Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ở thời điểm còn cách sơn cốc đó chừng ba mươi dặm, Cáp Lực Tạp ậm ừ một hồi lâu mới nói:

- Tiểu huynh đệ, ta ở đây chờ ngươi, nếu không được hãy lập tức rời đi, đừng giằng co nhiều, Tông Ngạo đại sư ghét nhất người như vậy, làm lão bực mình quá thì hậu quả rất khó lường.

Dương Khai quét mắt nhìn Cáp Lực Tạp, thấy lão thần sắc xấu hổ giải thích:

- Tiểu huynh đệ ngươi còn trẻ, tu vi thấp, Tông Ngạo đại sư dù tức giận có lẽ cũng không tự hạ mình ra tay với ngươi. Nhưng nếu ta đi cùng ngươi thì...

- Biết rồi.

Dương Khai đoán được nỗi băn khoăn của lão, cũng không bắt ép mà ôm Tuyết Nguyệt thoắt cái rời đi.

Cáp Lực Tạp đứng yên tại chỗ duỗi dài cổ, mắt mong đợi nhìn phía trước, trong lòng không khỏi thấp thỏm, không biết việc này Dương Khai có thể làm thuận lợi hay không, hay lại bị Tông Ngạo hành hung một trận.

Ba mươi dặm, trong nháy mắt Dương Khai đã tới nơi.

Đi thẳng tới phía ngoài cung điện,Dương Khai cao giọng gọi:

- Tiền bối, đại nhân nhà ta gặp đại nạn hôn mê bất tỉnh, nghe nói tiền bối là luyện đan sư xuất sắc nhất Vũ Bộc Tinh nên cố ý tới mời tiền bối ra tay cứu trị, làm phiền tiền bối giúp chẩn đoán bệnh cho đại nhân nhà ta.

Trong cung điện yên tĩnh, Dương Khai có thể cảm nhận được bên trong có khí tức sinh mệnh truyền ra, người được gọi là Tông Ngạo đại sư ở bên trong cũng không có bất kỳ lời nào đáp lại.

Hắn liên tiếp gọi đến ba lần vẫn vậy.

Xa xa, Cáp Lực Tạp căng thẳng sợ muốn chết, âm thầm quyết định nếu Tông Ngạo nổi giận lao ra thì lão sẽ lập tức bỏ chạy, tuyệt đối không nán lại.

Ngoài cung điện, Dương Khai lo lắng chờ đợi.

Cao nhân thế ngoại luôn có phần nóng nảy, điều này Dương Khai có thể hiểu được, cho nên hắn cũng không hành xử lỗ mãng, đến Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong đều kiêng dè, bản thân hắn là một tiểu võ giả Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, nếu chọc giận đối phương tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho nên hắn cứ bế Tuyết Nguyệt, đứng ở bên ngoài gọi như vậy, giọng điệu cung kính chờ đợi Tông Ngạo trả lời.

Hắn cũng đang suy nghĩ, nếu Tông Ngạo không muốn ra mặt thì nên làm thế nào.

Tuyết Nguyệt hôn mê bất tỉnh hắn không thể mặc kệ, hai người sinh mạng tương liên, nếu đang hôn mê mà Tuyết Nguyệt gặp chuyện gì bất trắc, hắn cũng không thể sống một mình.

Cho nên Dương Khai sốt ruột muốn làm Tuyết Nguyệt tỉnh lại, sau đó giải trừ Xích linh hồn đó để khôi phục tự do của bản thân.

Chính vào lúc hắn đang lo được lo mất, trong cung điện bỗng truyền tới một giọng nói già nua:

- Vào đi!

Dương Khai sửng sốt, không ngờ lại thuận lợi như vậy, vẻ mặt bất ngờ thấy rõ, cẩn thận nghe ngóng ngữ khí của Tông Ngạo, phát hiện không hề phật ý hay tức giận, lúc đó mới đi vào trong cung điện.

Cửa chính cung điện mở rộng, cũng không có bất kỳ thị vệ hay nô bộc nào, trong khu vực mấy ngàn dặm này dường như chỉ có một mình Tông Ngạo sinh sống.

Đi một đoạn trong cung điện, Dương Khai bước vào một gian phòng lớn, từ sương phòng đó truyền ra mùi đan dược nồng đậm, hắn cẩn thận đi vào nhìn chung quanh một chút, mắt không khỏi nheo lại.

Sương phòng này hẳn là phòng luyện đan của Tông Ngạo.

Chỉ có điều hiện giờ trong gian phòng này bày tổng cộng tới mười mấy lò luyện đan lớn nhỏ khác nhau, mỗi một lò luyện đan đều đang còn nóng, hẳn là mới luyện đan xong chưa bao lâu.

Trong một góc sương phòng chồng chất một lượng lớn bình ngọc, trong đó đều chứa đầy đan dược, đủ mọi màu sắc, chủng loại khác nhau, rất là đồ sộ.

Dương Khai nhẩm tính sơ bộ chỗ bình ngọc này tối thiểu có tới hai trăm bình, bị quăng tán loạn trên mặt đất như những thứ không đáng giá

Dương Khai âm thầm kinh hãi, thế mới biết lời Cáp Thế Tạp nói lúc trước không phải là giả, số lượng đan dược Tông Ngạo luyện chế ra quả thực có rất khủng khiếp.

Giờ phút này Tông Ngạo đang yên vị trên một chiếc ghế da thú, trên tay cầm một bình ngọc như đang kiểm tra gì đó.

Liếc mắt dò xét một cái, không phát hiện được thứ mình cần, Tông Ngạo tiện tay ném bình vào một góc, chất cùng một chỗ với những bình ngọc đang chất đống khác.

Bên cạnh lão còn có mười mấy bình ngọc.

Kiểm tra từng bình một, Tông Ngạo mặt mày hớn hở:

- Lại có một viên nữa, ha ha, không tệ không tệ, không uổng công lão phu vất vả, ầy, đan dược thật khó luyện...

Nói vậy, lão lấy từ trong bình ngọc ra một viên đan dược, bỏ vào một bình ngọc khác đã chuẩn bị sẵn.

Dương Khai xem xét cẩn thận, những đan dược trong bình ngọc kia đều có đan văn.

Lão Tông Ngạo này hình như chỉ giữ lại đan dược có đan văn, những thứ khác đều coi như rác rưởi, không thèm để ý, cũng không cần biết cấp bậc những đan dược đó thế nào, có quý giá hay không.

Lúc Tông Ngạo kiểm tra đan dược, Dương Khai cũng không lên tiếng quấy rầy, cứ lặng yên đứng đó.

Một lát sau, Tông Ngạo mới làm xong, cất đan dược có đan văn vào trong ngực áo, ngước mắt nhìn Dương Khai cười ha hả quái dị:

- Ngươi chính là tên tiểu tử trước kia học trộm ở dược điền của lão phu phải không?

Dương Khai đỏ mặt ngượng ngùng nói:

- Vài ngày trước vãn bối có tới đây, bị những điều huyền diệu trong dược điền đó hấp dẫn, không kìm lòng được nên có nghiên cứu mấy ngày. Nếu có gì mạo phạm kính xin tiền bối thứ lỗi.

Dù là ở đâu thì học lén cũng là một việc vô cùng tồi tệ, Dương Khai cũng biết việc mình làm không đúng.

Chẳng qua là khi đó hắn quả thực không nghĩ quá nhiều, bây giờ đối phương truy cứu quả không có lời nào để nói.

- Ừm.

Tông Ngạo như có vẻ vừa lòng với thái độ thản nhiên nhận sai của Dương Khai, vươn người đứng dậy, khẽ cười nói:

- Thôi, cũng không phải việc gì to tát. Hôm nay coi như tiểu tử ngươi rất may mắn, lão phu vừa mới luyện đan xong lại có chút thu hoạch, nhìn thân phận ngươi cũng là luyện đan sư, lão phu sẽ không truy cứu.

Có thể tham ngộ được huyền bí trong dược điền chỉ có thể là luyện đan sư, điểm này Tông Ngạo hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

- Đại nhân nhà ngươi làm sao vậy?

Tông Ngạo chủ động mở miệng hỏi.

Dương Khai nghiêm mặt:

- Hôn mê bất tỉnh, sinh cơ đóng băng, ý thức tán loạn, cũng không thấy bóng dáng thần hồn linh thể!

- Ngươi xâm nhập vào cả thức hải của cô ta rồi hả?

Tông Ngạo kinh ngạc nhìn hắn.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Tông Ngạo bỗng nhiên cười rộ lên kỳ quái:

- Quan hệ giữa ngươi và cô ta cũng không đơn giản nhỉ.

Vẻ mặt lão ám muội nhìn Dương Khai, nụ cười ý vị sâu xa.

Chỉ có người rất thân thiết mới có thể xâm nhập thức hải của đối phương. Nếu như Dương Khai thực sự là hộ vệ của Tuyết Nguyệt, căn bản không có gan làm việc như vậy.

Tông Ngạo là người già thành tinh, làm sao không nhìn ra uẩn khúc trong chuyện này.

Dương Khai cũng không phủ nhận mà chỉ nói:

- Kính xin tiền bối xuất thủ tương trợ!

Tông Ngạo bĩu môi:

- Cáp Lực Tạp cũng cùng tới, thân phận của cô ta không thấp nhỉ, những luyện đan sư khác ở Vũ Bộc Tinh đều bó tay không có biện pháp sao?

- Đã mời tới mười mấy người xem qua, bọn họ đều không biết gì cả.

- Một đám rác rưởi chỉ biết luyện đan!

Tông Ngạo phỉ nhổ không chút khách khí, chậm rãi đi tới cạnh Dương Khai, nhìn trạng thái Tuyết Nguyệt, thần niệm đảo qua thân thể nàng, bỗng nhiên vẻ mặt lão trở nên ngưng trọng.

Dương Khai cảm nhận được rõ ràng thần niệm của lão đã tăng cường thêm chút đỉnh, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.

Thấy vậy Dương Khai cũng nín thở, âm thầm chờ đợi.

Thần sắc Tông Ngạo biến ảo, giống như chần chừ, như phấn chấn lại như điên cuồng, cặp mắt đó càng lúc càng mở tó, thật lâu sau mới khẽ quát.

- Tiểu tử, nha đầu này bị Huyền Âm Quỳ Thủy làm hại?

Ngữ khí của lão có chút không quá chắc chắn, hiển nhiên cũng không dám đoán mò.

Dù là như vậy Dương Khai cũng không thể không phục, mười mấy luyện đan sư kia hội tụ một chỗ, sau một hồi lâu điều tra cũng không biết Tuyết Nguyệt rốt cuộc bị làm sao, nhưng tới chỗ Tông Ngạo, lão chỉ liếc mắt đã nhìn thấy vấn đề, có thể thấy được Tông Ngạo thực sự có tài, hắn liền gật đầu đáp:

- Phải!

- Là Huyền Âm Quỳ Thủy thật ư?

Tông Ngạo kêu lớn, có chút thất thố.

- Chính là Huyền Âm Quỳ Thủy!

- Ha!

Da mặt Tông Ngạo co giật, khó nén được cơn kích động phấn chấn trong lòng, cười ha ha nói:

- Không ngờ lại là Huyền Âm Quỳ Thủy! Thứ này thật sự tồn tại?

Lão hưng phấn khoa chân múa tay kêu la không ngớt, bỗng nhiên lại vươn hai tay như sắt bắt lấy cánh tay Dương Khai, hai mắt phát ra hào quang ghê gớm, vội vàng nói:

- Tiểu tử, Huyền Âm Quỳ Thủy ở đâu, mau đưa lão phu tới đó!

- Kính xin tiền bối cứu người trước.

Dương Khai không bị đả động.

- Ngươi ra điều kiện với lão phu?

Tông Ngạo sắc mặt lạnh lùng, hình như có chút không vui. Ánh mắt bức bách lạnh căm căm nói:

- Lão phu muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi dám ra điều kiện với lão phu?

- Kính xin tiền bối thứ lỗi!

Dương Khai vẫn đầy kiên trì.

Tông Ngạo hơi thất thần, ánh mắt là lạ nhìn Dương Khai, cười khằng khặc, nói:

- Can đảm! Đã nhiều năm rồi không ai dám nói chuyện như vậy với lão phu, xem ra nha đầu này rất quan trọng với ngươi, ngươi có thể vì cô ta mà đánh đổi cả tính mạng của mình?

Dương Khai nhíu nhíu mày, mở miệng nói:

- Cô ta chết thì ta cũng chết!

Lời này không phải là lời nói dối, cho nên Dương Khai nói ra không chút khó khăn.

Nhưng bộ dạng và thái độ của hắn không biết đã tác động đến dây thần kinh nào của Tông Ngạo, làm đối phương thu lại khí thế áp bách, mặt trầm ngâm thoáng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói:

- Được, ngươi đi theo ta!

Nói vậy lão liền dẫn Dương Khai đi trong cung điện.

Không bao lâu sau đã tới một sương phòng khác, Tông Ngạo chỉ thị Dương Khai đặt Tuyết Nguyệt lên giường, lấy ra một viên đan dược màu nâu đưa cho hắn:

- Cho cô ta uống đi!

Dương Khai giơ tay nắn miệng Tuyết Nguyệt, định cho đan dược vào.

Tông Ngạo lườm mắt:

- Nhai nát rồi mớm! Hiện tại sức mạnh toàn thân cô ta không thể vận chuyển, ngươi không giúp cô ta hóa giải dược hiệu sao có thể hấp thu được?

Dương Khai ngạc nhiên nhìn Tông Ngạo.

Tông Ngạo cười khoái chí:

- Ngượng à? Nếu ngượng thì lão phu tránh đi vậy.

- Không cần.

Dương Khai lắc đầu, cho đan dược vào miệng mình nhai nát rồi sau đó từ từ mớm vào miệng Tuyết Nguyệt, vẻ mặt thản nhiên.

Toàn thân Tuyết Nguyệt hắn đã sờ cả rồi, nhìn thì cũng nhìn rồi, giờ hôn một cái thì có gì ghê gớm?

Đôi môi đỏ lạnh lẽo nhưng lại rất mềm mại. Dương Khai cho nàng uống đan xong ngồi thẳng người, không ngờ lại có phần bồi hồi.

- Tránh ra!

Tông Ngạo không chút khách khí ném Dương Khai qua một bên, trên tay đang cầm một đồ đựng, trong thứ đó tràn đầy thứ chất lỏng màu xanh biếc đang lăn tăn bọt khí như bị đun sôi.

Dương Khai căn bản không biết chất lỏng đó rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng thấy Tông Ngạo như vậy, hắn cũng không dám nhiều lời hỏi mà chỉ đứng một bên lẳng lặng chờ đợi.
Advertisement
';
Advertisement