Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Làm sao có thể?

Tiếu Đan Đan nhìn từng khối vải rách bay múa trên không trung, đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Lâm Thiên Vũ chính là phu quân tương lai của nàng, người khác có lẽ không biết bản sự của hắn nhưng sao nàng lại không rõ chứ? Ở bên trong bảy yhế gia, Khoái Hoạt Lâm được xưng phong là gia tộc có tốc độ của gió, luận thân pháp tốc độ Thiên Vũ Đế Quốc không thể có người so sánh.

Huống chi, Lâm Thiên Vũ đã vứt bỏ lực lượng cường đại chuyên tu tốc độ. Ở phương diện thân pháp tốc độ tạo nghệ cho dù là cao thủ Đoán Cốt cảnh đỉnh phong đều khó theo kịp, chỉ sợ phải là cao thủ Thiên Huyền mới có thể sánh vai.

Nhưng bây giờ, một tên vừa mới đột phá Đoán Cốt cảnh mà trên phương diện tốc độ lại vượt qua hắn. Điều này khiến Tiếu Đan Đan dù thế nào cũng không thể tin được.

Đồng dạng khó tin còn có bản thân Lâm Thiên Vũ. Giờ khắc này mặt hắn đang kinh hãi nhìn Trác Phàm. Thật lâu cũng không nói nên lời.

Còn đám người Đổng Thiên Bá thì càng cả kinh, ở giữa trợn mắt há mồm. Riêng Đổng Thiên Bá, hắn đã cùng Tống Ngọc tương giao nhiều năm như vậy sao lại không biết tiểu tử này có một tay như thế. Vượt qua cả đệ tử bảy thế gia. Nhưng mà hắn xuất thân là thế gia tam lưu.

Giờ khắc này hô hấp của tất cả mọi người dường như bị ngừng trệ, ngơ ngác nhìn Trác Phàm đứng thẳng cao ngạo. Trong miệng giống như có cái gì chặn lấy không thể phát ra tiếng.

Trác Phàm hơi nhếch lên khóe môi tạo thành một đường cong tà dị đặt tay ở trước mũi hít một hơi thật sâu, dường như dị thường thỏa mãn cười nói: “Đan Đan tiểu thư không hổ là đệ tử Hoa Vũ Lâu, cùng những dong chi tục phấn trên thế gian kia quả là khác biệt. Mùi thơm cơ thể này, bổn công tử vĩnh viễn không bao giờ quên.”

Gương mặt Tiếu Đan Đan bất giác đỏ lên, mạnh mẽ liếc mắt trừng Trác Phàm, sắc mặt cực kỳ lúng túng. Lâm Thiên Vũ càng tức đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, một ngụm máu huyết cũng bị tức đến phun ra.

Mẹ nó, ngươi dám ngay trước mặt lão tử đùa giỡn lão bà của ta. Thật sự là quá không để Khoái Hoạt Lâm ta vào mắt.

Liếc mắt nhìn Lâm Thiên Vũ kia một chút, trong lòng Trác Phàm cười thầm, nhẹ nhàng mấy bước đã đi đến trước mặt Tiếu Đan Đan. Sau đó lại nghe Tiếu Đan Đan hét lớn, Trác Phàm đã mạnh mẽ đem nàng ôm vào lòng.

Nàng muốn phản kháng nhưng mà dưới thực lực Đoán Cốt cảnh của Trác Phàm áp chế xuống thật sự là không thể nhúc nhích chút nào.

“Hỗn tiểu tử, ngươi làm gì?” Lâm Thiên Vũ cuống lên, giận dữ nói.

Trác Phàm khiêu khích liếc hắn một cái lại nhìn về phía Tiếu Đan Đan đã đỏ ửng cả khuôn mặt, nhíu mày nói: “Đan Đan tiểu thư, ta không giống như cái đồ phu quân hèn nhát kia của ngươi, đối với nữ nhân luôn rất bá đạo. Vừa rồi tại hạ ra tay đối với tiểu thư có chút thô lỗ, ngươi có thể đánh ta mắng ta nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không động.”

Tiếu Đan Đan nghe thấy lờời này rất tức giận trừng Trác Phàm nhưng cũng chẳng biết làm sao, trong lòng lại có rung động khó hiểu. Loại bá đạo như Trác Phàm này cùng với Lâm Thiên Vũ ngày thường a dua đối với nàng hoàn toàn khác biệt. Lại khiến cho nàng sinh ra cảm giác.

Cảm giác này nàng cũng không thể nói rõ là gì, chỉ là đặc biệt mới mẻ,

“Xú tiểu tử, thả người ra, nếu không lão tử không khách khí.”

Trác Phàm đùa giỡn phu nhân tương lai của hắn trắng trợn như thế, rõ ràng là hung hăng đánh mặt hắn, ở trước mặt mọi người cho hắn đội nón xanh. Điều này khiến cho Lâm Thiên Vũ thân là đệ tử Khoái Hoạt Lâm làm sao có thể chịu đựng được?

Nhưng mà Trác Phàm cũng không buông ra, ngược lại đôi tay càng xiết chặt, làm cho Tiếu Đan Đan không ngăn được lần nữa duyên dáng kêu to.

Tiếng hét dị dạng kia làm cho tất cả những sinh vật là giống đực có mặt tại đấy đều không thể ngăn được rung động trong lòng, hung hăng nuốt xuống nước bọt, trên mặt đều lộ ra nụ cười thô bỉ của nam nhân. Mà những cô gái thì trong lòng thầm phi một tiếng, gương mặt nổi lên từng trận đỏ bừng.

Lâm Thiên Vũ nhìn thấy hết thảy, sắc mặt đã hoàn toàn tái nhợt, hàm răng cắn chặt hận không thể lập tức nghiền xương Trác Phàm thành tro.


Trác Phàm cười lạnh nhìn về phía Lâm Thiên Vũ khiêu khích nhướng lông mày: “Lâm huynh đây là muốn làm gì, trò chơi này không phải là ngươi nói trước sao? Từ xưa đến nay người thắng sẽ nắm giữ tất cả, kẻ bại không có gì. Nếu như Lâm huynh có thể thắng vậy thì hai nữ nhân đều là của ngươi. Nếu không mà nói...”

Nói đến đây, trong mắt Trác Phàm lóe lên một tia khinh miệt, ngược lại nhìn về phía Tiếu Đan Đan trong ngực, cúi đầu đến sát bên tai nàng, nhẹ nhàng hướng về lỗ tai nàng thổi khí, cười nói: “Đan Đan tiểu thư muốn tại hạ thắng thì mời người đá cái nam nhân không dùng này để tại hạ trở thành khách quý của ngài như thế nào?”

Âm thanh hắn nói tuy nhỏ nhưng lại truyền vào lỗ tai tất cả mọi người, riêng đến tai Lâm Thiên Vũ càng làm cho hắn hận đến cắn răng.

Nhưng mà chuyện này còn không phải làm hắn tức giận nhất. Mấu chốt chính là Tiếu Đan Đan sau khi nghe Trác Phàm nói xong, gương mặt càng nóng đỏ, không biết có phải là đầu bị nóng hỏng rồi không mà lại vô ý thức hơi gật đầu.

Nhìn đến cái này, tất cả mọi người bất giác kinh ngạc ngây người, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm tràn đầy hâm mộ và sùng bái.

Mẹ nó, trong vòng một phút đã đem mỹ nữ Hoa Vũ Lâu đang ở trong tay đệ tử Khoái Hoạt Lâm cướp đến tay. Đây là thủ đoạn tán gái bậc nào. Qyả thực chính là phong lưu trong trận đầu tiên. Nếu mà lão tử có bản lãnh như vậy thì đã sớm ở rể Hoa Vũ Lâu, đạp vào phá vỡ nhân sinh.



Thân thể Lâm Thiên Vũ bất giác lắc một cái, khóa miệng nổi lên một tia máu, lại phun ra một ngụm máu huyết.

“Xú tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng!”

“Ha ha ha, vậy thì thế nào? Nhục nhân giả nhân hằng nhục chi, có bản lĩnh lại thắng ta rồi nói.” Trác Phàm cuồng ngạo cười một tiếng, phóng khoáng không ai bì nổi, làm cho tất cả mọi người đều run lên. Mà trên mặt những cô gái khác cũng lộ ra thần sắc say mê.

Lâm Thiên Vũ nhìn thấy hết tất cả những thứ này đều tức giận muốn nổ phổi. Hôm nay Trác Phàm không chỉ đoạt hết danh tiếng của hắn mà còn bỡn cợt hắn không đáng một đòng, đánh hận nhất là xong thưởng nữ nhân hắn. Đây thật là có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục: “Tên khốn khiếp, người chờ đó. Hiện tại lão tử sẽ đem y phục của cô nương kia cởi ra rồi lại đến thu thập ngươi.”

Vừa dứt lời Lâm Thiên Vũ đã sưu một tiếng không thấy bóng người, chờ đến lúc hắn xuất hiện lần nữa đã đi đến trước mặt Đổng Hiểu Uyển.

Đổng Hiểu Uyển kinh hô một tiếng sợ hãi lui lại nhưng còn chưa đợi Lâm Thiên Vũ duỗi ra ma chưởng. Một tiếng ba giòn giã vang lên, đúng là hắn nhất thời bị một bạt tai đập bay. Chờ khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, Trác Phàm đã trở lại bên người Tiếu Đan Đan, trêu đùa: “Đan Đan tiểu thư, cái nam nhân kia của người lại thua một ván. Lần này ta có thể lại phải xé một tầng y phục của ngời.”

Nói xong lại nghe một tiếng xoẹt vang giòn, kiện y phục thứ hai của Tiếu Đan Đan đã theo tiếng bị xé nát.

Trác Phàm nhẹ nhàng nâng cằm nàn, cười nói: “Đan Đan tiểu thư sẽ không trách ta thô lỗ chứ.”

Tiếu Đan Đan kiều mị lườm hắn một cái, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm có nói: “Chán ghét, ngươi không thể nhẹ nhàng hơn sao?”

“Ha ha ha... Ta chính là thô lỗ như thế, đời này cũng không đổi.” Trác Phàm cười lớn một tiếng, thờ ơ lắc đầu. Lâm Thiên Vũ nhìn thấy dĩ nhiên trong măt sđã nổi tơ máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gian phu dâm phụ!”

Nói xong dưới chân Lâm Thiên Vũ lại động, lần nữa chạy về phía Đổng Hiểu Uyển. Thế nhưng không đợi hắn đụng đến một cọng tóc của Đổng Hiểu Uyển lại bị Trác Phàm nhào trở lại, trên mặt lộ ra năm ngón tay đỏ tươi.

Cùng lúc đó, Trác Phàm vừa cùng Tiếu Đan Đan tán tính vừa đem y phục của nàng cởi xuống từng kiện một nhưng nàng cũng không ngại. Điều này làm cho Lâm Thiên Vũ có chút suy nghĩ muốn chết.

Rốt cuộc Tiếu Đan Đan cũng chỉ còn lại một kiện y phục cuối cùng, Trác Phàm cuồng tiếu, khinh miệt nhìn về phía Lâm Thiên Vũ, cười nói: “Lâm huynh, một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi vẫn không thành công thì Đan Đan tiểu thư sẽ phải là người của ta.”

“Tiểu tử đáng chết, dám làm nhục người của bảy thế gia!” Lâm Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã phẫn nộ cực điểm. Thế nhưng hắn cũng rõ ràng một chuyện, luận về tốc độ hắn không theo kịp Trác Phàm, cho nên liền ném ra thế lực gia tộc muốn lấy uy thế của Khoái Hoạt Lâm để áp Trác Phàm một lần.

Nhưng hắn không biết là, ngay cả trưởng lão U Minh Cốc mà Trác Phàm cũng dám làm thịt thì sao có thể sợ Khoái Hoạt Lâm của hắn?

Trác Phàm không khỏi khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lâm Thiên Vũ lại nhẹ nhàng hôn lên gò má của Tiếu Đan Đan một cái, cười ha ha nói: “Ha ha ha... Lão tử lập tức sẽ là con rể của Hoa Vũ Lâu thì cần gì phải sợ Khoái Hoạt Lâm ngươi. Người nói có đúng không, Đan Đan tiểu thư?”

Lúc này Tiếu Đan Đan đã hoàn tooàn bị Trác Phàm làm cho thần hồn điên đảo, đúng là tán đồng gật đầu.

A!

Lúc này, Lâm Thiên Vũ đã khó chịu đựng được phẫn nộ trong lòng, không còn bộ dạng ôn tồn lễ độ như bình thường, hét lớn một tiếng, phóng tới chỗ hai người Trác Phàm, đồng thời hiếm có được mà mắng Tiếu Đan Đan trước kia luôn kính nể: “Tiện nhân, đôi cẩu nam nữ các ngươi. Hiện tại lão tử sẽ đưa các ngươi lên Tây Thiên!”

Vừa dứt lời, Lâm Thiên Vũ ấn quyết trong tay, thanh sắc phong cương đột nhiên biến thành cỗ gió xoáy quấn quanh trên đùi hắn. Lưỡi dao kia giống như tiếng ong bay chói tai bỗng nhiên hướng đến chỗ bọn họ đá.

Lần này hắn không có ý định dựa vào thiện nghệ tốc độ nhất của hắn mà chính là muốn lấy lực lượng thủ thắng.

“Linh giai trung cấp vũ kỹ, lưỡi đao chân!”

Tròng mắt tdđ hơi co rụt lại, không khỏi sợ hãi kêu lên: “Lâm Thiên Vũ ngươi thật to gan, dám ở trên địa bàn Hoa Vũ Lâu ta mà ra sát chiêu đối với ta?”

“Hừ, đồ tiện phụ nhà ngươi. Hôm nay lão tử mà không giết hai người các ngươi thì lão tử làm nam nhân uổng phí!”

Nhìn thấy sát ý trần trụi trong mắt Lâm Thiên Vũ, Tiếu Đan Đan rốt cuộc cũng sợ hãi. Bản thân nàng chỉ có thực lực Tụ Khí đỉnh phong mà tốc độ của Trác Phàm tuy nhanh nhưng dù sao cũng chỉ là Đoán Cốt cảnh nhất trọng. Sao có thể đón được nhất kích của cao thủ Đoán Cốt thất trọng?

Tuy Đoán Cốt thất trọng này chỉ có thực lực của Đoán Cốt lục trọng nhưng cũng không phải là người Đoán Cốt nhất trọng có thể ngăn cản được.

Thế nhưng trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Trác Phàm lại cười ra tiếng, đôi mắt lạnh lẽo: “Lâm huynh, đây chính là lần đánh cược cuối cùng sao? Ha ha ha... Thật sự là không thể yếu hơn!”

Nói rồi, Trác Phàm vẫn một tay ôm lấy Tiếu Đan Đan như cũ, một tay nhẹ nhàng giơ lên ngăn trở.



Đụng!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, thanh sắc phong cương bao phủ lấy toàn bộ cánh tay của Trác Phàm nhưng lại phát ra âm thanh giao kích kim loại. Chờ sau khi thanh sắc phong cương tán đi, tròng mắt mọi người co rút lại, cho dù là Lâm Thiên Vũ cũng lộ ra bộ dáng kinh hãi.

Chỉ thấy một cước kia dá lên cánh tay Trác Phàm cũng không làm tổn hại gì hắn. Mà cái thanh sắc phong cương kia chỉ đem y phục phía trên cánh tay của Trác Phàm xé rách thành mảnh nhỏ nhưng cánh tay vẫn hoàn hảo như cũ, ngay cả vết cắt cũng không có.

“Cái này sao có thể?”

Lâm Thiên Vũ giật mình không thể tin nhìn về phía Trác Phàm, lẩm bẩm nói: “Ngươi là... Tu giả luyện thể? Có thể... thế nhưng sao tốc độ của ngươi có thể nhanh như vậy?”

Trác Phàm hơi nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười nói: “Ai nói tu giả luyện thể thì không thể tu luyện tốc độ? Giống như ngươi vì tốc độ đã đem thực lực của bản thân thành hoang phế đần độn, đã là phế vật.”

Dứt lời, trong mắt Trác Phàm đã lóe lên một tia sát ý trần trụi. Chỉ một thoáng, toàn thân Lâm Thiên Vũ bỗng nhiên lắc một cái, thân thể cũng không lý do băng lãnh xuống.

Thế nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Trác Phàm đã sớm nâng lên một chân, đá hắn thẳng tắp xuống dưới.

Phốc!

Lâm Thiên Vũ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi nhưng lại cảm giác một cỗ đau đớn bứt rứt bỗng nhiên đánh tới, còn chưa kịp kêu thảm ra tiếng, hai mắt mở lớn triệt để mất đi ý thức, bịch một tiếng rơi trên mặt đất.

Tên lặng đến một tia hít thở cũng không nghe được.

Mọi người đều nhìn thấy tất cả, quả thực không thể tin đây là sự thật. Chỉ đơn giản một chân, không dùng bất cứ vũ khí nào mà một tu giả Đoán Cốt cảnh nhất trọng có thể trực tiếp phế một cao thủ Đoán Cốt cảnh thất trọng. Mà cao thủ này còn là đệ tử của Khoái Hoạt Lâm bảy thế gia ngự hạ.

Chuyện này không đơn thuần là vấn đề về thực lực mà nhiều hơn là cam đảm. Đây không thể nghi ngờ chính là triệt để đắc tội Khoái Hoạt Lâm.

“Đan Đan tiểu thư, ngươi nhìn đi. Ta không chỉ thô lỗ với nữ nhân mà nam nhân cũng như vậy. Vị hôn phu của ngươi coi như không chết thì về sau cũng không thể Nhân đạo. Người sẽ không trách ta chứ.”

Dường như Trác Phàm mới chỉ là một chuyện không có ý nghĩa gì vừa quay đầu lại tiếp tục tán tỉnh Tiếu Đan Đan kia.

Tiếu Đan Đan có chút mê say mà nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng: “Ngươi thật giỏi, có ngươi ta còn muốn tên phế vật kia làm gì? Ngươi yên tâm, về sau ngươi ở rể Hoa Vũ Lâu chúng ta, Khoái Hoạt Lâm bọn họ tuyệt đối không dám tìm ngươi gây phiền phức.”

“Ha ha ha... Vây ta còn phải tạ ơn Đan Đan tiểu thư chiếu cố, chỉ bất quá...” Trác Phàm khẽ cười một tiếng nhìn đến kiện y phục sau cùng của Tiếu Đan Đan, trong mắt lộ ra tia sáng thâm thúy: “Bởi vì vị hôn phu kia của ngươi con như là thua, theo lý ta nên bỏ đi kiện y phục cuối cùng của ngươi!”

Tiếu Đan Đan ngượng ngùng xoay người, mặt kiều mị đem hai cánh tay ngọc vòng lên cổ của Trác Phàm nói: “Ca ca, về sau ta chính là người của ngươi. Ngươi nếu như muốn thân thể người ta vậy cũng phải đợi buổi tối mới được. Chẳng lẽ ngươi muốn cho người ta xấu mặt trước nhiều người như vậy?”

“Ha ha ha...”

Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười một tiếng, sờ mũi một cái, nhìn đến dáng người vũ mị của Tiếu Đan Đan, chậm rãi lắc đầu. Thế nhưng đột nhiên trong mắt Trác Phàm lại xuất hiện một đạo lãnh mang, vốn dĩ Tiếu Đan Đan còn đang đắm chìm trong nồng tình mật ý bên trong không ngăn được khẽ giật mình.

“Hừ, ngươi cũng mới nghe ta nói qua đi. Nhục nhân giả nhân hằng nhục chi. Câu nói này có thể không chỉ đơn giản là nói cho tên trượng phu phế vật của ngươi nghe đâu.”

Dứt lời, trong mắt Trác Phàm ngưng tụ, tay bỗng nhiên hướng đến y phục của Tiếu Đan Đan. Sắc mặt Tiếu Đan Đan đại biến, đồng tử lần thứ nhất hiện lên vẻ hoảng sợ.

Nếu nàng thật sự bị người ta lột sạch y phục bên đường thì nàng nào có mặt mũi nào ở lại bên trong Hoa Vũ Lâu?

Thế mà đúng vào lúc nào, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên: “Dừng tay!”

Theo sát đến là hai đầu dây lụa thanh sắc.

Trác Phàm vươn tay im lặng mà dừng, tròng mắt ngưng tụ, cả kinh nói: “Thiên Huyền cường giả!”

“Tự do! Sao có thể dựa vào kẻ địch ban phát! Tư do phải do chính bản thân mình giành lấy.”

“Tự do nào mà không cần phải trả giá – Thái bình nào mà không nhuốm mùi máu tanh?”
Advertisement
';
Advertisement