Khánh Lịch bổ nhiệm phụ thân Tô Phù làm An quốc đại tướng quân , lệnh ông ấy lập tức suất lĩnh binh mã bình chiến loạn giữ vững biên quan.
Khánh Lịch từ khi lên ngôi đến nay trọng văn khinh võ, tùy ý chèn ép võ tướng, chỉ sợ bọn hắn công cao phản chủ, bây giờ đến thời điểm dụng binh, Trong triều ngoại trừ phụ thân Tô Phù còn lại không tìm nổi một người có thể dùng.
Chiến sự làm Khánh Lịch sứt đầu mẻ trán , người trong hậu cung cũng vô cùng hoảng sợ, đã có kẻ sợ phiền phức thu nhập hết đồ đạc, ý đồ muốn xuất cung bảo toàn mạng sống.
Ta vui vẻ ung dung cùng Thục phi tìm hoàng hậu uống trà, trong cung hoàng hậu lại cũng trồng một gốc Hải Đường, chúng ta ngay tại dưới gốc cây hải đường đang nở hoa kia thưởng trà.
"Hoa hải đường cũng sắp tàn rồi này." Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn hoa hải đường cảm khái.
"Đúng vậy a." Ta cùng Thục phi liếc nhau ,không nói mà cùng ngầm hiểu, đây là ám hiệu hành động.
Hôm sau, Ngụy quốc công xuất tư binh bức vua thoái vị, Khánh Lịch được ngự tiền thị vệ che chở hốt hoảng chạy trốn, muốn từ mật đạo trong cung chạy ra bên ngoài.
Ta cùng hoàng hậu liền ngăn trên đường hắn chạy trốn, Khánh Lịch nhìn thấy chúng ta thì sững sờ , hắn mở miệng muốn nói cái gì đó, liền bị ta một kiếm đ.â.m xuyên tim , ch..ết ngay tại chỗ.
Hoàng hậu nhìn t.h.i t.h.ể Khánh Lịch, liền rơi một giọt nước mắt, ta có mấy phần kinh ngạc: "Làm sao thế, hoàng hậu không muốn hắn chết?"
"Làm sao lại không muốn, ta chỉ là nhớ tới hài tử yểu mệnh chưa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời của ta mà thôi." Hoàng hậu oán trách ta một chút, tiếp nhận cây kiếm trong tay của ta đ.â.m thêm Khánh Lịch vài cái, m.á.u me đầm đìa
Ta cười, quả nhiên, con người thối nát mục rữa này, không ai có thể mềm lòng với hắn nửa phần.
10
Thời điểm ta cùng hoàng hậu tạm biệt Tô Phù xuất cung, Tô Phù vô cùng không nỡ. Ta trêu ghẹo nàng:
"Ở cùng người mình yêu, làm phi tần duy nhất trong hậu cung của người ta, ai nha nha , Thật sự là ngọt ngào, ghen tỵ muốn chết."
Tô Phù đỏ mặt, rưng rưng nước mắt tiễn biệt chúng ta.
Sau khi Khánh Lịch chết, đệ đệ của hắn, Khánh Chân lên ngôi, lập Tô Phù làm hậu, lại tuyên bố, sau này chỉ có một mình nàng , cả đời không nạp phi.
Phụ thân Tô Phù dẫn binh dẹp yên chiến loạn, một mạch đánh vào nước láng giềng khiến bọn họ phải xin hàng, cam nguyện làm thuộc địa của triều ta.
Ta cùng hoàng hậu chia tay nhau. Nàng nói cho ta biết tên của nàng, tên thật của nàng là Ngụy Tương.
Huynh trưởng của nàng là Ngụy quốc công sau khi biết nàng muốn rời cung cũng từ quan, muốn mang theo nàng ẩn cư sơn lâm, không màng tới thế sự.
Ta một mình phiêu bạt giang hồ, đã được chiêm ngưỡng rất nhiều phong cảnh mà kiếp trước ta chưa từng có cơ hội nhìn thấy, cuối cùng ta đã chọn một thị trấn có phong cảnh đẹp để sinh sống lâu dài..
Trên đời không còn Diên Chiêu Nghi nữa, chỉ có một bà chủ quán trà tên là Khinh Diên mà thôi.
Tất cả những chuyện quá khứ, kiếp trước kiếp này đều giống như một giấc mộng, Thời gian quá lâu, ta đã đều không nhớ nổi nữa, chỉ nhớ rõ khi đó hoa hải đường khoe sắc rực rỡ nhất, ba người chúng ta cười nói về tương lai.
Về sau, hoa hải đường tuy đã tàn rồi, nhưng ba người chúng ta đều có phần đời tươi sáng đợi mình ở phía trước.
( Hoàn toàn văn )