Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong lòng quyết định, Dương Khai không lập tức biểu lộ, mà lại toát ra vẻ chần chờ, vuốt cằm trầm tư hồi lâu. Trong khi Thẩm Thi Đào thầm lo lắng, sợ Dương Khai từ chối, cuối cùng hắn mới lên tiếng: - Đi xuống đầu tiên không thành vấn đề, nhưng nếu tìm được thứ tốt gì thì phân phối thế nào?

- Tiểu huynh đệ yên tâm, chúng ta không phải Chiến Thiên Minh, hành sự không bá đạo như vậy. Bên trong có bao nhiêu chỗ tốt, chúng ta phân phối theo đầu người. Cậu xem, ở đây có bảy người, đến lúc đó chúng ta chia mọi thứ làm bảy phần, mọi người cầm một phần. Thế nào?

Phương thức phân phối như vậy nhìn như người Càn Thiên Tông có lời, dù sao nhân số người ta đông hơn, đến lúc đó cầm đồ cũng nhiều hơn, nhưng kỳ thật rất công bằng!

Dù sao người ta có 5 Thánh Vương lưỡng tam tầng cảnh, nếu như đổi thành võ giả Chiến Thiên Minh, lúc này sẽ đánh đuổi hoặc giết Dương Khai Thường Khởi, nào có chuyện chia sẽ với bọn họ? Thẩm Thi Đào có thể đưa ra đề nghị như vậy, đã rất công bằng rồi.

Chỉ là không biết, nếu quả thật dám ra tay đuổi người, sẽ chỉ có bọn họ chịu thiệt mà thôi.

- Vậy nếu không chia đủ 7 phần thì sao? Dương Khai hỏi tới vấn đề nổi cộm.

- Vậy thì dễ thôi, nếu quả thật không đủ chia làm 7 phần, vậy lấy được thứ gì thì mọi người chia ra đấu giá, ai trả giá cao là được. Như vậy, có tiền sẽ có bảo bối, không có tiền thì chia thánh tinh, bình thường chúng tôi ra ngoài mạo hiểm đều làm như thế. Thẩm Thi Đào hiển nhiên không phải một hai lần trải qua tình huống như vậy, lập tức đưa phương án làm Dương Khai hài lòng.

Người ta có thành ý như thế, Dương Khai tự nhiên sẽ không nói gì nữa, liền gật đầu: - Được, cứ theo ý cô. Tôi đi đánh trận đầu. Tôi trẻ khỏe, không sợ nguy hiểm gì, đi trước cũng không sao, nhưng Thường cung phụng tuổi tác đã cao...

- Tôi sẽ đi sau cuối, lão tiên sinh cứ đi trước mặt thiếp thân được chứ? Thẩm Thi Đào cười khẽ, nàng biết Dương Khai lo lắng chuyện gì, liền chủ động gánh vác nguy hiểm nhất định.

- Được. Dương Khai gật đầu hài lòng, không thể không nói, mỹ phụ Thẩm Thi Đào này quả thật có thủ đoạn xử lý, nàng luôn có thể cân nhắc nguy hiểm cùng băn khoăn của người khác, cũng suy nghĩ thay cho họ, khó trách bốn nam nữ kia luôn tuân theo lời nàng.

Điều này làm Dương Khai không khỏi có chút hảo cảm, hiện tại người như vậy thật là không nhiều.

Có lẽ Thẩm Thi Đào nên có danh tiếng không thấp trong Càn Thiên Tông, chỉ sợ là hạng nhân vật như đệ tử hạch tâm.

Thương lượng xong, Dương Khai không lãng phí thời gian, một người một ngựa nhảy thẳng vào trong hang.

Điều này làm Thẩm Thi Đào vốn còn muốn dặn dò Dương Khai mấy câu không khỏi ngây người, đợi nàng muốn gọi, Dương Khai đã biến mất.

- Thế này... Năm người Càn Thiên Tông nhìn nhau, sắc mặt cổ quái.

Hiện tại bọn họ càng thêm xác định Dương Khai là người mang đại số mệnh, người này hành sự bộp chộp, nhiệt huyết xung động, nhảy vào trong hang động lại không biết lấy bí bảo ra phòng hộ. Dù cho không cần bí bảo, tối thiểu cũng phải thúc đẩy thánh nguyên bảo hộ toàn thân chứ?

Nhưng hắn lại trực tiếp nhảy xuống như vậy.

Nếu không phải người mang đại số mệnh, bằng cách làm như hắn, trên đường đi chỉ sợ đã chết vô số lần, lý nào còn sống sót được?

- Khụ, chúng ta cũng đi thôi. Thường Khởi thấy năm người thất thần không động đậy, lão không khỏi lên tiếng nhắc nhở, nếu đợi lát nữa Dương Khai gặp nguy hiểm gì, bọn họ cứ đứng yên ở đây thì không hay.

- Đi thôi... Thẩm Thi Đào bất đắc dĩ gật đầu, bốn nam nữ Càn Thiên Tông cũng vận chuyển thánh nguyên, trước sau nhảy vào trong hang. Chờ bọn họ nhảy vào, Thường Khởi mới theo sau, Thẩm Thi Đào quả nhiên đi ở cuối cùng.

Hang động rất sâu, Dương Khai nhảy vào, vẫn luôn trượt xuống dưới. Hang động này hẳn là tự nhiên hình thành, vách hang bóng loáng, căn bản không có gì khó khăn, thuận lợi trượt xuống mặt dưới.

Mặc dù Dương Khai không có vận dụng bí bảo phòng ngự, cũng không thúc đẩy thánh nguyên bảo vệ, nhưng thần niệm của hắn luôn cảnh giác bên dưới. Nếu thật có nguy hiểm ập tới, hắn sẽ lập tức có phòng ngự.

Ngoài dự liệu của hắn, bên trong hang lại không có khí tức nguy hiểm gì, trượt xuống chừng nửa nén nhang, Dương Khai ước chừng đã đi sâu xuống 300-400 trượng, nhưng vẫn bình yên.

Bỗng nhiên, một cỗ năng lượng cực kỳ tinh khiết trào lên trên, Dương Khai không khỏi chấn động tinh thần, toát ra thần sắc không thể tưởng tượng.

Năng lượng này còn nồng đậm tinh khiết hơn cả Linh dịch trong động thạch nhũ, có thể sinh ra khí tức nồng nặc như vậy, rõ ràng là có thứ tốt bên dưới.

Lại trượt xuống trăm trượng, Dương Khai mới đạp lên đất bằng, thân mình lung lay, tránh ra khỏi chỗ cũ, nhường chỗ cho người tới sau, mở nhẫn không gian lấy ra đá chiếu sáng.

Ánh sáng nhu hòa tỏa ra, Dương Khai mới nhìn rõ vị trí chỗ này. Nơi này là hang động trong lòng đất, có con sông ngầm chạy qua ở gần đó, nước trong thấy đáy.

Diện tích hang động không lớn, chu vi chừng mấy chục trượng, ở xung quanh là những hang nối liền bốn phương, đi đến đâu không biết.

Mà bên trong mỗi đường hầm, đều toát ra linh khí thiên địa cực kỳ nồng nặc.

Dương Khai nhìn xung quanh, lúc nhìn đến một cái hang, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Ở cửa hang này, hắn phát hiện một tia dấu vết, hình dáng giống như con rắn nhỏ linh vật thiên địa đang đuổi theo lúc trước. Tuy rằng khí tức rất nhạt, hơn nữa nhanh chóng tiêu tán, nhưng tuyệt đối là dấu vết của nó để lại.

Nó thật sự trốn xuống chỗ này.

Dương Khai không vội đi tìm, mà đứng đó chờ đợi.

Một lát sau năm người Càn Thiên Tông cùng Thường Khởi trước sau đến đây, phát hiện hang động quỷ dị cùng linh khí nồng nặc, đều mừng rỡ không thôi, toát ra thần sắc kích động.

- Thẩm sư tỷ, nơi này là chỗ nào, bên trong có thứ gì tốt không? Trong đội ngũ, một nữ võ giả không nhịn được mừng rỡ, vội hỏi Thẩm Thi Đào.

- Tỷ nào biết, vị tiểu huynh đệ xuống rước một bước, có phát hiện chỗ nào đặc biệt? Thẩm Thi Đào nhìn về phía Dương Khai.

- Không có. Dương Khai lắc đầu. - Sau khi tôi xuống, vẫn ở đây chờ mọi người.

Thường Khởi cau mày, như nhớ ra điều gì, thần sắc khẽ động.

Thẩm Thi Đào chú ý tới, không khỏi chuyển mắt nhìn sang, hỏi:

- Có phải lão tiên sinh phát hiện điều gì, nếu có phát hiện, xin chỉ giáo đôi điều.

Thường Khởi cười ha ha: - Cô nương quá lời, chỉ giáo thì không dám, nhưng nếu lão hủ không nhìn nhầm, nơi này hẳn là một chỗ quặng mỏ!

- Quặng mỏ? Mấy người Thẩm Thi Đào kinh ngạc.

- Quặng mỏ thánh tinh! Thường Khởi trầm thấp nói ra những từ làm bốn người kinh hồn, lại bổ sung thêm: - Hơn nữa còn là mỏ giàu!

- Thật sự là quặng mỏ thánh tinh? Trong mắt Thẩm Thi Đào toát ra mừng rỡ nồng đậm, bốn năm nữ khác cũng không khá hơn, mỗi người đều kích động không thôi.

- Lão hủ không dám cam đoan, nhưng chắc chắn tám phần. Thường Khởi cười khẽ. - Bởi vì năm đó lão hủ từng đi thu thập thánh tinh trong quặng mỏ thánh tinh của Ảnh Nguyệt Điện, cho nên cũng quen chỗ thế này. Về phần có đúng hay không, điều tra xem thử là biết.

Mọi người nghĩ lại cũng phải, liền quyết định đi điều tra, trong hang có không ít đường hầm, Dương Khai vẫn đi trước tiên, cố ý chọn một hang không nổi bật gì.

Đi sâu vào không tới 30 trượng, Dương Khai liền dừng bước, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đằng trước. Cho dù hắn từng trải sóng gió, gia tài trăm triệu thánh tinh, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Trước mắt là một khối quạng thánh tinh rất lớn, hoàn chỉnh, thánh tinh này còn chưa bị cắt ra, lớn cỡ mấy gian phòng, chắn ngang đường đi. Nhìn hàm lượng cùng tạp chất ẩn chứa trong đó, cộng với dao động linh khí truyền ra, suy đoán nó tuyệt đối là thánh tinh thượng phẩm!

Mà ở sâu bên trong, còn không biết bao nhiêu thánh tinh khổng lồ như vậy.

Sau lưng Dương Khai truyền đến những tiếng nuốt nước miếng, ùng ục không ngừng.

Trên U Ám Tinh, quặng mỏ thánh tinh ít ỏi, đừng nhìn các đại thế lực đại tông môn hết sức rộng rãi trên hội đấu giá Tụ Bảo Lâu, đó là bởi bọn họ tích lũy nhiều năm, nội tình xa xỉ. Hơn nữa lúc đó Lưu Viêm Sa Địa sắp mở ra, mọi người đều không quan tâm tiêu xài thánh tinh, mua sắm đồ phòng thân cho đệ tử tông môn, để bọn họ dốc sức tìm kiếm thứ tốt trong Lưu Viêm Sa Địa.

Đây là một loại đầu tư, chỉ cần các đệ tử này phát huy ra tác dung của vật mua được, tùy tiện lấy thứ tốt trong Lưu Viêm Sa Địa, đều có thể bù đắp tổn thất thánh tinh.

Nhưng bọn họ có hào phóng, vẫn không che giấu được hiện tượng mỏ khoáng thánh tinh ít ỏi trên hành tinh tu luyện này.

Càn Thiên Tông coi như đại tông môn, không kém gì Ảnh Nguyệt Điện, Thẩm Thi Đào từng nghe nói, trong tông môn nắm giữ mười mấy mỏ quặng lớn nhỏ. Trong đó chỉ có 2 cái quặng mỏ thánh tinh thượng phẩm, còn lại là mỏ trung phẩm hạ phẩm.

Hơn nữa, không có chỗ nào là mỏ giàu, sản lượng thánh tinh lượng khai thác được thua xa tiêu chuẩn mỏ giàu.

Mỏ giàu có nghĩa là gì? Mỏ giàu chính là quặng mỏ thánh tinh trước mắt, tùy ý có thể thấy được quặng thánh tinh, đó là mỏ giàu!

Cho nên vừa thấy thánh tinh thượng phẩm nằm lộ ra không khí, Thẩm Thi Đào cũng khó nén được tâm tình kích động.

Quặng mỏ như vậy mà khai thác hết, tuyệt đối có thể khiến tiền tài của Càn Thiên Tông tăng lên một tầng.

Bên trong Lưu Viêm Sa Địa lại che giấu một cái quặng mỏ khiến người ta đỏ mắt như vậy, sao những người đến đây trước kia chưa bao giờ phát hiện?

- Như vậy thì không cần phân chia nữa chứ? Bỗng nhiên Dương Khai xoay người, khi không lại hỏi một câu, kéo tâm thần rung động của Thẩm Thi Đào trở về.

- Không cần không cần, dù không thăm dò những đường đi khác, nhưng hẳn là đều giống thế này. Mọi người tự mình khai thác đi, khai thác được bao nhiêu đều là của mình. Thẩm Thi Đào vội xua tay.

Lưu Viêm Sa Địa mở ra đến bây giờ, mới qua 1 tháng mà thôi, còn 5 tháng nữa mới đến thời hạn cuối cùng. Thời gian dài như vậy, nếu vẫn ở chỗ này mà khai thác thánh tinh...
Advertisement
';
Advertisement