Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tuy rằng mọi người đều thầm khinh bỉ Tiền Thông, nhưng lại vẫn hâm mộ. Ai bảo Tiền Thông hắn chờ được cơ hội tốt để phát tài, hội đấu giá Tụ Bảo Lâu cứ cách hai ba năm sẽ cử hành một lần, đều đã cử hành trên địa bàn các thế lực lớn, nhưng có thể biến cuộc hội họp này thành cơ hội kiếm tiền, cũng cần có cơ hội và ánh mắt.

Cũng không có người nói giúp Khương Hoài An, trước không nói Tiền Thông nói có lý, trên hội đấu giá này, tự nhiên là muốn mọi người đấu giá mới trở nên náo nhiệt. Hơn nữa giữa Ảnh Nguyệt Điện và Hải Điện vốn có chút ân oán, cho nên Tiền Thông mới nhắm vào Khương Hoài An như thế. Đây là chuyện giữa hai phe thế lực, các thế lực bên ngoài sẽ không tùy ý nhúng tay, cuốn vào vũng nước đục này.

- Muội biết rồi. Bỗng nhiên Vũ Y nhỏ giọng hô lên.

- Biết cái gì? Dương Khai nhìn sang hỏi.

- Muội biết vì sao Khương Hoài An lại muốn trả giá cao như vậy để mua một viên Ngưng Hư đan. Vũ Y mím môi cười. - Hắn là tam điện chủ Hải Điện, nghe nói có con trai là Khương Trí Nhân được sủng ái cực kỳ. Đáng tiếc Khương Trí Nhân tư chất bình thường, những năm qua Khương Hoài An dùng vô số thiên tài địa bảo, mạnh mẽ đẩy tu vi của hắn lên tới Thánh Vương tam tầng cảnh. Đáng tiếc Thánh Vương tam tầng cảnh chính là giới hạn của Khương Trí Nhân, nếu như không có Ngưng Hư đan, cả đời hắn cũng không thể đột phá được Phản Hư Cảnh. Trước kia có nghe Khương Hoài An luôn tìm mua Ngưng Hư đan khắp nơi, cũng thu thập vài phần nguyên liệu luyện chế Ngưng Hư đan, mời các đại sư luyện đan ra tay, nhưng không có lần nào thành công.

- Cho nên hắn mới bắt buộc phải có viên Ngưng Hư đan này? Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, thầm nhủ khó trách Tiền Thông lại không cố kỵ đẩy giá lên cao như thế, thì ra nắm đúng thóp của Khương Hoài An, không sợ người ta không mua mà.

- Hẳn là vậy, vị tam điện chủ Hải Điện kia chịu đẩy giá lên cao như thế, nhất định là muốn mua về cho Khương Trí Nhân dùng.

- Tuy nhiên phàm là thấy được thì nên thu về, người ta không phải kẻ ngốc, ta đoán nếu Tiền trưởng lão còn cố ý nâng giá, nói không chừng sẽ dính viên Ngưng Hư đan ở trong tay mình. Dương Khai có chút lo lắng, tự nhiên hắn không muốn Tiền Thông chịu thiệt trên tay mình.

Vũ Y cười nói: - Sợ cái gì, huynh không nghe Tiền trưởng lão vừa nói nhặt được mấy chục triệu thánh tinh hay sao? Lời này dù không phải thật, nhưng Tiền trưởng lão thật sự có tiền mà. Đúng rồi, vừa nãy ngài ấy cho huynh bao nhiêu?

- Huynh không biết. Dương Khai thế mới nhớ mình còn cầm một cái nhẫn không gian trên tay, vừa rồi Tiền Thông đem nhẫn tới liền vội rời đi, Ngưng Hư đan lập tức bắt đầu đấu giá, Dương Khai bị tiếng hô giá liên tiếp thu hút chú ý, thật đúng là chưa kịp kiểm tra.

Thần thức vừa quét qua nhẫn không gian, sắc mặt của Dương Khai liền cứng lại.

- Bao nhiêu? Vũ Y thấy sắc mặt hắn không đúng, cũng căng thẳng hỏi. Không biết sao, trái tim nhỏ đập thình thịch, thậm chí cả Dương Viêm cũng rướn cổ chờ Dương Khai trả lời.

Dương Khai hít sâu một hơi, đưa nhẫn không gian cho các nàng: - Tự xem đi.

Vũ Y khó hiểu nhận lấy, đợi cho thần thức tra xét rõ số lượng thánh tinh trong nhẫn không gian này, không khỏi kinh hô, che miệng nhỏ, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Dương Viêm thấy thế, giật lấy nhẫn không gian, vừa tra xét, biểu hiện cũng không khá hơn Vũ Y bao nhiêu.

3 triệu thánh tinh thượng phẩm, Tiền Thông đưa nhẫn không gian có chứa tận 3 triệu thánh tinh thượng phẩm! Con số khủng khiếp này làm cho Vũ Y cùng Dương Viêm kích động muốn điên, ngay cả Dương Khai cũng ngây người tại chỗ.

Vốn hắn tưởng Tiền Thông chỉ muốn tỏ vẻ với mình, tặng hai ba trăm ngàn thánh tinh thượng phẩm là đủ rồi, nào ngờ lại hơn gấp 10 lần? Khó trách Tiền Thông nói chỉ cần không mua thứ quá đắt, thánh tinh này đủ cho mình tiêu xài.

3 triệu đó, vậy thì mua được bao nhiêu là đồ.

- Xem ra, Tiền trưởng lão thật sự nhặt được mấy chục triệu thánh tinh, không phải là nói khoác. Sắc mặt Dương Khai quái dị, hắn biết thánh tinh này là tiền lộ phí qua đường mà Tiền Thông đã thu, nhưng không ngờ Tiền Thông có quyết đoán như thế, thu mấy chục triệu tiền lộ phí. 3 triệu này có thể chỉ là một phần mười hoặc ít hơn.

Vũ Y rụt rè nhìn hai nữ đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, thế mới kề vào nói nhỏ bên tai Dương Khai: - Vô sự xum xoe... Huynh cẩn thận một chút.

Dương Khai hừ một tiếng: - Sợ cái gì, huynh cũng có công lao vì phí qua đường đó, nếu không có huynh, Tiền trưởng lão làm sao thu được nhiều thánh tinh như vậy. Chúng ta yên tâm thoải mái cầm 3 triệu này, không cần để ý.

- Vậy thì được rồi. Vũ Y vẫn còn có chút lo lắng.

Trong khi mấy người nói chuyện, Tiền Thông và Khương Hoài An đã châm chọc trào phúng nhau một hồi lâu, thấy bọn họ vẫn còn có vẻ muốn cãi tiếp, đang uống trà trong phòng Giáp số 1, Nhan Bùi liền không hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói: - Hai người các ngươi xong chưa, mọi người đều đang chờ hội đấu giá tiếp tục. Nếu như thật không vừa mắt đối phương, bây giờ ra ngoài đánh một trận, cứ đấu nước miếng thì tính là cái gì, đừng cản trở Tụ Bảo Lâu ta kinh doanh!

Đại quản sự Tụ Bảo Lâu lên tiếng, cuối cùng Tiền Thông và Khương Hoài An liền im xuống, không nể mặt ai cũng phải nể mặt Tụ Bảo Lâu, bằng không sau này không thể tham dự hội đấu giá, sẽ tổn thất rất lớn. Rất nhiều vật phẩm quý giá trên U Ám Tinh đều là do Tụ Bảo Lâu đưa ra đấu giá.

Tiền Thông cười hắc hắc nói: - Lão phu chỉ là không ưa kẻ nhỏ mọn như thế, thôi vậy, ai muốn thì lấy đi. Ừm, cô nương, vừa rồi đấu giá Ngưng Hư đan tới đâu?

Mỹ phụ Đấu giá sư hé môi cười: - Tiền trưởng lão, Khương điện chủ đã ra giá 900 ngàn.

- 900 ngàn, thật là giá cao, chậc chậc... Đủ mua 3 viên Ngưng Hư đan rồi.

Tiền Thông vừa dứt lời, trong phòng của Khương Hoài An rõ ràng truyền ra tiếng ghế bị bóp vỡ. Vị tam điện chủ Hải Điện này rõ ràng hận không thể rút gân lột da Tiền Thông, giá này là bởi vì Tiền Thông đẩy lên, bây giờ hắn còn châm chọc, nhìn kiểu này không khiến Khương Hoài An tức chết thì thề không bỏ qua.

Tiền Thông lại cao giọng hô: - 1 triệu!

Toàn trường lại ồ lên, hội đấu giá tiến hành 3 canh giờ, cuối cùng xuất hiện vật đấu giá đạt tới giá trị 1 triệu. Tuy rằng mọi người đều hiểu giá này cao hơn giá thị trường cỡ nào, nhưng nơi này là hội đấu giá, có người tranh giành, tự nhiên giá phải cao.

Trong căn phòng Giáp số 10 của Hải Điện lại truyền ra tiếng thứ gì vỡ vụn.

Tiền Thông cười nói: - Khương Hoài An, đừng nói lão phu không chiếu cố ngươi, hai ta quen biết nhiều năm, bây giờ lại đấu đá vì một viên Ngưng Hư đan, làm người ngoài chê cười thì không ổn. Đây là lần tăng giá cuối cùng của lão phu, nếu ngươi có thể ra giá cao hơn, lão phu nhường viên Ngưng Hư đan này cho ngươi thì có sao?

- 1 triệu 10 ngàn! Coi như biết Tiền Thông đang nói châm chọc, Khương Hoài An vẫn phải tăng giá.

Đấu giá đến lúc này, đã không đơn giản là vấn đề Ngưng Hư đan nữa, còn là chuyện thể diện. Hơn nữa, hắn thật tốn bao công sức vì một viên Ngưng Hư đan, chỉ riêng những năm qua sưu tầm dược liệu bị luyện hỏng cũng đã có giá trị cả triệu thánh tinh, hiện tại có một viên bày ra trước mặt, đương nhiên là hắn muốn cướp lấy.

Khiến cho Khương Hoài An mấy lần muốn hộc máu, đó là chính mình trả giá gấp mấy lần mới mua được viên Ngưng Hư đan này, nhưng ở trong mắt người không rõ chân tướng, đây là bởi Tiền Thông nhường mình. Nếu nơi này không phải hội đấu giá Tụ Bảo Lâu, nếu chỗ này không phải Thiên Vận Thành, Khương Hoài An nhất định phải đi xuống kiếm Tiền Thông quyết một trận tử chiến.

Đúng là khinh người quá đáng!

Báo ra cái giá 1 triệu 10 ngàn, không ai tăng giá nữa, Tiền Thông cũng không lên tiếng, mỹ phụ Đấu giá sư này tăng tốc nhanh chóng, hô to ba lần, cuối cùng Khương Hoài An mua được một viên Ngưng Hư đan này.

Nếu không phải Tiền Thông cho 3 triệu thánh tinh làm vốn, bây giờ thu lời được 1 triệu này, khẳng định ba người sẽ rất mừng rỡ. Nhưng đã có 3 triệu thánh tinh trong tay, giờ tăng thêm 1 triệu, ba người biểu hiện rất bình tĩnh, tiền nhiều đến mức nhất định, vậy sẽ chỉ là một đống con số.

Tuy nhiên điều này không cản trở ba người kỳ vọng những vật đấu giá khác, ngay cả Dương Khai cũng vậy. Hắn rất muốn biết, một viên Ngưng Hư đan khác của mình sẽ có thể bán ra giá thế nào, còn có bí bảo Hư cấp trung phẩm của Dương Viêm, khẳng định đều sẽ có giá không thấp.

Hội đấu giá tiến hành đến giờ, đã coi như đến phần sau.

Với Ngưng Hư đan xuất hiện làm giới hạn, nửa phần sau, Tụ Bảo Lâu đưa ra quả thật không kém, bất luận cấp bậc hay chất lượng đều cao hơn trước nhiều, giá trị cũng tự nhiên tăng lên không ngừng.

Đến lúc này, các võ giả ngồi trong đại sảnh đã cơ bản mất tư cách tham dự đấu giá, bây giờ người gọi giá đều là ở trong phòng bao, người ở đại sảnh đơn giản là xem náo nhiệt.

Gần như mỗi một món đấu giá đều không dưới hai ba trăm ngàn, một số tinh phẩm đã đột phá cả triệu thánh tinh. Điều này làm cho Dương Khai lại cảm khái, trên U Ám Tinh thật là nhiều người có tiền, chỉ là người thường không thấy được mà thôi, hội đấu giá Tụ Bảo Lâu đã tụ tập những kẻ giàu có lại một chỗ.

Hiện trên tay có 3 triệu thánh tinh, còn có 1 triệu thánh tinh chưa lấy, Dương Viêm cùng Vũ Y đều muốn tham dự đấu giá. Dương Viêm là luyện khí sư Hư cấp, các nàng tự nhiên sẽ không đi đấu giá những bí bảo kia, vốn còn muốn mua chút đan dược, nhưng lại bị Dương Khai ngăn cản.

Dương Khai chính là luyện đan sư, làm sao để các nàng tốn tiền uổng phí.

Bán đi mua lại, Dương Viêm chỉ mua một chút nguyên vật liệu quý dùng bố trí trận pháp và luyện khí.

Một cục tinh tú thiết to cỡ đầu người có giá 250 ngàn thánh tinh, 10 khúc Thanh Linh Mộc chất lượng hảo hạng có giá 370 ngàn thánh tinh, nguyên liệu thân thể con yêu thú bậc chín kèm một viên nội đan cũng tốn cả triệu. 3 triệu thánh tinh nhanh chóng giảm xuống.

Dương Khai vẫn không ra tay, bởi vì hắn không thấy được thứ mình muốn.

Thẳng đến khi trên hội đấu giá xuất hiện một khối đá lổ rỗ, hình thù kỳ quái, nhìn không ra phẩm chất và lai lịch, to cỡ chậu rửa mặt, Dương Khai mới dùng giá quy định 150 ngàn mua về.

Khối đá lạ này theo lời mỹ phụ Đấu giá sư kia nói, là các đại sư giám định của Tụ Bảo Lâu cũng không nhìn ra lai lịch, cũng có luyện khí sư thử hòa tan, nhưng cũng không thành công.

Vô số cao thủ trong đại sảnh đấu giá cũng dùng thần thức tra xét, cũng không thu hoạch được gì, suýt nữa thành vật phẩm đầu tiên bị kẹt lại.

Bởi vì không ai biết đây là thứ gì, nhưng luyện khí sư cũng không hòa tan được thì rõ ràng không tầm thường, cho nên Tụ Bảo Lâu đặt giá quy định cũng không tính là quá thấp.

Thẳng đến phút chót, Dương Khai mới lười biếng báo giá quy định, thoải mái mua được.
Advertisement
';
Advertisement