Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dưới chân núi, mọi người nghỉ chân chờ đợi, suy nghĩ tất cả không giống nhau.

Trong lòng núi, Dương Khai cảm nhận được sức mạnh bản thân đột phá, sắc mặt rất khó coi!

Sức mạnh lớn nhất mà một võ giả có thể sở hữu là cực hạn cao nhất mà thân thể võ giả đó có thể chịu đựng được. Siêu Phàm Cảnh có cực hạn của Siêu Phàm Cảnh, Nhập Thánh Cảnh có cực hạn của Nhập Thánh Cảnh.

Nhưng cực hạn này ở Dương Khai lại không có bất kì tác dụng hạn chế nào ảnh hưởng, bởi vì công pháp tu luyện thân thể đặc thù của hắn.

Tu luyện Chân Dương Quyết, khiến dương khí trong cơ thể hắn một khi bão hòa sẽ hóa thành Dương Dịch, tích trữ trong đan điền, đợi đến thời điểm cần thiết sẽ nổ bung ra để sử dụng

Mà đặc thù của Ngạo Cốt Kim Thân cũng có thể chứa đựng nhiều nguồn uy năng khủng khiếp không tưởng.

Đây là hai kho tàng sức mạnh trong cơ thể Dương Khai, bất kì võ giả nào cũng không thể so sánh. Có thể nói, cơ thể hắn như một cái động không đáy, sức mạnh mà hắn tàng trữ dường như vô tận.

Mà hiện tại, Dương Khai đều mở rộng cả hai kho tàng này ra.

Uy năng tà ác không tưởng tàng trữ trong Ngạo Cốt Kim Thân bộc phát trong nháy mắt, nhằm kìm hãm thứ tà khí đang ăn mòn thân thể và ý chí, Dương Khai cho nổ bung từng giọt Dương Dịch.

Tà khí và dương khí hung mãnh va chạm như vỡ đê, như muốn nuốt chửng cả ngọn núi.

Sức mạnh này ngay cả bản thân Dương Khai cũng cảm thấy khiếp sợ trong lòng. Tình trạng này vượt quá giới hạn thân thể hắn có thể chịu đựng được gấp trăm lần nghìn lần...

Toàn thân máu thịt co rút, máu dưới da lưu chuyển qua lại không ngớt. Sức mạnh khổng lồ nổ tung ra khiến da của Dương Khai nứt ra từng mảng. Thứ máu vàng kim trong cơ thể chảy ra, lần lượt khôi phục vết thương, lặp đi lặp lại một chu kỳ dường như vĩnh viễn vô tận.

Tâm tính của Dương Khai rất vững chãi. Hắn dùng tâm cảm thụ hai loại sức mạnh trong cơ thể, lĩnh ngộ phương thức lưu chuyển, hiểu rõ quy luật, đích đến của chúng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, càng ngày càng nhiều tà khí và dương khí từ đan điền tràn đến, va chạm vào nhau rồi nhanh chóng tan rã.

Dần dà theo đà tan rã, lĩnh ngộ của Dương Khai về chúng càng ngày càng sâu sắc.

Thần thức hắn như thủy triều, khuếch tán lan rộng, cẩn thận tỉ mỉ cảm thụ mọi dị động. Trước đây, hắn chưa từng nghĩ tới việc hai loại sức mạnh mà mình sở hữu khi gặp nhau sẽ phát sinh nhiều biến hóa kì diệu đến vậy.

Từng luồng sức mạnh, giống như có thần trí vậy, tất cả đều thì thầm to nhỏ bên tai Dương Khai, như đem bí mật bộc lộ ra hết. Hắn dường như thấy hoa nở trổ bông, sóng lên sóng xuống, lần lượt tuần hoàn.

Ánh mắt của Dương Khai càng ngày càng sáng ngời, trong nội tâm cũng càng ngày càng nắm rõ.

Hắn không thèm để ý đến sức mạnh bản thân đang xung đột rồi lại tan rã, liên tục như vậy, bản thân hắn đứng vào vị trí trung tâm của hai nguồn sức mạnh, tất cả ý thức đều bám vào trong tà năng và dương nguyên.

Hắn như một kẻ ngoài cuộc, không đếm xỉa, yên lặng quan sát hết thảy.

Rất lâu sau đó, hắn chợt nảy sinh một chút cảm giác kỳ diệu.

Dường như cho đến lúc này, hắn mới thực sự nắm được điểm mấu chốt của sức mạnh, hiểu được chân lý của chúng.

Vẻ mặt chấn động, bắt đầu vận chuyển Âm Dương Hợp Hoan Công, dùng Hợp Hoan Công làm căn cơ, dẫn dắt dương nguyên và tà năng bên ngoài cơ thể một lần nữa trở về thân thể hắn.

Cả người hắn, hàng tỉ lỗ chân lông hé mở, thân thể của hắn ngay lập tức biến thành một cái động không đáy. Hai loại sức mạnh bị tràn ra đều bị khống chế, ngoan ngoãn trở về.

Trên đường quay vào cơ thể, chúng nghe theo mệnh lệnh của Dương Khai, không hề thù hận, tương khắc lẫn nhau, ngược lại bắt đầu dung hợp, đã có một chút thay đổi đáng mừng.

Cảm nhận được những biến hóa tinh diệu này, nét mặt Dương Khai trở nên mừng rỡ, ra sức dẫn dắt.

Dưới chân núi, mọi người đều đang thảo luận xem kết cục của Dương Khai là sống hay chết, bỗng nhiên, Hòa Miêu kinh hô thất thanh:

- Có biến hóa rồi.

Không cần nàng nhắc nhở, tất cả mọi người đều nhận ra bầu trời đang có chuyển biến, không kìm được nhìn lên đỉnh núi.

Những gì đập vào tầm mắt khiến tất cả đều giật mình tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.

Trước đó, cả ngọn núi bị hai loại sức mạnh phân thành hai, một bên bị sức lượng nóng bức bao phủ, kim quang lập lòe, bên kia bị sức mạnh tà ác bao phủ, tối đen khôn cùng.

Nhưng hiện tại, bất cứ ai cũng đều cảm giác được hai sức mạnh này đang thong thả hướng vào nhau, dường như có một lực hút tồn tại, mặc dù dung hợp cùng nhau, thành một khối nhưng cũng không phát sinh xung đột.

- Đừng nói là thành công thật rồi chứ?

Quỷ Tổ vẻ mặt cổ quái, thần thức hướng về ngọn núi mà xuyên vào, một lát sau không kìm nổi bĩu môi, hừ nhẹ nói:

- Tiểu tử này...

Hiển nhiên là hắn đã tìm được phương pháp chính xác, hiểu được bí ẩn sức mạnh của bản thân, chỉ cần hắn tiếp tục, chắc chắn có thể dung hòasức mạnh khác nhau thành một khối như câu nói đùa trước đây.

Quỷ Tổ phát hiện mình đã đánh giá thấp năng lực của Dương Khai, nhưng lại không kìm nổi khâm phục và vẻ mặt đầy hâm mộ.

Lúc trước lão nói vậy, chỉ là lời nói vô ý, cho rằng Dương Khai có thể lấy đó làm mục tiêu cố gắng, dùng mấy chục năm, trên trăm năm thậm chí mấy trăm năm để làm được việc đó.

Điều kiện tiên quyết là hắn có thể sống lâu như vậy.

Không ngờ, Dương Khai căn bản chẳng mất bao nhiêu thời gian đã làm được.

Việc này không phải một lần là xong, có lẽ trước đó hắn đã thông hiểu về sức mạnh bản thân ở một mức độ nhất định. Chính câu nói đùa đó của lão đã trở thành chìa khóa cho hắn khai mở cánh cửa sức mạnh, tin rằng hắn cho dù không phải lúc này, thì ngày sau chỉ cần có chút cơ duyên, có lẽ cũng có thể làm được chuyện hôm nay.

Ý thức được điểm này, Quỷ tố dở khóc dở cười, không ngờ lão lại vô tình giúp Dương Khai một tay.

- Tiền bối, Dương Khai không sao chứ?

Thần Đồ lại ngẩng đầu lên hỏi lão.

- Sao lão phu biết? Hừ!

Quỷ Tổ sắc mặt không hài lòng, phất tay áo bỏ đi, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Đó không phải câu trả lời sao.

Thần Đồ đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cười ha hả, trong lòng bình tĩnh.

Chỉ trong chốc lát, cảnh sắc cả ngọn núi lại có chút biến hóa, kim quang và bóng tối dung hợp thành một khối, làm cho cả ngọn núi nhìn qua giống như đang bùng cháy, chẳng qua, ngọn lửa đó không giống bình thường cho lắm, mà là ngọn lửa hắc ám, ngọn lửa ma!

Ngọn lửa kỳ lạ này dường như có thể đốt cháy vạn vật, không ai có thể ngăn cản được ý cảnh ẩn chứa trong ngọn lửa ma đó.

Chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy khó chịu, dường như thần hồn cũng bị hút vào trong ngọn lửa hắc ám, chịu đựng nỗi thống khổ, vĩnh viễn không luân hồi. Vừa có chân dương nguyên khí chí cương, trừ tà bất xâm, lại có khí tức khát máu tàn bạo, làm cho người ta không tự chủ được, bị khơi dậy bao ý niệm tà ác trong đầu, hai thứ này đối lập nhau đến cực điểm, là thứ gây hại cho mạng người nhất, làm cho người ta không biết ngăn chặn như thế nào và phòng ngự ra sao.

Mọi người không ai bảo ai, quẳng ánh mắt sang một bên, không dám thăm dò sự ảo diệu bên trong đó.

- Xem bộ hắn đã một bước lên trời xanh rồi...

Mắt Bích nhã lóe lên một tia hào quang khác thường. Âm thầm cảm giác mình có nên thay đổi thái độ với Dương Khai, có nên thành tâm với hắn hay không.

Vì lợi ích toàn cục, ả không tiếc làm nô tỳ hầu hạ Dương Khai. Nguyên nhân lớn nhất, là sợ hắn mang phiền toái đến cho mình, cho nên mới không ngại hạ mình thấp kém chịu nhục.

Ả chưa từng thật tâm cảm thấy Dương Khai ghê gớm bao nhiêu, ả cho rằng Dương Khai có thể không e sợ gì ở đại lục này, đa phần là nhờ Quỷ Tổ bảo hộ thôi, chứ Dương Khai làm gì có bản lĩnh đó.

Loại cáo mượn oai hùm này, ả cảm thấy rất căm ghét.

Đó là lí do vì sao mặc dù ả tận tâm tận lực, phục tùng mọi mệnh lệnh của Dương Khai, nhưng chưa bao giờ ả một lần chân tâm thật ý. Ả thậm chí có chút khinh thường Dương Khai

Nhưng hiện tại, ả không dám nghĩ như vậy nữa.

Người thanh niên kia thật sự có điểm đặc biệt, như vậy cho thấy tiềm lực bản thân hắn lớn mạnh như thế nào, chính là đối tượng để cho các thế lực lớn tranh nhau lôi kéo. Chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, tin chắc rằng hắn có thể tỏa ra ánh hào quang kinh người.

Hắn sẽ nhận được một chức vị quan trọng, trở thành bá chủ một phương, giao hảo tốt với hắn chỉ được chứ không có mất.

Đôi mắt của Bích nhã lưu chuyển, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ sáng ngời, âm thầm quan sát mọi người xung quanh, chợt phát hiện Lã Quy Trần và Nguyệt Hi đều mang bộ mặt nghiêm trọng đến tột cùng, không còn vẻ mặt coi thường Dương Khai nữa

Ả biết rằng, hai người này rốt cục cũng ý thức được năng lực của Dương Khai, trong lòng chắc chắn đang bàn tính.

Bích Nhã bĩu môi kinh thường, nhưng lại bất giác có cảm giác tự hào, bởi vì ả có thể hầu hạ Dương Khai, cảm giác này khiến ả có chút nhục nhã, còn có một chút phấn khởi không thể hiểu được, ả không khỏi kích động liếm đôi môi đỏ hồng, thân thể mềm mại đã nóng ran đến nơi.

Sau khi ý thức được Dương Khai vô sự, Thần Đồ lúc này không còn chú ý đến động tĩnh xung quanh ngọn núi, mà vội vàng lo chuyện của chính mình.

Bên phía Kiếm Minh, chỉ còn lại bốn năm người tụ tập cùng một chỗ. Nguyệt Hi cau mày, muốn nói rồi lại thôi, mội hồi lâu mới ho nhẹ một tiếng nói:

- Vi sư thu hồi lời mới nói rồi, hai tỷ muội các ngươi về sau qua lại với hắn nhiều hơn một chút, tốt nhất hãy hỏi hắn có nguyện ý gia nhập vào Kiếm Minh chúng ta không, nếu nguyện ý thì không còn gì tốt hơn, nếu không bằng lòng thì thôi.

Hòa Tảo, Hòa Miêu liếc nhau, đôi mắt sáng ngời, đồng thanh gật đầu nói:

- Vâng, sư phụ!

Hòa Miêu nói:

- Kỳ thật người này cũng không tệ lắm, chỉ là cả ngày ở cùng một chỗ với tiện nhân Bích Nhã kia, vô sỉ tột cùng!

Nguyệt Hi trừng mắt nhìn nàng:

- Có thể qua lại với hắn, nhưng phải duy trì khoảng cách vừa đủ, đừng để hắn lấn tới.

- Biết rồi ạ, sư phụ!

Hòa Miêu trịnh trọng gật đầu.

Thạch thất trong lòng núi, Dương Khai liên tục vận chuyển Hợp Hoan Công, dẫn dắt hai loại sức mạnh bất đồng, giao hòa hội tụ.

Lúc đầu, quá trình diễn ra không hề thuận lợi, khi dẫn dắt sức mạnh trong cơ thể đôi lúc vẫn còn phát sinh một ít xung đột, nhưng tổng thể vẫn không ảnh hưởng đến kết quả toàn cục.

Dần dần, hắn phát hiện hết thảy mọi sự đều vô cùng trôi chảy, không có chút cảm giác tắc nghẽn.

Tà năng tràn ra từ Ngạo Cốt Kim Thân, năng lượng ẩn chứa trong Dương Dịch nổ tung ở đan điền, ngoại trừ ban đầu tiêu hao một ít, còn lại không có chút nào lãng phí, tất cả đều trở lại như ban đầu.

Dương Khai cảm giác được, công lực bản thân đang nhanh chóng trở nên mạnh hơn.

Huyết nhục chứa đựng sức mạnh mạnh hơn bao giờ hết, khiến hắn mừng rỡ như điên, chịu đựng trong vui vẻ.

Quỷ Tổ nói không sai, sau khi đem hai loại lực lượng dung hợp, công lực bản thân quả nhiên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, biến hóa này rõ ràng có thể cảm nhận được.

Hắn ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, bèn vận chuyển Hợp Hoan Công một cách tham lam hơn.

Cả ngọn núi lập tức biến thành một lốc xoáy vô hình xoay tròn, kéo theo thiên địa linh khí tụ hội về phía này.

Trong thạch thất, dòng suối mà linh thủy hội tụ hóa thành linh khí tinh thuần nhất dưới sự lôi kéo của sức mạnh này, dũng mãnh xộc vào thân thể Dương Khai, được hắn tiếp nhận hoàn toàn.
Advertisement
';
Advertisement