Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngụy Cổ Xương thật ra là người rất khéo nói, sau khi dần dần quen với Dương Khai, chủ đề nói chuyện của hai người cũng nhiều hơn, từ phân bố của các thế lực lớn U Ám Tinh đến các thanh niên ưu tú danh tiếng lan xa, Ngụy Cổ Xương đều nói đâu ra đấy, khiến Dương Khai thu được không ít ích lợi.

Hắn cũng khéo léo chuyển chủ đề câu chuyện ra thế giới bên ngoài, nhưng mỗi khi nói đến, Dương Khai đều không muốn mở rộng đề tài hơn.

Sau hai ba lần, Ngụy Cổ Xương cũng thức thời không nhắc lại nữa.

Hắn cho rằng Dương Khai không muốn nói nhiều về thế giới đặc sắc bên ngoài, kì thực là bởi vì Dương Khai không có quá nhiều hiểu biết với thế giới bên ngoài. Từ khi hắn vào trong Tinh Vực, cũng đi qua Thủy Nguyệt Tinh cùng Vũ Bộc Tinh, về cơ bản giao thiệp cũng chỉ là người của Hằng La Thương Hội, đối với phân bố thế lực của cả Tinh Vực, con người và địa thế các nơi đều không biết, làm sao có thể cùng Ngụy Cổ Xương nói nhiều?

Tính tình Đổng Huyên Nhi khá điềm tĩnh, đại đa số thời gian nàng đều trầm tư một mình, thỉnh thoảng lộ ra sắc thái của một người con gái hạnh phúc, dường như chỉ cần được Ngụy Cổ Xương bao bọc trong lòng,có đi nơi nào cũng không sao cả.

Một ngày sau, Dương Khai cảm nhận rõ nhiệt độ trong không khí trở nên nóng bức. Những nơi đã đi qua cũng dần trở nên cằn cỗi, cả vùng đất biến thành một màu nâu đỏ của đất cát, càng bay về trước, tình trạng như thế càng trở nên nghiêm trọng.

Lưu Viêm Sa Địa bao trùm trên U Ám Tinh, nhiệt độ cao kia đã sớm ảnh hưởng đến môi trường xung quanh.

Cứ cách một lúc, Dương Khai lại bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía xa, tất cả những gì thu vào tầm mắt chỉ là một mảnh màu đỏ bừng bừng, nơi xa xôi kia, dường như trời cũng đều là sắc đỏ, sức nóng từ nơi đó tỏa ra, khiến tầm mắt cũng trở nên vặn vẹo.

- Chỗ kia chính là vùng biên của Lưu Viêm Sa Địa. Ngụy Cổ Xương chỉ vào khu vực tấm màn năng lượng đỏ sậm kia, trên mặt cũng lộ vẻ trầm ngâm: - Xem ra còn chút thời gian, Lưu Viêm Sa Địa còn phải cần mấy ngày nữa mới có thể vào.

- Có phương pháp phân biệt gì sao? Dương Khai hỏi một tiếng.

- Chuyển biến màu sắc của tấm màn năng lượng chính là dấu hiệu báo trước tốt nhất. Khi nó chuyển thành màu đỏ nhạt chúng ta mới có thể đi qua những tấm cửa kia. Bây giờ đi vào, người nào cũng phải chết! Ngụy Cổ Xương khẽ hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ e sợ.

Lại bay về phía trước khá lâu, một nhóm ba ngươi cuối cùng đã tới vòng ngoài 50 dặm của Lưu Viêm Sa Địa, lúc này ở đây đã tụ tập ít nhất hơn 500 người. Những người này chia thành từng nhóm lớn nhỏ. Từng người tìm kiếm những vị trí khác nhau ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức. Xem ra đều đã tới trước một bước, chờ những võ giả khác mở ra Lưu Viêm Sa Địa. Khi nhóm ba người Dương Khai đến, những người kia đều nhìn về phía bên này.

Những người này đều là Thánh Vương Cảnh, chỉ có một vài Phản Hư Cảnh trong đó, chẳng qua là trưởng bối dẫn đoàn mà thôi.

Mà ở vị trí phía trước, còn có một nhóm cường giả Phản Hư Cảnh phân tán ở các nơi vùng biên Lưu Viêm Sa Địa, đang ở đó trầm ngâm quan sát biến đổi của Lưu Viêm Sa Địa

Nhóm người này, mới là nhóm người mạnh nhất của U Ám Tinh, toàn bộ đều là có cảnh giới Phản Hư tam tầng cảnh, rất nhiều người trong bọn họ, đã ở đây quan sát vài tháng rồi, thậm chí nửa năm. Mục đích là để truyền tin tức mới nhất từ Lưu Viêm Sa Đia cho mọi người trong tông môn, để tông môn sớm chuẩn bị.

Ảnh Nguyệt Điện cách chỗ này khá xa, đến đây đương nhiên cũng đã muộn, sau khi ba người hạ xuống, liền tìm một vị trí ngẫu nhiên không có người.

Ngụy Cổ Xương nhìn ra xa nói: - Dương huynh ở đây chờ ta một chút. Ta đưa sư muội đi tìm sư thúc đang ở đây, chào hỏi bọn họ một tiếng, tránh bọn họ nói chúng tôi không lễ phép, chu đáo.

- Ngụy huynh không cần phải lo cho ta, huynh cứ lo việc của mình đi. Dương Khai nhẹ gật đầu.

Ngụy Cổ Xương lúc này mới cùng Đổng Huyên Nhi sử dụng Tinh Thoa, bay về đến một hướng khác, một lát sau thì không thấy bóng dáng nữa.

Dương Khai không để ý bọn họ, mà xem xét bốn xung quanh, các võ giả đến đây đều kết thành đội, một đội ít nhất cũng có hơn 20 người, đại đa số như Ảnh Nguyệt Điện, khoảng 50 người tụ lại một chỗ.

Bọn họ đều nhìn Dương Khai đầy tò mò, trong mắt không ít người đều có vè khinh bỉ, khinh thường.

Tu vi cảnh giới của Dương Khai quá thấp, hơn nữa lại đi cùng Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi, rất dễ dàng khiến người khác hiểu lầm là ba người xuất thân từ tiểu gia tộc gì đó, chỉ có những tiểu gia tộc như thế mới có hai ba người đi vào Lưu Viêm Sa Điện.

Dương Khai ngồi xuống chưa được bao lâu, liền có một nhóm hai người đi tới, đứng trước mặt hắn nhìn từ trên xuống.

Dương Khai thấy rõ hai người là từ một đội có khoảng 30 người đi ra, có thể có một đội 30 người đi vào Lưu Viêm Sa Điện, thế lực này tuy rằng không so được với Ảnh Nguyệt Điện, nhưng chắc cũng không phải thế lực nhỏ.

Hơn nữa không đơn giản chỉ là bọn họ, trong những nhóm lớn nhỏ kia đã có rất nhiều người đứng lên, muốn đến chỗ mình. Nhưng là tốc độ hai người này nhanh hơn khiến bọn họ đành tàm thời bỏ qua, đứng tại chỗ âm thầm quan sát bên này.

- Bọn họ đến tìm mình làm gì? Dương Khai trong lòng không hiểu.

Hai người tuổi không lớn lắm, ước chừng 30, 40 tuổi, một người là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, một người là võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh, thoạt nhìn cũng không phải là hạng người gian ác gì. Chỉ có điều, trên đầu tên Thánh Vương tam tầng cảnh có vết sẹo bằng bàn tay đỏ thắm khiến hắn nhìn có chút dữ tợn.

- Bằng hữu. Người đàn ông trên mặt có sẹo kia lên tiếng chào hỏi một câu. - Ngươi cũng là muốn vào Lưu Viêm Sa Địa sao?

Lời hắn hỏi mặc dù không có vấn đề gì, nhưng Dương Khai rõ ràng nghe thấy trong giọng nói của hắn có chút nghi ngờ và khinh thường.

Nhưng ngược lại người đàn ông sau lưng hắn ánh mắt rực lửa nhìn Dương Khai, dường như trên mình Dương Khai có thứ gì hắn ta muốn.

Dương Khai vốn không muốn đếm xỉa hai người này, nhưng lần này nói như thế nào cũng là theo chân Ảnh Nguyệt Điện đến đây, nếu xảy ra xung đột gì, làm không tốt sẽ khiến Tiền Thông khó xử, nghĩ một lát liền kiềm chế bản thân lại gật đầu nói: - Đúng vậy.

Người đàn ông kia toét miệng cười: - Thực lực của ngươi không cao, vào bên trong rất nguy hiểm.

- Đó là chuyện của ta. Dương Khai có chút mơ hồ đoán được bọn họ muốn làm gì. Trước đó Tiền Thông nói số người đi vào Lưu Viêm Sa Địa có thể thay đổi, hai người này e rằng là chính là nhắm vào danh ngạch của mình.

Những người khác đứng dậy muốn đến đây, có lẽ cũng có cùng mục đích này, chỉ là nam nhân có vết sẹo này nhanh chân đến trước.

Quả nhiên, nam nhân có vết sẹo kia lắc đầu nói: - Ta nói lời này cũng vì tốt cho ngươi, ngươi xem xem, các ngươi chỉ có 3 người. Một nam một nữa kia dường như rất tâm đầu hợp ý, đến bên trong chăc cũng không đoái hoài đến ngươi. Người đi chuyến này thực sự là mười phần chết chín.

Hắn vừa bắn tiếng đe dọa, vừa lộ ra biểu hiện vô cùng khoa trương, dường như thực sự lo lắng cho sự an toàn của Dương Khai. Thấy Dương Khai biểu hiện lạnh nhạt, không chút sợ hãi, không khỏi cảm thấy có chút vô vị buồn tẻ, lên tiếng nói: - Ta muốn làm một vụ mua bán, bằng hữu có muốn hay không?

- Không có hứng thú. Dương Khai quả quyết cự tuyệt, đã biết bọn họ muốn làm gì, Dương Khai đương nhiên không muốn cùng bọn họ nhiều lời.

- Đừng sớm vội vàng cự tuyệt. Nam nhân mặt sẹo cười thầm, ngồi xổm người xuống nhỏ giọng nói: - Bằng hữu, ngươi xem nếu ngươi mạo hiểm sinh mạng đi vào Lưu Viêm Sa Địa, làm không tốt thì ra không được, ngươi vào trong, không phải là muốn tìm chỗ tốt có đúng không? Ta có một cách, lại có thể cho ngươi tìm được chỗ tốt, cũng không khiến ngươi nguy hiểm đến tính mạng.

Nói đến đây, lấy từ trong nhẫn không gian của mình một bí bảo ra, đưa cho Dương Khai: - Đây là một bí bảo Thánh Vương hạ phẩm, chất lượng không tệ, tặng cho bằng hữu. Tin rằng sau khi ngươi luyện hóa nó, thực lực chắc chắn sẽ tăng cao rất nhiều. Dĩ nhiên ta cũng không phải tặng không, ta chỉ là muốn lệnh bài thông hành trên người ngươi.

- Lệnh bài thông hành gì? Dương Khai ngạc nhiên.

- Chính là bằng chứng đi vào Lưu Viêm Sa Điện, đừng giả vờ ngốc! Tên võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh dùng ánh mắt rực lửa nhìn Dương Khai chằm chằm khẽ nạt.

- Lại còn có thứ này? Dương Khai nhíu nhíu mày, hắn thật là không nghe Ngụy Cổ Xương nhắc tới, hơn nữa Tiền Thông cũng chưa cho hắn cái bằng chứng gì đó.

Thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của Dương Khai, nam nhân có vết sẹo kia cho là hắn giả vờ ngây ngốc, không khỏi cười lạnh một tiếng: - Bằng hữu, đừng có mà không biết xấu hổ. Sư đệ ta chỉ muốn cùng chúng ta vào Lưu Viêm Sa Địa, nhưng tiếc là số người của Thanh Tước Môn bọn ta không đủ, giờ này chọn ngươi là cho ngươi thể diện. Hơn nữa, ta cũng không phải là muốn không lệnh bài thông hành của ngươi, không phải đã đưa cho ngươi một bí bảo rồi sao?

- Một bí bảo cấp Thánh Vương hạ phẩm thì nghĩ có thể mua được thẻ thông hành của ta sao? Dương Khai không ngừng cười lạnh:

- Đừng nói ta không có thẻ thông hành gì đó, cho dù là có cũng sẽ không bán cho ngươi.

- Bằng hữu đây là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Ngươi có thể cho ta xem nhẫn không gian của ngươi không? Sắc mặt tên mặt sẹo cũng sa sầm xuống.

- Muốn xem nhẫn không gian của ta? Ngươi có tư cách này sao? Dương Khai thần sắc lạnh lùng.

Nhẫn không gian của mỗi một võ giả đều là thứ riêng tư, trong tình huống bình thường người khác không thể đưa ra yêu cầu như vậy, lời nói của tên mặt sẹo khiến Dương Khai giận dữ, đây không khác gì trực tiếp hạ nhục người khác.

- Sư huynh chớ nhiều lời với hắn, cướp luôn là được rồi, hắn cũng chẳng dám nói gì. Tên võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh kia dường như rất muốn vào Lưu Viêm Sa Địa, không kiềm được hướng về tên mặt sẹo lên tiếng thúc giục.

Thấy tên mặt sẹo có chút chần chừ, hắn đưa cánh tay hướng về phía Dương Khai cướp lấy nhẫn không gian của Dương Khai.

Kiễn nhẫn của Dương Khai sớm đã đến cực hạn, hai người này luôn ở trước mặt mình ra oai, dáng vẻ không mua được thì cướp đoạt bằng được, thực khiến người khác cảm thấy ghê tởm. Thấy tên võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh kia chộp tới, Dương Khai không những không né tránh, ngược lại còn đưa tay chụp lấy tay hắn.

Đường đường là một Thánh Vương nhất tầng cảnh, làm sao có thể tránh được công kích của Dương Khai. Không kịp đề phòng, hắn đã phát hiện tay mình bị đối phương nắm lấy.

Đang lúc vẫn còn kinh ngạc, một loạt âm thanh răng rắc vang lên, hắn hoảng sợ nhìn tay mình, phát hiện tay của hắn không ngờ bị đối phương vặn thành bánh quai chèo, cảm giác vô cùng đau đớn bây giờ mới truyền đến, từ trong miệng phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, trong phút chốc trên trán đã đổ ra những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.

- Ngươi dám! Tên mặt sẹo cho tới bây giờ mới kịp phản ứng, thấy sư đệ của mình không ngờ thua thiệt nhiều như vậy, toàn thân phát động hết thánh nguyên, đánh một quyền vào mặt Dương Khai.

Nắm đấm kia lực lượng hùng hồn, tấn công vào chỗ hiểm của Dương Khai, rõ ràng là muốn giết người mà.

Dương Khai kéo sư đệ kia về phía trước mình.

Tên mặt sẹo thu quyền không kịp, trong chớp mắt sắc mặt hoàn toàn biến đổi, vội vàng chỉ có thể thu về một nửa lực.

Một tiếng huỵch vang lên nặng nề, sư đệ kia mặt trắng bệch, thân mình cong lên, ngã xuống đất không ngừng co quắp.
Advertisement
';
Advertisement