nơi này hoang vắng tiêu điều.

Lúc gặp khối khoáng thạch to lớn này, Dương Khai không khỏi cau mày.

Lúc trước nghe nói có quặng mỏ Cương Ngân, hắn còn nghĩ có nên lấy đi không. Quặng Cương Ngân là tài liệu luyện khí rất tốt, trong lúc luyện chế bí bảo bỏ thêm một chút, sẽ làm bí bảo trở nên vô cùng chắc chắn, trong lúc chiến đấu sẽ không bị đánh hỏng, cho nên có giá trị rất lớn. Một nắm cát quặng Cương Ngân, có thể thoải mái bán mấy chục ngàn thánh tinh, hơn nữa còn là thứ tốt có tiền mua không được.

Nhưng bây giờ thấy quặng mỏ Cương Ngân to lớn như vậy, Dương Khai liền tắt tiếng.

Thứ như thế, hắn không thể thu vào không gian Hắc Thư.

Nếu là khoáng thạch khác, có thể hắn còn có ý gõ xuống lấy một khối, nhưng nếu là quặng Cương Ngân thì thôi đi. Bản thân cái thứ này đã vô cùng chắc chắn, nhất định phải dùng thánh nguyên hòa tan, mới có thể chiết xuất ra cát Cương Ngân, cái này không phải chuyện một hai ngày.

Nếu như mang Thạch Khổi vào thì tốt rồi, đáng tiếc trước khi lên đường, Thạch Khổi bị Dương Viêm giữ lại, bây giờ có nghĩ cũng vô dụng. Dương Khai có chút luyến tiếc nhìn quặng mỏ Cương Ngân to lớn, liền thu hồi ánh mắt.

- Chính là nó. Cô gái dẫn đường chỉ phía trước hô lên.

Dương Khai gật đầu: - Ở phía tây, cách 100 dặm!

Vừa nói, vừa lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, xác định phương hướng, liền lên đường.
Advertisement
';
Advertisement