Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Mặt trời chiều ngả về phía Tây, Trác Phàm một mình dạo bước trên một đường hẹp quanh co nhìn như khoan thai tự đắc nhưng nguyên thần của hắn đang một mực khuếch tán ra, chú ý bất kể gió thổi cỏ lay bốn phía.

Nhưng mà qua một thời gian rất dài, vẫn không có bất kỳ dấu vết có cao thủ nào đuổi theo.

“Chẳng lẽ… là ta đã suy nghĩ nhiều, thân phận của lão tử cũng không bị bại lộ?”

Trong miệng Trác Phàm thấp giọng nỉ non, mắt chớp động ánh sáng thâm thúy. Không biết qua bao lâu, cuối con đường nhỏ kia xuất hiện một dãy nhà đổ nát.

Nơi này tụ tập đầy ắp những người giống như Trác Phàm, đều là con cháu gia tộc tam lưu.

“Uy, nơi này là của ta, ngươi mau mang đồ đi đi, đừng chiếm chỗ của lão tử!”

“Đánh rắm, nơi này lão tử đến trước, lúc nào đã thành địa bàn của ngươi, mau cút xéo!”

“Tiểu tử ngươi mau mở to mắt ra, dám giẫm lên chân bản thiếu gia? Ngươi có biết bản theiéu gia là ai không?”

“Hừ, bổn công tử chẳng cần biết ngươi là ai? Nếu như ngươi là đại nhân vật còn có thể chạy đến nơi này ư, buồn cười!”

Phóng mắt nhìn ra những người này ở tiểu gia tộc tam lưu có thế xưng bá một phương ở chỗ này cũng chỉ là một đám người bị xem thường mà thôi. Nhưng mà dù như vậy thì người yếu cũng sẽ vì một mẫu ba phần đất mà người khác vứt bỏ tranh đấu không ngừng.

“Hừ, một đám không có tiền đồ. Tam lưu quả nhiên là tam lưu, bùn nhão không dính lên tường được. Khó trách lại đem các ngươi an bài tại cái địa phương rách nát này.”

Trác Phàm lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, không khỏi bĩu môi, không thèm nhìn bọn họ. Bởi những người này căn bản không lọt vào mắt hắn.

Đạp đạp đạp!

Trác Phàm bước từng bước về phía trước, hai mắt không ngừng quét khắp phía căn phòng ngói nát hai bên, nhìn xem có vị trí trống hay không. Nhưng mà càng đi vào thì phần lớn đều bị người chiếm hết.

Những người kia nhìn hắn đi qua, trong mắt tràn ngập căm thù sợ Trác Phàm chiếm chỗ của bọn họ.

Loại sự tình này ở nơi này phát sinh không chỉ một lần, mỗi ngày đều phát sinh. Nhưng Trác Phàm lại khịt mũi coi thường đối với chuyện này, mỗi lần hắn động thủ đều phải đạt được mục đích nhất đinh. Ở giữa một cái nhà nát động thủ chỉ làm hắn cảm thấy sỉ nhục.

Nhưng mà càng đi hắn lại không thể phát hiện một gian phòng trống nào. Chẳng lẽ cần phải động thủ để đoạt được một gian? Bằng không sẽ phải ngủ ngoài trời.

Bỗng nhiên, Trác Phàm ngừng bước chân lại. Nhìn về phía trước mặt, hơi nghiêng đầu nghi ngờ một chút, nhìn về phía người khác.

Tại nơi cuối cùng của ngôi nhà nát này có một gian phòng quạnh quẽ, nhìn qua tốt hơn so với những gian đã đi qua một chút nhưng mà không có ai ở.

Có thể nói, cùng với những gian phòng hỗn loạn kia so sánh thì mảnh nhà này thực sự mở rộng trong sáng.

Trác Phàm nhướng mi, nghi hoặc một chút nhìn về phía tất cả mọi người: “Các ngươi ngốc sao, ở chỗ này giằng co, những gian nhà phía sau kia cũng không có người ở.”

“Hừ ngươi mới ngốc! Nếu ngươi muốn chết thì đến phía sau ở đi! Trác Phàm vừa dứt lời lập tức có người khinh thuờng bĩu môi, cười ra tiếng.

Trác Phàm sững sờ, không rõ cho lắm. Nhưng rất nhanh có người tốt bụng nhắc nhở: “Huynh đệ, nếu ngươi muốn có một chỗ đặt chân thì đến chỗ ta, ta cho ngươi một chố, tuyệt đối đừng vào bên trong.”

“Vì sao?” Trác Phàm nghi ngờ hỏi.

Ngờời kia bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: “Aiz, ngươi vừa mới đến nên không biết! Phía sau gian nhà này là một ôn nữ, trên dưới toàn thân đều là độc. Lúc trước những người không biết rõ chuyện cũng ở một mảnh gian phòng phía sau kia. Cho dù không cùng ôn nữ kia tiếp xúc qua cũng không quá ba ngày đều chết hết.”

“Đúng vậy, dân bản xứ coi như ngèo khổ cũng không dám đặt chân đến đây. Cũng chính là mấy tháng này, tổ chức Bách Đan thịnh hội mà Hoa Vũ Thành không đủ chỗ mới đem chúng ta an bài đến địa phương quỷ quái này! Mẹ nó, Hoa Vũ Lâu thân là chủ nhân Hoa Vũ Thành sao lại không đem ôn nữ này đuổi đi, còn lưu lại nơi này hại người?”



Nghe những người này càng không ngừng chửi mắng, Trác Phàm cười lạnh trong lòng.

Coi như ôn nữ kia có đáng sợ cũng là người ta đến trước. Các ngươi là tu hú ngoại lai chiếm tổ chim khách đã không nói còn muốn đuổi người ta đi, nói không chừng còn có người muốn giết nàng.

Đến cuối cùng người nào đáng sợ hơn không cần nói cũng biết.

Không tiếp tục nghe những người kia lẩm bẩm, dưới ánh mắt kinh dị của tất cả mọi người, Trác Phàm quay người hướng đến mảnh đất bị ôn dịch bao trùm đi đến.

“Huynh đệ, ngươi không muốn sống sao?”

“Không sao, mệnh ta lớn cực kỳ!” Trác Phàm không quay đầu lại, khoát tay khẽ cười một tiếng.

Bất kể là ôn dịch hay kịch độc gì dù người khác e sợ tránh không kịp thì hắn cũng không lo lắng. Thiên Ma đại hóa quyết có thể hòa tan vạn vật thế gian, tất nhiên cũng bao quát cả độc vật và bệnh tật!

Chậm rãi đi vào mảnh ôn dịch bao trùm, càng đi vào trong nhiệt độ càng thấp. Điều này làm đầu mi Trác Phàm nhăn lại càng sâu, trong lòng nghi hoặc.

Hắn không có cảm giác nơi này có độc vật hay ôn dịch gì. Ngược lại nơi này có biến hóa hoàn cảnh khác thường lại có liên quan đến trận pháp.

“Người nào?”

Đột nhiên một tiếng quát nhẹ vang lên, Trác Phàm nhìn theo tiếng keu chỉ thấy ở một gian phòng đổ nát có một thôn nữ, trên thân mặc vải bố đang theo dõi hắn không nháy mắt.

Tuy thôn nữ kia đều được bao lại bằng vài bố không nhìn ra vóc người. Hơn nữa nửa gương mặt cũng bị che khuất nhưng cặp mắt linh động kia lại khiến cho Trác Phàm nhìn một cái không ngăn được mà ngơ ngác.

Trác Phàm thề rằng đây chính là đôi mắt làm rung động lòng người nhất mà hắn từng gặp qua.

“Đôi mắt thật đẹp!” Trác Phàm hít sâu, tán thán từ đáy lòng.

Thôn nữ kia sau khi nghe thấy dường như gương mặt đỏ ửng, hai con ngươi hạ thấp nhnưg rất nhanh biến thành băng lãnh vô tình: “Ngươi là ai, ai để ngươi đến đây?”

“Ách, tại hạ là Tống Ngọc từ Dạ Vũ Thành, tới tham gia Bách Đan thịnh hội. Bởi vì là gia tộc tam lưu cho nên chỉ có thể đặt chăn ở đây!” Trác Phàm lập tức chắp tay, giả bộ là một thư sinh chất phác, cười nói.

Thôn nữ kia khẽ cau mày, quát lạnh một tiếng: “Muốn đi đến phái trước sao. Ngươi chạy đến nơi này chẳng lẽ không sợ chết sao?”

“Đúng, cô nương! Tại hạ cho rằng cái chết có thể nhẹ tựa lông hồng hoặc nặng như Thái Sơn. Những người phía trước kia đều là vì tư lợi, vong ân phụ nghĩa chi đồ, ta khinh thường ở cũng một chỗ với bọn họ. Nếu có thể ta tình nguyện chết ở bên trong mảnh cô tịch này!”

“Tên ngốc chớ cùng ta giở giọng văn vở, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?” Thôn nữ kia hừ lạnh một tiếng.

Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên lộ ra khuôn mặt khóc tang: “Aiz, cô nương nói thật cho ngươi biết. Phía trước tranh giành địa bàn quá lợi hại, ta đánh không lại bọn hắn. Nếu ngươi để cho ta ra ngoài bọn họ có thể đem ta đánh chết không chừng!”

Đối với lý do này, thôn nữ kia lại hơi gật đầu, có mấy phần tin tưởng. Thế nhưng thái độ của Trác Phàm trước sau tương phản quá lớn, làm cho nàng sững sờ, có điều rất nhanh hai mắt lại lãnh lệ: “Ngươi sợ bọn họ đánh chết ngươi chẳng lẽ lại không sợ ta sao. Ngươi có biết ta là ai không?”

“Biết, biết!”

Trác Phàm vội vàng hoảng sợ gật đầu như gà mổ thóc: “Ta đã nghe bọn họ nói qua, nơi này có một ôn nữ, toàn thân kịch độc, chắc là ngài đúng không. Nhưng mà ta tình nguyện bị ngài hạ độc chết cũng không muốn bị bọn họ đánh chết. Cái gọi là chết dưới hoa mẫu đon làm quỷ cũng phong…”

“Im miệng ta đã nói là đừng giở giọng văn vở với ta!”

Thôn nữ kia giận quát một tiếng, hai mắt đảo quanh, suy nghĩ một lát duỗi ra ngón tay ngọc chỉ vào một gian nhà nát nói: “Sau này ngươi ngủ nơi này. Nhớ kỹ buổi tối không nên tùy tiện đi lại, nếu không sẽ phải chết không nghi ngờ.”



“Tốt quá rồi cô nương, ta cam đoan không đi loạn!” Trác Phàm gật đầu không ngừng nhưng khi hắn ngẩng đầu lên đã không thấy tăm hơi thôn nữ kia đâu nữa.

Ánh măt Trác Phàm khẽ híp, thái độ cung kính thành kính lúc nãy đã trở nên lạnh lùng trong nháy mắt.

Tu vi của cô nương này vậy mà lão tử không nhìn thấu, chẳng lẽ đã là Thần Chiếu cảnh, hay chỉ là một người bình thường? Thế nhnưg nếu chỉ là một người bình thường đối mặt với cao thủ Đoán Cốt cảnh như ta sao có khí thế vậy được?

“Hừ có ý tứ!”

Trác Phàm nhếch miệng lên, lại đi vào gian phòng đổ nát kia: “Ngươi đã không cho ta ra ngoài buổi tối thì chắc rằng ban đem sẽ có chuyện. Lão tử nhất định sẽ đi dò xét nội tình của ngươi!”

Nghĩ như vậy, Trác Phàm liền trực tiếp tĩnh tọa trên mặt đất.

Thời gian trôi qua rất nhanh đã đến đêm khuya.

Ông!

Bỗng nhiên một trận ba động kỳ dị từ tận cùng bên trong xóm nghèo này truyền ra, sau đó nhiệt độ của cả xóm nghèo bắt đầu hạ xuống cực hạn. Trác Phàm thình lình lạnh run, chậm rãi mở mắt, lẩm bẩm nói: “Quả là trận pháp không sai.”

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp, trong tay lóe sáng liền xất hiện một bình sứ nhỏ. Bên trong bình kia chính là chứa ẩn khí tức đan của linh thú có thể tránh né ở Vạn Thú sơn mạch lúc trước!

Hưu!

Trác Phàm đem viên thuốc bắn lên không trung, trog chốc lát một bóng người đỏ lòm bỗng nhiên thoát ra khỏi cơ thể hắn, đem viên đan dược kia nuốt vào miệng.

Nhìn thấy Huyết Anh lúc sáng lúc tối, khóe miệng Trác Phàm lộ ra nụ cười tà dị. Huyết Anh nuốt ẩn khí tức đan này thì dù là cường giả như Thiên Huyền, Thần Chiếu cũng không dễ dàng phát hiện.

“Đi thôi!”

Trác Phàm khẽ quát một tiếng, Huyết Anh kia trong nháy mắt biến thành mộtđạo huyết mang xuyên tường đi qua, hướng về chỗ sâu trong xóm nghèo bay đi. Chỉ trong chốc lát đã đến vị trí sâu nhất bên trong xóm nghèo.

Mà giờ khắc này, chỗ mặt đất đó là là một vùng phế tích. Bên trong phế tích khắc họa trận thức quỷ dị. Mà thôn nữ kia đang ngồi ngay ngắn bên trong trận thức kia, ngũ tâm hướng thiên. Trên bầu trời ánh trăng trong ngần đang không ngừng đem năng lượng băng lãnh truyền vào trong trận. Mà sau khi nhập vào thể nội của nữ tử kia lại phát tán ra làm cho nhiệt độ của toàn bộ xóm nghèo chợt hạ xuống.

Mà mỗi khi thôn nữ kia thu nạp năng lượng từ ánh trăng trên thân lại nổi lên một tầng Băng Sương đam mạc. Đồng thời trên trán thôn nữ lóe lên một đạo lục mang, theo tầng Băng Sương tích lũy dần tiêu tan đi.

Mỗi khi đến lúc như vậy, khóe mắt thôn nữ sẽ nhíu chặt dường như phải chịu thống khổ!

“Trận thức cấp 3, Âm Nguyệt trận!”

Tròng mắt Trác Phàm không khỏi co lại thở dài, gọi Huyết Anh trở về.

Hiện tại hắn mới rõ ràng tại sao những người kia đi đến nơi này liền sẽ phải chết. Ngay từ đầu hắn cũng tưởng rằng ôn nữ kia hạ độc thủ. Nhưng bây giờ xem ra, ôn nữ kia chỉ muốn trị thương mà thôi.

Chỉ là những người kia không biết tốt xấu đi đến phụ cận bị Âm lực của ánh trăng kia nhập thể, thực lực không đủ nên gân mạch đứt đoạn mà chết.

Âm Nguyệt trận có thể thu thập Nguyệt Âm chi lực để luyện công nhưng không nên quá nhiều. Dù sao tu giả muốn đạt đến âm dương cân bằng mới là tốt nhất. Thế nhưng ôn nữ này không phải luyện công mà chính là muốn áp chế độc tố trong cơ thể nên mới hấp thụ nhiều Nguyệt Âm chi lực như vậy.

Thế nhnưg cách làm này chính là uống độc giải khát. Nguyệt Âm chi lực quá nhiều sẽ tổn thương gân mạch đến sau cùng nói không chừng sẽ là một phế nhân. Mà đến lúc đó độc tố bạo phát sẽ kịch liệt hơn so với lúc trước.

Thậm chí, bạo phát một lần sẽ là đường chết.

Nghĩ đến đây, cho dù Trác Phàm là lão mà đầu cũng không khỏi cảm thán thở dài vì thôn nữ kia. Đến tột cùng thì độc vật như thế nào mới cần dùng phương pháp Nguyệt Âm chi lực cực đoan như thế đến áp chế đây...
Advertisement
';
Advertisement